Chỉ là mặc kệ như thế nào, nàng rất thích nghe những lời này của điện hạ. Tâm trạng của nàng cũng rất vui vẻ, cực kỳ sung sướng dùng bữa sáng với điện hạ. Sau khi ăn sáng xong, điện hạ đưa nàng về phòng, nằm xuống tấm nệm tơ lụa mềm mại: “Tối qua nàng không được nghỉ ngơi tốt, nàng hãy ngủ một hồi đi.”
Mẫu Đơn gật gật đầu: “Điện hạ, vậy chàng thì sao?”
Vệ Lang Yến hôn lên đôi môi đỏ hồng của nàng một cái, cười nói: “Ta ở đây với nàng, được rồi, mau ngủ đi.”
Mẫu Đơn dạ một tiếng, kéo chăn qua đắp lên người rồi nhắm mắt lại. Tới khi điện hạ rời khỏi, nàng mới mở mắt, thấy điện hạ đang ngồi bên cạnh án thư không xa đang lật xem gì đó. Nàng hơi đau lòng cho hắn. Dường như lúc nào gặp hắn, hắn cũng đều có rất nhiều chuyện phải xử lý, ngẫm lại mà xem cái địa vị cao này rốt cuộc có cái gì tốt, mà sao mọi người đều muốn ngồi lên đó, nghĩ lại ngoại trừ địa vị cao ra thì chính là quyền lực cao, điều này hẳn là không ai có thể chống lại cám dỗ này.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chợt nhớ tới trận bão tuyết lớn ở Hoè Châu. Hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh. Hình như bên Hoè Châu tuyết đã bắt đầu rơi rồi. Nói ra thì, lúc hồn nàng đang trôi dạt đã thấy qua các loại thiên tai, thây chết đầy đồng, cốt nhục phân ly vô cùng thê thảm. Lúc đó nàng lực bất tòng tâm từ lâu, nhìn thấy thảm cảnh như vậy, vẫn rất đau khổ. Lúc đó nàng nghĩ, nếu nàng có năng lực để giúp đỡ họ thì tốt biết mấy. Nàng muốn giúp họ, nàng thừa nhận bản thân có chút mềm lòng hoặc nói là có chút kính sợ đối với thần linh. Lúc trước trong con hẻm lạnh băng mà A Hoán chết đi, nàng nghĩ nếu có thể sống lại, nếu A Hoán có thể sống lại, nàng bằng lòng làm bất cứ chuyện gì. Ông trời đã cho nàng một cơ hội, nàng phải cố gắng trân trọng. Nàng hiểu nỗi khổ của cốt nhục phân ly cho nên nàng muốn dùng sức lực nhỏ bé của mình để giúp bọn họ.
Trận bão tuyết này nàng không thể ngăn cản, vẫn sẽ xảy ra, chuyện nàng có thể làm là thuyết phục điện hạ để điện hạ giúp bọn họ, như vậy có thể giảm thiểu tối đa tổn thất. Hơn nữa, nếu lần này điện hạ có thể giúp đỡ bách tính Hoè Châu, sau này đăng cơ cũng có thể dễ dàng hơn, càng được lòng dân hơn, đối với điện hạ mà nói không phải là chuyện xấu.
Nàng muốn giúp bọn họ. Một nửa là vì bản thân mềm lòng, một nửa là vì điện hạ.
Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn suy nghĩ hồi lâu, chống nửa người dậy tựa vào cái gối mềm, nói: “Điện hạ, có nghe nói tới bên Hoè Châu trời đã đổ tuyết lớn chưa, nghe nói tuyết rơi đã hơn nửa tháng rồi?”
Vệ Lang Yến tạm dừng xem sổ gấp trong tay, nhìn Mẫu Đơn, đứng dậy đi tới đầu giường ngồi xuống, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt là ánh mắt tò mò không hiểu của Mẫu Đơn: “Mấy ngày trước quả thật có tin tức từ bên Hoè Châu truyền tới, trời đã đổ tuyết lớn liên tục hơn nửa tháng. Tuyết bên ngoài đã cao tới đùi rồi, vô số gia súc đã chết cóng, hàng loạt cây hoa màu còn chưa kịp thu hoạch đã bị đông chết rồi. Mẫu Đơn có lời gì muốn nói sao?” Giọng nói của hắn mang theo chút kỳ quái khiến trái tim Mẫu Đơn đập thình thịch, luôn cảm thấy dường như hắn đã phát hiện ra gì đó.
Nàng miễn cường rụt về sau, tránh đi ánh mắt của điện hạ nói: “Hai ngày trước thiếp nghe nói tới chuyện này, chỉ muốn hỏi điện hạ xem có dự tính gì không? Mặc dù Hoè Châu không phải là đất phong của điện hạ, chỉ là…” Tiếng nói của nàng dừng lại “Chỉ là trận tuyết này nếu tiếp tục rơi e rằng sẽ thành bão tuyết đấy.”
Sắc mặt Vệ Lang Yến càng ngày càng lộ vẻ khiến người khác khó nắm bắt, hắn âm trầm nhìn Mẫu Đơn một hồi, mới đột nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn ra bên ngoài nói: “Hoè Châu là đất của Tuyên đế, ta không tiện đưa ra đề xuất gì cả. Mẫu Đơn có đề xuất gì không?”
Thẩm Mẫu Đơn nghĩ nghĩ nói: “Nếu thật sự là bão tuyết thì chỉ đành phó mặc cho trời thôi. Trận tuyết này rơi càng lớn, ngoại trừ lúc ban đầu đông chết vô số gia súc và người ra. Sau dó cũng bởi vì thời tiết mà làm lỡ dỡ việc gieo trồng hoa màu…” Nàng ngẫm nghĩ, tiếp tục nói: “Nếu như làm lỡ việc gieo trồng hoa màu thì thật ra có thể ươm trồng ở trong phòng trước, sau đó qua tiết Xuân Sương thì có thể gieo trồng xuống ruộng.” Cách nghĩ này dường như không khả thi cho lắm. Trong căn nhà nhỏ hẹp cũ nát của các bách tính nghèo khổ thì lấy đâu ra chỗ để ươm trồng.
Nàng biết lúc này chưa có các hoa màu sản lượng cao như ngô, khoai lang. Hơn nữa coi như có thể đuổi kịp thời gian gieo trồng thì cũng bởi vì trận bão tuyết này mà thu hoạch cũng có thể không cao, lại thêm sưu cao thuế nặng của triều đình, áp bức quá mức, bọn họ muốn vượt qua nạn tuyết này thật sự quá khó, gần như không thể nào, gần như nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nạn tuyết này xảy ra.
Mẫu Đơn cúi thấp đầu, không chịu nói chuyện nữa.
Vệ Lang Yến nhìn Mẫu Đơn đang rút ở trong chăn không chịu nói tiếp nữa, nhịn không được thở dài. Nếu Hoè Châu thật sự xảy ra nạn tuyết, hắn cũng lực bất tòng tâm, sức người làm sao có thể thắng được thiên tai. Điều hắn có thể làm là sau thiên tai ra sức cứu tế, cùng với việc khai khẩn đất hoang xung quang đất phong mà thôi. Trước mắt người tới Lương Châu càng lúc càng nhiều, hắn dần dần có ý tưởng này, khai khẩn thêm đất hoang, xây nhà cửa, cho dù Hoè Châu thực sự xảy ra nạn tuyết, người chạy nạn tới đây cũng có thể có chỗ lánh nạn.
Thẩm Mẫu Đơn cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. Trong mơ toàn là màu máu đỏ tươi, thây chất đầy đồng. Trong lúc nàng mơ mơ màng màng giãy giụa thì dường như nghe thấy người nói: “Thái hoàng thái phi giá đáo…”
Lúc này Mẫu Đơn mới giật mình tỉnh lại, đột nhiên ngồi dậy, mở miệng thở hổn hển mấy hơi, còn hơi chưa hoàn hồn, ngẩn ra một hồi. Lúc này nàng mới đột nhiên nhớ tới nàng không phải ở Thẩm phủ mà đã được gả vào vương phủ rồi, lại nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Đậu Nhi ở bên ngoài: “Nô tỳ tham kiến thái hoàng thái phi.”
Thuận tiện nhìn canh giờ, doán chừng là tới trưa rồi, Mẫu Đơn nghĩ thái hoàng thái phi thật là kìm nén không được, chưa tới hai canh giờ đã tới đây hưng binh hỏi tội rồi, nghe thấy tiếng mở cửa phòng, Mẫu Đơn vội vàng xuống giường.
Trước giường vốn còn một bức bình phong cản lại, Mẫu Đơn nhìn không rõ, chỉ thấy hình như điện hạ ngăn thái hoàng thái phi lại, lạnh giọng hỏi: “Mẫu phi, người đây là làm gì vậy?”
Thái hoàng thái phi cả giận nói: “Con xem con cưới cái thứ nữ nhi gì về này. Nó chính là một đố phụ, mới có nửa ngày thôi mà nó đã đuổi Uyển Như đi rồi, tốt xấu gì cũng phải đợi mấy ngày chứ! Vương phủ chúng ta không thể có một vương phi như vậy được, đã nói con hãy cưới biểu muội của con rồi. Biểu muội con là tiểu thư danh gia vọng tộc, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ. Lúc trước không nên thuận theo con mà cưới biểu muội con làm chính phi mới đúng!” Nói xong dừng một hồi: “Nó đâu rồi? Bà bà tới tận cửa rồi mà còn không ra nghênh tiếp, còn ra thể thống gì nữa?”
Mẫu Đơn vòng qua bình phong bước ra trước, thấy sắc mặt điện hạ âm trầm. Nàng bước lên trước hành lễ nói: “Đều là con dâu không tốt, hôm nay con dâu hơi không khoẻ. Lúc nãy ở bên trong nghỉ một chút, nghe nói bà bà đến rồi, đang muốn ngồi dậy thì bà bà đã bước vào rồi, đều tại con dâu.”
Thái hoàng thái phi nhìn nàng thờ ơ, hừ một tiếng: “Ngươi cũng biết bản thân mình sai sao? Chuyện của Uyển Như ngươi phải cho bổn cung một lời giải thích rõ ràng, chưa tới nửa ngày mà ngươi đã không chịu nổi nó rồi hả? Ngươi…” Lời của bà ta còn chưa nói xong thì đã nghe giọng nói lạnh lùng của Vệ Lang Yến ở bên cạnh: “Đủ rồi!”
Hai người kinh ngạc nhìn về phía hắn, Vệ Lang Yến tiến lên trước một bước che chở Mẫu Đơn ở phía sau, mắt lạnh nhìn thái hoàng thái phi: “Thái hoàng thái phi, con tỳ nữ đó mạo phạm bổn vương. Bổn vương niệm tình nó bên cạnh người nhiều năm nên mới đuổi nó ra khỏi phủ, nếu không thì bổn vương đã giết nó rồi! Chuyện này không liên quan gì đến vương phi cả!”
Lời nói của Vệ Lang Yến dừng lại một chút rồi lại nói: “Mẫu phí, mấy ngày trước Lục ca có gửi thư đến, nói là nhớ người. Ngày mai bổn vương sẽ phái người đưa mẫu phi tới chỗ Lục ca.”
Thái hoàng thái phi ngẩn ra, không thể tin nhìn điện hạ: “Con… đây là con đang đuổi ta đi sao?”
Vệ Lang Yến nói: “Mẫu phi, sao con dám đuổi người đi chứ, chỉ là bây giờ Lục ca còn chưa thành thân. Người vẫn nên thường xuyên qua đó đôn đốc huynh ấy một chút. Con và vương phi sống rất tốt, không phiền mẫu phi phải lo lắng.” Nói xong, nhìn lão ma ma đang ở ngoài cửa nói: “Còn không mau đỡ thái hoàng thái phi về nghỉ ngơi!”
Vào buổi tối lúc nghỉ ngơi, Mẫu Đơn từ trong phòng tắm cách vách bước về phòng, thấy trong phòng đang đốt nến cưới đỏ rực, còn có 2 ly rượu nhỏ bày trên bàn bên cạnh lập tức biết được điện hạ đang muốn làm gì. Tối qua trước khi động phòng chưa uống rượu giao bôi, điện hạ đang muốn bù đắp lại đây.
Quả nhiên, điện hạ thấy nàng qua đây, hắn từ trên giường bước xuống, dắt nàng tới bàn tròn bên cạnh, bưng 1 ly rượu đưa cho nàng cười nói: “Tối qua ta quá nóng vội, ngay cả điều này cũng quên mất, nhưng tối nay không thể như vậy được, phải uống bù ly rượu giao bôi đêm qua thôi.” Dứt lời, hắn cũng bưng ly rượu còn lại trên bàn lên, vòng tay qua cánh tay Mẫu Đơn, uống một hơi cạn sạch ly rượu trên tay.
Tuy rằng Mẫu Đơn biết bản thân nếu uống rượu vào sẽ trở nên như thế nào, nhưng đây là rượu giao bôi, nàng không thể từ chối được, uống một hơi cạn sạch ly rượu trên tay.Vị cay nồng của rượu theo yết hầu chảy xuống bụng, vị cay khiến nàng nhịn không được nheo mắt lại, từ dưới bụng toả ra luồng nhiệt.
Hai người uống xong rượu giao bôi, điện hạ ôm nàng lên giường, lại đắp chăn cho nàng, cúi đầu hôn một cái vào trán nàng: “Nàng cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, ta còn chút công chuyện chưa xử lý xong.”
Mẫu Đơn biết đây là thời điểm mấu chốt, Tuyên đế có ý ngờ vực điện hạ. Khoảng thời gian này điện hạ đều sẽ rất bận.
Nàng gật gật đầu, đầu óc bắt đầu mê mang, không biết có phải do rượu không nữa, rất nhanh nàng liền chìm vào giấc ngủ, lúc nàng mở mắt thì trời đã sáng rồi. Nàng sờ sờ bên cạnh giường, còn ấm, e là điện hạ cũng chỉ mới tỉnh dậy thôi.
Ngày hôm đó Vệ Lang Yến dùng buổi sáng cùng Mẫu Đơn xong, hắn đích thân tiễn thái hoàng thái phi lên xe ngựa tới đất phong của Cảnh Vương. Rốt cuộc thái hoàng thái phi cũng không thể lay chuyển được nhi tử của mình, đỏ mắt ngồi lên xe ngựa rời đi.
Cảnh Vương ở ngàn dặm xa xôi không hiểu sao lại hắt hơi 1 cái, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
Ngay cả Mẫu Đơn cũng không ngờ tác phong của Yến Vương lại mau lẹ như vậy, nói tiễn thái hoàng thái phi đi là tiễn thái hoàng thái phi đi liền. Nói thật lòng thì nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nàng cũng không muốn ở chung một nhà với thái hoàng thái phi. Lão nhân gia này thực sự rất khó chơi, nàng là con dâu lại không thể phản kháng gì, được tiễn đi như vậy thật sự là quá tốt không thể tốt hơn được nữa.
Cả ngày điện hạ ngoại trừ thời gian dùng bữa với Mẫu Đơn thì hầu như đều là ở thư phòng xử lý công việc. Điện hạ vừa về thư phòng thì tiểu thế tử Vệ Tử An tới đây. Hai người ở trong phòng chơi cả ngày. May mà lúc điện hạ làm việc có Tử An ở bên, chớp mắt một cái là qua 2 ngày sau. Hai ngày này tiền mặt trong tay Mẫu Đơn đều giao hết cho Tư Cúc để nàng ấy đi mua không ít lương thực, để đề phòng bất trắc.
Ngày mai là ngày lại mặt. Lúc thân vương hoàng tộc sau đại hôn 3 ngày lại mặt thì để quản gia tới nhà mẹ đẻ thăm hỏi là được rồi. Mẫu Đơn cũng tưởng điện hạ bận như vậy, e rằng ngày thứ 3 lại mặt không thể đi được, không ngờ sáng hôm sau vừa ăn sáng xong, điện hạ liền sai ngừơi chuẩn bị lễ vật, kéo Mẫu Đơn ra cửa lên xe ngựa.
Xe ngựa một đường lắc lư đi về phía Thẩm phủ.
Hết chương 101.