Màu Của Kí Ức

Chương 4: Trộm Vào Nhà




Buổi chiều, Dương Vi quyết định đi bộ từ trường về nhà. Sẵn tiện đi nhìn ngắm phố phường xung quanh một lát. Buổi học kết thúc vào lúc ba giờ chiều nhưng đến tận khuya cô mới về đến nhà sau khi ăn uống thoả thích và mua một vài món đồ lưu niệm đặc biệt cho ba nuôi và anh trai. Đây có thể xem là một thói quen kể từ khi cô trốn nhà đi lần đầu tiên. Mỗi khi đến với một thành phố mới cô luôn mua một món gì đó đặc biệt về làm quà cho ba nuôi và anh trai để khiến họ quên đi việc cô đã bỏ trốn như thế nào.

Vừa về đến nhà Dương Vi đã đi nhanh lên lầu, gõ cửa phòng Minh Vũ. Cô đứng chờ một lát vẫn không thấy ai trả lời hay ra mở cửa.

_ Minh Vũ, anh có trong đó không?

Cánh cửa phòng đối diện bật mở, Hải Anh uể oải dựa người vào tường nhìn cô.

_ Hôm nay ba mẹ cậu ta về nước, nên có lẽ cậu ta sẽ về nhà vài ngày. Có chuyện gì không?

_ Cũng không có gì. Cho tôi số tài khoản của anh được không?

_ Để làm gì?

_ Tôi sẽ gửi vào tài khoản của anh tất cả chi phí mà hai anh bỏ ra cho tôi mấy ngày nay.

_ Không cần đâu.

Dương Vi gật đầu, thấy không còn gì để nói, chào Hải Anh rồi quay về phòng mình. Cuộc trò chuyện giữa hai người luôn luôn như thế. Chỉ ngắn gọn vài câu trao đổi rồi lại rơi vào trạng thái im lặng, ngượng ngùng. Những lúc như thế, Hải Anh vẫn giữ nguyên thái độ im lặng tuyệt đối của mình. Còn Dương Vi bỗng dưng cũng không muốn bắt chuyện trước. Vì thế khi có chuyện gì cần thảo luận, Dương Vi thường tìm Minh Vũ để nói chuyện, vì so với Hải Anh, Minh Vũ rất thoải mái. Anh là một người mà cô có thể ngồi nói chuyện nhiều ngày liền mà không hết chuyện. Dương Vi không ghét Hải Anh, cô chỉthấy hắn khá khó gần, trong lòng cũng không muốn thân cận. Khi nãy nói chuyện cùng, Dương Vi cảm thấy hơi ngạt thở, nhưng rồi cô cũng không để ý nhiều lắm. Những chi tiết nhỏ nhặt đó rồi cũng sẽ nhanh chóng bị lãng quên.

Sau khi tắm xong, Dương Vi khoác lên người bộ pijama màu hồng rộng thùng thình như khi còn nhỏ. Cô nhìn bộ đồ mình mua hôm trước bật cười. Cô nhớ ngày đó sau khi ngủ gật trên xe của Dương Vỹ, lúc anh vừa cứu cô khỏi cuộc sống túng quẫn trước kia, lúc tỉnh dậy cô đã thấy mình mặc một bộ pijama màu hồng, ở trong một căn phòng màu hồng nốt. Vốn dĩ trước kia Dương Vi thích màu vàng hơn nhưng từ ngày về nhà Dương Vỹ cô bỗng nhiên yêu màu hồng. Thế nhưng Dương Vi vô cùng thực tế, cô thích màu hồng nhưng không có nghĩa cô tin cuộc sống của mình cũng ngọt ngào như vậy.

Đeo tai nghe màu trắng, Dương Vi mở cửa bước ra ban công đứng hóng gió. Từ vị trí của cô có thể quan sát được toàn bộ khu vườn nhà Hải Anh, lại thêm cả các căn biệt thự xung quanh. Tiếng đàn Piano trong điện thoại rót vào tai cô như một dòng suối mát, tạm thời làm lòng cô dịu lại trước những làn sóng cảm xúc hỗn loạn sau ngày đầu tiên đi học.

Tiếng nhạc êm dịu từ đàn dương cầm trong điện thoại cô bất chợt thay đổi thay vào đó là tiếng nhạc sàn mạnh mẽ. Dương Vi cầm điện thoại lên xem, một hàng số lạ nhưng cũng có phần nào quen thuộc. Cô thở dài một tiếng, xoay người tựa vào ban công rồi nghe máy.

_ Anh à, chưa được 10 ngày đâu.

Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười nhẹ cùng âm thanh lật giấy phát ra đều đều. Im lặng một lúc, cuối cùng người đó cũng cất tiếng.

_ Em còn biết thời gian à? Sao rồi, ở bên đó chơi vui không? - Tuy rằng lời nói có ý trách cứ nhưng xen lẫn sự yêu thương và dịu dàng.

_ Vui lắm. Em còn được đi học nữa cơ. Em không muốn về đâu. – Nếu lúc này ai trông thấy Dương Vi lúc này hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên. Cô như buông bỏ lớp nguỵ trang mạnh mẽ thường ngày mà sẵn sàng làm nũng vời người con trai kia.

_ Anh cũng không có ý định kêu em về. Ở Việt Nam thêm 3 tháng nữa đi. Đó là một nơi an toàn cho em. – Giọng Dương Vỹ bất giác trầm xuống, lời nói chợt trở nên nghiêm túc.

_ Sao vậy? Ở nhà có chuyện gì sao?

_ Có một tí chuyện vặt. Nhưng anh cùng ba sẽ giải quyết ổn thoả thôi. Chỉ là không muốn em trở về nhìn thấy máu tanh.

Giọng Dương Vỹ rất trầm, phát ra đều đều. Trong đó còn mang một sát ý rất mạnh. Dương Vi hiểu rõ điều này. Đây là thời điểm khi Dương Vỹ sắp thanh tẩy một tổ chức nào chống đối anh. Thường những lúc như thế, anh sẽ rất bận rộn, tốn nhiều thời gian cho việc lên kế hoạch tỉ mỉ và huấn luyện người. Vì thế cô cũng không muốn làm phiền anh nữa, liền tìm cách kết thúc câu chuyện.

_ Bây giờ bên Việt Nam cũng mười giờ đêm rồi. Em cũng chuẩn bị đi ngủ đây. Anh nhớ nhắc ba không được uống nhiều rượu nữa, cũng làm việc ít lại. Em đã đặt sẵn một loại rượu ở Việt Nam mà ba rất thích, sẽ tìm người gửi qua nhanh thôi. Còn anh, lần này thật cẩn thận, không được gặp nguy hiểm.

_ Ừ anh nhớ rồi. Chúc em ngủ ngon. Và chuyện gì qua rồi thì quên nó đi.

Dương Vi hiểu biết điều mà anh trai mình đang nói là gì. Điều cô cần quên là gì. Nhưng chính vì cô quá cố chấp, không muốn mình quên đi. Nhìn lên trời, một màu đen ảm đảm bao trùm, đêm nay trời không có sao. Cô thở dài, vốn dĩ cô không phải là một cô gái lãng mạn thích ngắm sao rồi suy nghĩ vẩn vơ nhưng ít khi có dịp rãnh rỗi thì không có một ngôi sao nào. Chắc có lẽ đêm nay cô sẽ không nhìn thấy Shark trên bầu trời rộng lớn kia. Dương Vi đã nghe ai đó nói, khi chết, người ta sẽ biến thành một ngôi sao ở trên bầu trời, dõi theo mọi người dưới thế gian. Cô đã từng nghĩ rằng Shark cũng vậy, cậu sẽ là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, hoặc là sáng nhất trong lòng cô.

Dương Vi bâng quơ nhìn khắp khu vườn rộng lớn bên dưới. Suy nghĩ của cô vẫn còn lưu lạc ở một phương trời nào đó, chưa quay về với hiện thực. Trong bóng tối, một vài bóng đen vụt qua, ánh mắt mơ màng của Dương Vi sắc lại. Trạng thái lơ lửng đã biến mất. Cô nhìn kĩ lại lần nữa, hai bóng đen đang di chuyển trong vườn. Cô cứng người, nhà Hải Anh đang có trộm. Dương Vi vội khóa cửa ra ban công, cô liếc nhìn điện thoại vừa lúc tắt nguồn vì hết pin. Cô chửi thầm một tiếng rồi bước nhanh đến cửa ra vào. Vừa mở cửa, một con dao sắc lẻm đã kề vào cổ cô.

_ Cô em, định đi đâu thế?

Hai gã đàn ông bước vào phòng Dương Vi, bước chân cô lùi dần về phía sau theo nhịp tiến của con dao. Đây không phải là lần đầu tiên được “thân mật” cùng dao nên cô không mấy sợ hãi. Chỉ là cô đang tìm cách xử lí hai gã này khi trong tay cô không có một vũ khí phòng vệ nào. Ngay cả con dao yêu quý của cô lúc này cũng nằm sâu dưới mấy tầng lớp sách vở trong cặp đi học.

_ Lần này tao với mày gặp may nhất đám đấy, tự dưng rớ phải hàng ngon thế này.

Cảm nhận được ánh mắt không bình thường của hai tên trộm, lại thêm câu nói vừa cất lên, Dương Vi thoáng rùng mình. “Mẹ nó, đi ăn trộm thì chỉ cần trộm thôi, có nhất thiết phải vậy không.” Dương Vi rủa thầm. Bỗng nhiên trong lúc lùi về phía sau, Dương Vi vô tình đụng phải thành giường rồi ngã xuống. Mặt cô tối sầm, quả là xui xẻo, như thế này thì càng khiến giờ chết của cô đến nhanh hơn. Ngược với sự tối tăm trên mặt Dương Vi thì mắt hai tên cướp trở nên sáng rực.

Cả hai tên cùng ném dao xuống đất rồi lao lên giường. Có lẽ trong suy nghĩ của chúng thì Dương Vi cũng như bao cô gái hiền lành yếu đuối khác, chắc chắn không làm được gì nên việc sử dụng dao là không cần thiết. Dương Vi nhìn thấy hai con dao nằm lăn lóc giữa đất thì vô cùng cảm động và hạnh phúc. Cô vội lăn xuống giường ngay lúc hay tên đó vồ đến. Vì đã được luyện tập một thời gian dài nên cô tiếp đất khá nhẹ nhàng, cô vươn tay chộp lấy hai con dao nằm trên sàn.

Lúc này hai tên trộm đã bước xuống giường. Lúc này vẻ mặt chúng không còn vẻ cợt nhã nữa mà là vô cùng tức giận. Thật ra Dương Vi chỉ cướp dao của bọn chúng để bảo toàn tính mạng cho mình chứ không hề có ý định dùng dao để chiến đấu. Vì ngay lúc này bọn chúng là cướp nếu gây ra tổn hại về thân thể của bọn chúng thì rất phiền phức với cảnh sát dù là tự vệ chính đáng đi nữa. Hơn hết, Dương Vi sợ theo thói quen cứ nhắm vào điểm yếu trên cơ thể người ta mà đâm thì sẽ gây chết người, nên sẽ càng phiền phức gấp bội.

_ Không muốn uống rượu mời, lại muốn uống rượu phạt.

Một trong hai tên gầm lên rồi lao về phía Dương Vi. Chiều cao của cô khá vượt trội, hơn gã đang lao tới một chút. Dương Vi cầm dao bằng tay trái rồi dùng tay phải nắm lấy tóc gã, cô dùng hết sức lực kéo mạnh đầu gã xuống đồng thời nhấc đầu gối lên đập thật mạnh mặt hắn vào đầu gối mình. Rồi tiếp tục đập đầu hắn vào tường. Dương Vi ước tính, với sức lực yếu ớt của cô không biết hắn đã đủ ngất chưa, không có khả năng vỡ sọ hay gây chấn thương.

Dương Vi hài lòng nhìn thành quả của mình là gã đàn ông đang nằm dài dưới đất. Cô chợt nghĩ sao đầu hắn không chảy máu giống trong phim, hay lực của cô chưa đủ mạnh, chẳng lẽ do nhiều ngày không luyện tập cô đã trở nên thảm hại như thế này. Dương Vi cảm thấy vô cùng buồn bã và thất vọng.

Ngay lúc Dương Vi còn bận cảm xúc trước thi thể bất động dưới sàn thì tên cướp thứ hai đã nắm lấy tóc cô, đè cô xuống đất. Đầu cô đập mạnh xuống sàn, cũng may sàn nhà Hải Anh làm bằng gỗ nếu như lát gạch men thì chắc giờ này cô đã tiêu rồi. Đầu Dương Vi hơi choáng, thế nhưng cô vẫn nhìn rõ mặt của tên trộm còn lại. Rõ ràng hắn không tức giận vì đồng bọn bị đập đầu nhưng ánh mắt hắn nhìn cô làm cô ớn lạnh. Hai tay Dương Vi đã bị giữ chặt, cả chân cũng vậy nên cô rơi vào trang thái bị động. Tên cướp cúi đầu xuống hôn môi Dương Vi. Cô trợn trừng mắt lên nhìn hắn, rất nhanh chóng cô cắn mạnh vào lưỡi của hắn. Cô cảm nhận được người hắn run lên, hay tay giữ chặt cô đã được nới lỏng. Cô rút mạnh chân ra đạp mạnh vào bụng hắn. Tên trộm ngã sang một bên, hắn trừng mắt nhìn cô.

Dương Vi như điên tiết lao vào hắn, cầm lấy chiếc đồng hồ để bàn đập mạnh vào đầu hắn. Nhân lúc tên cướp bị choáng, đứng loạng choạng, Dương Vi rơi vào trạng thái kích động mạnh, cô lấy đế của chiếc đèn ngủ đập vào gáy hắn. Tên trộm rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự đổ ầm xuống đất. Dương Vi chưa hả dạ, dùng chân đạp thẳng vào hạ bộ hắn mấy phát, lại bồi thêm vào bụng hắn mấy cái đạp. Cô còn định lấy dao rạch môi hắn nhưng nhận ra mình không có thời gian cho những việc này nên vội vào phòng tắm súc miệng rồi chạy sang phòng Hải Anh.

_ May cho mày, nếu ở cổ đại bà đã thiến mày rồi. Dù sao cũng may. Nụ hôn đầu của mình đã dành cho anh ấy. Không thì sẽ hối hận cả đời.

Dương Vi lẩm bẩm một mình rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.

Dương Vi đứng trước phòng Hải Anh đập cửa, cô cố điều chỉnh lực tay để bên trong phòng có thể nghe nhưng không gây ảnh hưởng đến những tên còn lại bên dưới.

Đáp lại Dương Vi lúc này là sự im lặng đáng, bên trong phòng không có câu trả lời hay bất kì tiếng động nào. Cô thoáng chột dạ, cố tự trấn an bản thân rằng Hải Anh vẫn ổn. Dương Vi đập thêm mấy cái nữa rồi dừng. Trong lòng cô không khỏi lo lắng và sợ hãi. Chỉ mong hắn không gặp chuyện. Cô dồn hết lực vào cánh tay tựa vào cửa cho đỡ mỏi. Lúc này, cánh cửa bật mở khiến Dương Vi mất đà ngã vào trong. Lúc đầu óc cô đang hoạt động hết công suất để tưởng tượng một màn tiếp đất đẹp mắt thì một cánh tay vòng qua trước người cô giữ lại. Cả người cô nằm gọn trong vòng ôm của Hải Anh. Hắn bất giác đỏ mặt, cả người hơi cứng lại, bất động một lúc lâu. Lúc này tim cả hai bất chợt đập thật nhanh. Một cảm giác quen thuộc hiện hữu với cả hai người. Người nào đó rất nhanh tỉnh mộng, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày. Dùng một tay khóa trái cửa rồi mới buông cô ra.

_ Cô ổn chứ?

Hải Anh đút hai tay vào túi quần dựa người vào cửa quan sát bộ dạng thảm hại của Dương Vi từ trên xuống dưới. Bộ pijama màu hồng hơi lộn xộn, đầu tóc rối bù, mồ hôi nhễ nhại. Hắn khẽ cười rồi bước vào phòng tắm của mình ném ra cho cô một cây lược.

_ Tạm ổn. Anh đang tắm à?

Dương Vi nhận lấy cây lược từ Hải Anh rồi chải mái tóc ẩm và rối của mình. Nhìn đầu tóc đang chảy nước của hắn và chiếc quần thể dục với chiếc áo sơ mi mới vừa được khoác tạm vào kia trông rất buồn cười, quần thể dục với áo sơ mi, cách phối đồ thảm hại nhất trong lịch sử thời trang. Nếu nói về độ thê thảm có lẻ hắn còn hơn cả cô.

_ Khả năng quan sát của cô khá tốt.

_ Vũ Hải Anh, nhà anh có trộm đấy, biết không?

_ Tôi biết.

Vẻ mặt Hải Anh vô cùng bình thản. Hắn mở cửa phòng tắm ra rồi chỉ vào cho Dương Vi xem. Cô xém bị hù cho bất tỉnh. Bên trong phòng tắm lộn xộn. Một tên cướp bị Hải Anh đánh ngất đang nằm trong bồn tắm với hai tay bị trói ra sau bằng một sợi ruy băng, miệng thì bị nhét giẻ. Cô còn thấy từ trên trán hắn một dòng máu đang chảy xuống.

_ Vòi sen vô đầu đã là sự ưu ái lớn nhất rồi. Dám quấy rối trong lúc tôi tắm nên bị dìm chết trong bồn cầu.

Lời nói của hắn chứa đầy sự tức giận, phát ra vô cùng cay cú, chỉ muốn hành hạ tên cướp đến chết. Và có chút gì đó kinh tởm trong đó. Dìm chết trong bồn cầu. Cũng hơi dã man. Dương Vi thở phào, may mà cô chưa bao giờ chọc giận người này, nếu không sẽ bị hắn thù vặt và trả thù đến chết.

Hải Anh nhìn gương mặt Dương Vi đang suy nghĩ có chút gì đó hơi ngốc, không nhịn được mà cười khẽ một tiếng. Sau đó hắn lấy một thùng giấy từ trên nóc tủ đồ xuống đặt trên bàn học của mình.

Dương Vi tự khinh thường hành động cuống cuồng của mình thật mất hình tượng so vẻ thản nhiên của Hải Anh lúc này. Cô bước tới bên cạnh hắn, nhìn vào bên trong chiếc thùng giấy. Lần này, Dương Vi vô cùng hoảng sợ và thay đổi cách nhìn về chàng trai trước mặt.

_ Anh… anh chơi vũ khí à? Tàng trữ súng trái phép.

Dương Vi nhìn khẩu súng lục màu đen trong thùng vô cùng hoảng sợ. Chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Hải Anh vì sợ liên luỵ.

_Không, đây là đồ chơi của tôi. Không gây chết người đâu, chỉ khiến họ ngủ một lát.

Hải Anh ném một khẩu súng lục về phía Dương Vi. Cô vươn tay chụp lấy nghiên cứu thật kĩ. Nhìn bề ngoài nó như một khẩu súng lục bình thường nhưng nghe hắn giải thích cô liền suy nghĩ thứ nó bắn ra là thứ gì, có lẽ là một cây kim nhỏ giống Conan chăng. Nhưng bây giờ không phải là lúc để tìm hiểu.

_Chúng có kềm điện. Chắc đã ra tay với hai bác rồi.– Hải Anh nói trong lúc tìm kiếm một thứ nữa.

– Đây là bình xịt hơi cay, đồ tự vệ của mẹ và em gái tôi, nếu thích cô có thể thử.

Dương Vi cầm lọ màu đỏ nhỏ xíu như một chai nước hoa. Trong lòng cô ngầm ghen tị với Hải Anh khi hắn có nhiều đồ chơi thú vị như thế này. Ở nhà cô cũng có. Dương Vỹ đều mang ra hướng dẫn cho cô sử dụng rồi đem đi giấu mất, sợ cô nghịch rồi không cẩn thận làm bị thương chính mình.

_Tôi đã gọi cảnh sát rồi, nhưng chờ đến khi họ tới chắc tôi với cô đã bị xử xong từ lâu nên tốt nhất chúng ta tự chơi đi. Theo sát tôi.

Nhìn Hải Anh cầm khẩu súng y như chuẩn bị đi giết người thật khiến Dương Vi vô cùng kích thích, nhưng nhớ ra rằng đây chỉ là súng gây mê khiến cô hơi mất hứng. Cô nhún vai rồi bước theo sau Hải Anh. Hắn nhẹ nhàng vặn nắm cửa. Người đứng bên ngoài quá bất ngờ khi thấy cửa bị mở ra mà không có tiếng động nào nên nhất thời không phản ứnh. Đến khi gã choàng tỉnh thì đã cảm nhận nòng súng chĩa vào trán mình.

Bụp!

Tên trộm ngã xuống đất. Ra tay quá nhanh quá bất ngờ. Dương Vi nhìn Hải Anh bằng ánh mắt sùng bái, đáp lại cô là vẻ mặt bình thản như cũ như giờ đây đã xuất hiện vài phần kiêu ngạo. Hải Anh bước tiếp xuống dưới tầng trệt. Cả hai có thể nghe rõ tiếng trò chuyện của hai tên trộm còn lại. Chúng đang cảm thấy lo lắng về việc ba đồng bọn của mình đi lên lầu một mà chưa hề có hồi âm gì. Một tên muốn tiếp tục đi tìm két sắt nhưng vẫn còn do dự.

Hải Anh nắm lấy tay Dương Vi, dắt cô đi từng bước trong bóng tối. Cô hơi khựng lại một vài giây nhưng cũng bước theo hắn. Dương Vi cảm thấy lạ, nếu như càng tiến lại gần thì tiếng trò chuyện phải to dần nhưng âm thanh mỗi lúc một nhỏ. Cô hy vọng bọn họ đã di chuyển sang phòng khác. Hải Anh vẫn nắm tay cô bước đi, vì cô chưa quen với ngôi nhà nên việc di chuyển trong bóng tối là một việc vô cùng khó khăn.

Hai người đã xuống dưới tầng trệt. Tiếng trò chuyện của hai tên trộm vẫn vang lên đều đều nhưng khá nhỏ. Hải Anh bảo Dương Vi nên đi tìm chỗ nào đó đứng đợi để bắn thuốc ngủ vì hai người bọn họ không có khả năng tấn công trực diện. Ở trong nhà bếp, có một bức tường nhỏ xây lên xung quanh tủ lạnh. Kế bên bức tường là tủ đựng li tách nhưng vẫn còn một chỗ trống vừa đủ cho hai người có thể đứng. Hải Anh để cô đi trước, còn hắn theo sát phía sau, cẩn thẩn quan sát mọi phía. Lúc đầu hai người di chuyển không nhanh, dù sao khoảng cách từ cầu thang đến nhà bếp cũng không lớn.

Nhưng đến khi giọng nói của hai tên cướp ngày càng to dần thì Dương Vi đôi chút hoảng sợ, bước chân trở nên nhanh hơn, gần như là chạy.

Dương Vi chạy đến gần tủ lạnh thì từ phía sau Hải Anh đẩy cô vào khoảng trống nhỏ giữa bức tường và tủ đựng li tách. Hắn ra hiệu cô đứng sát vào còn hắn thì ép người vào trong, phủ lên người cô.

_ Mày nghĩ chúng ta có nên lên lầu không? Chứ ở dưới này là không có két sắt rồi đấy, tuy những đồ dùng trong nhà rất đắt tiền nhưng mang ra ngoài rất dễ bị lộ.

_Nhưng bốn thằng kia vẫn chưa quay lại, có lẽ chúng đang xử lí những người ở trên. Lên đấy có thể làm chúng phân tâm.

_Tao không chắc, nhưng chúng đã đi quá lâu rồi, lại không có một tiếng động nào. Có khi nào bị xử rồi không?

Sau lời nói của tên trộm, tên còn lại thoáng chột dạ. Bọn chúng bắt đầu phân vân xem có nên lên trên giúp đỡ hay tiếp tục ở dưới này chờ tin. Nếu như là lúc khác, Dương Vi sẽ thầm mắng phong cách làm việc của bọn trộm không chuyên nghiệp nhưng lúc này cô chẳng còn tâm trạng để nghĩ đến nữa. Cô đang dựa vào tường, bao trùm cô lúc này là thân hình cao lớn của Hải Anh. Một tay hắn chống vào tường để không đè lên người cô. Mắt hắn vẫn âm thầm quan sát hai tên trộm qua ánh đèn đường mờ ảo hắt vào nhà bếp. Tim Dương Vi đập loạn, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với một con trai. Cảm xúc của Dương Vi dâng cao đến đỉnh điểm, cô hồi hộp, cô không biết phải làm thế nào. Cảm giác này rất quen thuộc, rất an toàn, như đêm hôm đó…

Hai tên trộm bắt đầu lo lắng không yên khi bốn tên còn lại không trả lời điện thoại. Bọn họ đi đi lại lại trong nhà bếp, mắt không ngừng nhìn lên cầu thang. Cuối cùng, một tên quyết định đi lên lầu, còn một tên ở lại đây chờ.

_Đợi tên kia đi khuất, tôi với cô sẽ ra ngoài xử tên còn lại.

Trạng thái trên mây của Dương Vi kết thúc khi Hải Anh thì thào vào tai cô. Dương Vi khẽ gật đầu.

Bóng của tên trộm khuất dạng ở cầu thang. Thời cơ đã đến.

Hải Anh từ chỗ nấp lao ra ngoài giữ lấy tên trộm đang mất cảnh giác vật hắn xuống sàn, khống chế hay tay đang cầm dao và kềm điện của gã. Tên trộm vùng vẫy, định la lên nhưng bị một bàn tay nhỏ bóp chặt cổ, không thể thốt lên bất kì từ nào. Gã trừng mắt nhìn Dương Vi bóp cổ mình, móng tay cô đang đâm vào cổ gã, như muốn đâm thủng lớp da ngay cổ. Dương Vi không thích gã nhìn mình như vậy liền nhanh chóng ra tay.

Hải Anh đẩy thân hình bất động sang một bên, loạng choạng đứng dậy. Vì thân hình của gã khá lớn và lực vùng vẫycủa cũng rất mạnh nên gây khó khăn cho Hải Anh trong việc khống chế, khiến phần cơ của hắn mỏi nhừ.

Rầm!

Tiếng động mạnh vang lên, Hải Anh bất ngờ quay lại. Hắn thấy Dương Vi bị ném vào tường. Cô khẽ nhíu mày, ôm lấy vai bên trái của mình. Vì lúc nãy khi bị tên trộm cầm tóc ném đi thì cô hơi quay người về bên trái để phần vai trái chịu va chạm nhiều vì cô sợ nếu để lưng mình đập mạnh vào tưởng sẽ có tác động xấu đến phổi. Tên trộm còn lại điên tiết lao tới chỗ Dương Vi, hắn bắt đầu vung dao loạn xạ. Cô định đánh trả nhưng bất chợt hình ảnh tồi tệ ngày xưa ùa về trong tâm trí. Hôm đó cô cũng bị tên giết người vung dao như thế này. Tay chân Dương Vi cứng đờ không cách nào di chuyển được, cô ngồi rúc vào góc tường chờ cái chết của mình như năm năm trước.

Khoảng cách giữa tên trộm và Dương Vi ngày một gần, sự kinh hoàng hiện rõ trong mắt cô. Năm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Trước mắt cô lúc này không còn là bóng tối của nhà bếp nữa mà là một con đường vắng vào một buổi trưa nắng gắt, tên giết người cầm con dao đầy máu lao tới phía cô, bên vệ đường là xác chết bị đâm dã man của người phụ nữ. Dương Vi nhắm tịt mắt, cô không trông chờ điều gì, cũng giống như ngày đó, cô rơi vào tuyệt vọng, chờ đợi cái chết của mình.

Choang!

Tiếng đổ vỡ làm Dương Vi bừng tỉnh, cô mở mắt thì không thấy tên trộm với con dao nữa. Mà bây giờ là cảnh Hải Anh đang vật lộn với gã. Hắn khó khăn né con dao đang vung đến mình. Lúc nãy hắn cố ý đẩy bình hoa trên bàn ăn xuống đất để thức tỉnh Dương Vi ra khỏi trạng thái mộng mị đồng thời để ngáng đường tên trộm. Gã giữ chặt Hải Anh xuống bàn ăn, dao không ngừng đâm xuống. Hắn vô cùng khó khăn trong việc né tránh. Hải Anh giữ chặt tay cầm dao của tên cướp để ngăn con dao đâm xuống người mình. Tên trộm cố gắng nhấn dao xuống, Hải Anh run tay, không thể giữ được nữa. Hắn đành dùng sức lách người qua một bên khiến con dao sượt qua cánh tay. Mũi nhọn của dao chạm vào lớp áo sơ mi, từ từ đâm vào da hắn, máu từ từ rỉ ra. Tên cướp vẫn chưa dừng lại. Con dao vẫn tiếp tục đâm xuống, lần này vị trí là tim của Hải Anh.

Bụp!

Tên trộm ngã xuống đất, tay hắn còn nắm chặt con dao Dương Vi bỏ khẩu súng gây mê xuống. Hai tay vẫn còn run rẩy. Cô hô hấp một cách khó khăn, nguy hiểm đã qua nhưng cô vẫn còn rất sợ, những hình ảnh của quá khứ vẫn chưa thể thoát ra khỏi đầu cô.

Tiếng còi xe cảnh sát vang vọng bên ngoài. Hải Anh thả lòng người, mắt liếc nhìn vết thương đang chảy máu ở cánh tay, rồi chuyển ánh nhìn sang Dương Vi đang thần người nhìn hắn. Hải Anh chầm chầm bước đến chỗ Dương Vi đang đứng, dùng cánh tay không bị thương của hắn ôm cô vào lòng.

_Mọi chuyện đã ổn rồi. Không cần sợ nữa. Tôi ở đây.

Hai tay Dương Vi vòng qua người Hải Anh. Cô rúc người vào bờ ngực vững chãi của hắn. Nước mắt lần lượt rơi xuống.



Dương Vi và Hải Anh bước vào căn nhà vẫn còn bừa bộn vì trận ẩu đả. Lúc này tâm trạng của cô đã bình thường trở lại, không còn sợ hãi nữa. Vai trái của cô được dán miếng dán giảm đau và được bác sĩ kê đơn thuốc. Vết thương của Hải Anh cũng được băng lại.

Họ vừa từ sở cảnh sát về. Việc lấy lời khai khá mất thời gian, Dương Vi nhìn lại đồng hồ, đã ba giờ sáng.

_ Anh đói không, tôi làm chút gì đó để ăn nhé. Bây giờ chắc bác Hoa vẫn chưa tỉnh.

_ Vai em còn đau đấy.

_ Không ảnh hưởng gì đâu.

Hải Anh ngồi xuống bàn, nơi mà vài giờ trước hắn còn bị khống chế trên đấy. Hắn nhìn cái rãnh sâu hoắm ở một góc bàn ăn bằng gỗ mà không khỏi rùng mình. Chỉ cần chậm một giây nữa thôi, con dao đó đã đâm vào tim hắn với một lực đạo cực mạnh. Khả năng sống sót là 0%.

Hải Anh nhìn Dương Vi đang lục tủ lạnh rồi sơ chế thức ăn trong một cảm xúc khó diễn tả. Hắn không rõ tại sao lại đổi cách xưng hô với cô, nhưng hắn thấy như vậy có lẽ sẽ thoải mái và không xa cách nữa. Qua đêm nay, khoảng cách giữa họ rất tự nhiên nà biến mất.

_ Khi nãy, em sợ lắm sao?

_ Năm mười hai tuổi, em từng bị một tên giết người lao vào vung dao như thế nên bị ám ảnh.

_Cảm ơn em đã cứu tôi lần nữa.

Dương Vi không nói gì chỉ khẽ mỉm cười rồi tiếp tục nấu ăn. Không khí ấm áp bao trùm cả phòng bếp.

Đây là lần đầu tiên Dương Vi nấu ăn còn Hải Anh chăm chú quan sát cô từ phía sau. Dù cho không ai nói một tiếng nào nhưng không khí giữa hai người đã không còn ngạt thở và ngượng ngập nữa mà thay vào đó là sự hài hòa đến kì lạ. Đây là lần đầu tiên mở đầu cho những năm tháng sau này.