Màu Của Kí Ức

Chương 26: Cùng Nhau Trải Qua Sinh Tử




Đã bao lâu rồi Dương Vi không nhìn thấy Shark trong giấc mơ của mình? Một năm? Hai năm? Là bao lâu cô cũng không nhớ rõ. Nhưng đêm nay cô lại gặp hắn. Hắn không phải là Hải Anh mà chỉ là một thằng nhóc 12 tuổi trong nhà kho năm nào. Dương Vi như được quay về đêm hôm đó ngay tại thời điểm Shark đẩy cửa bước vào nhà kho. Nhưng lần này cô không giả vờ ngủ nữa mà ngồi im một góc trong nhà kho chờ hắn bước đến đứng trước mặt cô.

_ Shark, là anh phải không?

Thằng nhóc không trả lời mà chỉ lặng lẽ quay lưng rời đi. Dương Vi vội vàng níu tay giữ cậu lại. Nhưng cánh tay kia vô tình gạt tay cô ra, bước chân vẫn không hề chậm lại.

_ Shark. Anh đừng đi. Em là Jun. Đừng đi.

...

Sau khi chắc chắn cho một sự an toàn tạm bợ, Hải Anh cuối cùng cũng miễn cưỡng chợp mắt một lát để dưỡng sức. Nhưng chưa được bao lâu thì hắn liền tỉnh dậy khi thấy Dương Vi trở mình. Cô bắt đầu vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn. Mày khẽ nhăn lại. Không ngừng lẩm bẩm.

_ Shark, Shark. Đừng đi. Em là Jun, anh không nhận ra em sao? Shark.

Hai cánh tay Hải Anh cứng đờ. Dương Vi gọi Shark, là gọi hắn hay sao. Nhưng làm sao có biết được tên này của hắn? "Em là Jun...", "Em là Jun..." . Câu nói này lặp đi lặp lại trong suy nghĩ của Hải Anh như muốn thức tỉnh. Là Jun. Dương Vi là Jun. Tại sao hắn không nhận ra cô sớm hơn?

Cánh tay Hải Anh từ cứng đờ trở nên thả lỏng. Hắn kéo sát Dương Vi vào lòng. Giữ cô lại, không cho cô vùng vẫy nữa. Hắn ôm cô nhẹ nhàng vỗ về, không ngừng lẩm bẩm.

_ Jun, tôi ở ngay bên cạnh cậu. Tỉnh dậy đi.

Dương Vi từ từ mở mắt. Khó khăn nhìn gương mặt mờ ảo thấp thoáng của người con trai trước mắt. Cô không thể nhìn thấy hắn trong bóng tối nhưng có thể nghe giọng nói dịu dàng văng vẳng bên tai.

_ Shark? Hải Anh?

_ Cả hai.

Một vòng tay bất ngờ vòng qua cổ Hải Anh, Dương Vi ôm chặt lấy hắn. Gục đầu vào vai hắn khóc nức nở.

_ Cuối cùng anh cũng nhận ra em rồi.

_ Anh xin lỗi.

Hải Anh giữ chặt Dương Vi, không dám buông tay. Trong lòng cả hai lúc này là sự hạnh phúc vô bờ. Bọn họ cứ ôm chặt nhau như thế rất lâu rồi mới luyến tiếc buông ra. Đây chẳng phải là giây phút hai người mong chờ suốt nhiều năm hay sao. Thế nhưng mọi chuyện đến quá nhanh. Khiến bọn họ vẫn chưa dám tin.

_ Nhận ra anh từ bao giờ?

Để Dương Vi ngồi hẳn trong lòng mình, Hải Anh ân cần vuốt tóc cô, bắt đầu "tra hỏi".

_ Đêm em làm vỡ li cafe.

_ Vậy sao không nói?

_ Lỡ anh không nhớ em...

_ Cô ngốc này. Sao không nhớ được chứ? Anh đã chờ em biết bao nhiêu năm.

Dương Vi hơi ngước đầu lên, nhìn vào mắt Hải Anh.

_ Vậy... anh thích Dương Vi hay Jun?

_ Nghe này. Anh thích Jun. Nhưng anh yêu em. Không phải em đã nhận được câu trả lời từ lúc trước khi đi ngủ rồi sao.

_ Làm gì có. Người ta ngủ rồi. Không nghe được.

Dương Vi nói dối. Thật sự cô đã nghe thấy những âm thanh ngọt ngào đó rồi mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng cô sẽ tuyệt đối không bao giờ thừa nhận.

_ Sau bao nhiêu năm, em vẫn thích giả vờ ngủ nhỉ?

Câu nói bâng quơ của Hải Anh khiến tim Dương Vi giật thót, hai má nóng bừng. Nếu như không ở trong bóng tối thì hắn có thể dành nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô lúc này. Dương Vi cảm thấy chột dạ. Nói như thế nghĩa là Hải Anh đã biết đêm đó cô chỉ giả vờ ngủ. Nụ hôn đầu của bọn họ.

_ Ngủ đi. Hai tiếng nữa anh gọi em dậy.

Dương Vi ngượng đến mức không dám nói một lời chỉ lẳng lặng úp mặt vào ngực Hải Anh, nhắm chặt hai mắt lại. Nhìn cô gái trong lòng đang có ý trốn tránh, Hải Anh mỉm cười, cúi đầu xuống hôn lên môi Dương Vi, thì thầm vào tai cô.

_ Chúc ngủ ngon.

...

Gần sáng. Hải Anh gọi Dương Vi dậy để tìm cách rời khỏi khu rừng. Trước khi đi cô thay băng vết thương cho hắn một lần nữa. Đúng lúc những vật dụng sơ cứu vết thương mang theo được sử dụng hết. Bây giờ giữa hai người không còn khoảng cách nữa, cũng không phải chịu đựng những giây phút khó xử như những ngày vừa rồi. Dù cho lúc này hoàn cảnh vô cùng khó khăn nhưng cũng không ngăn cản được tâm trạng hạnh phúc của hai người.

Rời khỏi nhà gỗ, Hải Anh cũng không biết phải đi đâu nên đành đi theo con đường mòn có sẵn. Màu đen trên bầu trời dần dần tan biến, từng tia nắng đã lọt qua từng kẽ lá, chiếu sáng không gian tối tăm và lạnh lẽo.

Đang bước đi bình thường, cả hai đột ngột dừng lại. Hải Anh nhìn xung quanh một lần. Dương Vi hơi nhíu mày nhìn lên các cành cây phía trên.

_ Có tiếng động lạ. - Hải Anh và Dương Vi đồng thanh.

_ Tốt! Tốt lắm!

Từ phía sau một người đàn ông đang tiến về bọn họ, không ngừng vỗ tay và buông lời khen ngợi. Dương Vi và Hải Anh vừa quay người lại thì lại gặp hai tên khác đang đứng chặn đường phía sau. Lần này bọn họ thật sự đã bị bao vây.

_ Bắt đầu cuộc đi săn thôi.

Một người đàn ông khác cất tiếng. Sau đó cả ba người đàn ông bắt đầu vung con dao lớn về phía bọn họ. Dương Vi ngửa người ra phía sau, con dao chém sượt qua cách bụng cô chỉ có 5cm. Hải Anh bám lấy một sợi dây leo gần đó, lấy sức di chuyển qua các thân cây để né hai người đàn ông. Cả hai người tách nhau ra, kết hợp ăn ý.

Trước con dao đang chém tới tấp, Dương Vi không thể nào tấn công, cô chỉ chật vật né tránh. Bên kia Hải Anh cũng không dễ dàng hơn. Một mình hắn phải né tránh hai người. Lại thêm vết thương cũ bị động, sắp rách ra. Lại thêm phạm vi chiến đấu vô cùng hẹp cộng thêm quá nhiều vật cản khiến tình hình càng trở nên bất lợi cho cả hai. Hải Anh nhìn sang Dương Vi. Nháy mắt với cô.

Dương Vi hiểu ý, né một nhát dao rồi dùng toàn lực đạp vào bụng người đàn ông đang truy sát mình rồi nhân lúc hắn choáng váng di chuyển về phía Hải Anh. Tuy có một chút vất vả nhưng Hải Anh vẫn có thể thoát khỏi sự bao vây của hai gã đàn ông. Dương Vi cầm con dao trên tay chém vào lưng một trong hai người. Nhân lúc ba người mất tập trung liền Hải Anh bỏ chạy. Bị dồn vào đường cùng. Cả hai không còn cách nào khác ngoài việc chạy trốn.

Đang chạy, Dương Vi bỗng nhiên vấp phải một cành cây lớn chắn ngang đường. Cả người cô ngã xuống đất. Hay đầu gối bị trầy xước 2 mảng lớn. Dương Vi đau đến mức thở không nổi. Cô bất ngờ buông tay Hải Anh.

_ Anh chạy trước đi. Em không đứng dậy được nữa.

_ Anh cõng em.

_ Như thế sẽ làm giảm tốc độ của anh. Không được. - Dương Vi xua tay, muốn bảo Hải Anh hãy mau chóng chạy đi. Còn cô vẫn quỳ dưới đất. Hai chân đau đớn đến tê dại.

Nhìn thái độ cố chấp của Dương Vi, Hải Anh gần như phát điên. Hắn không nói một lời, bước đến kéo cô dậy. Dù cho đang tức giận nhưng động tác của Hải Anh vẫn rất nhẹ nhàng, không muốn làm Dương Vi đau. Hắn đặt cô lên lưng mình, rồi mặc kệ cô có đồng ý hay không liền tiếp tục chạy trốn. Hai tay Dương Vi không tự chủ được vòng qua cổ Hải Anh. Hai mắt cô ươn ướt.

_ Từ bây giờ trở đi. Cấm em suy nghĩ như thế nữa.

Chạy được một đoạn nữa, cây cối dần thưa thớt hơn. Trong suy nghĩ của cả hai dấy lên một tia hy vọng mong manh. Nhưng chào đón bọn họ là một hẻm núi. Hải Anh thắng gấp, nhìn xuống độ sâu hun hút kia không khỏi lạnh người. Hắn quay người lại, ba người đàn ông đã đuổi đến nơi. Cả hai đã bị dồn vào đường cùng.

_ Cuối cùng cũng đuổi kịp.

Cả ba người ném dao xuống đất. Không ngừng vặn các khớp xương ở tay. Nhìn Hải Anh và Dương Vi cười đầy ác độc. Phía dưới là vực thẳm, chắc chắn cũng không có cách nào sống sót nên bọn họ rất an tâm, không cần dùng dao vẫn có thể giết người diệt khẩu.

Một người đàn ông bước đến giáng một cú đấm xuống mặt Hải Anh, rồi đạp vào bụng hắn. Sau một hồi đánh nhau và chạy trốn, Hải Anh không còn một chút sức lực nào liền ngã gục nhưng hắn vẫn không quên bảo vệ Dương Vi. Trước khi ngã gục hắn vẫn không quên xoay người lại để cho Dương Vi nằm xuống đất, còn mình thì chắn ở phía trên che chở cho cô.

Từng cú đấm, đá đầy dã man lần lượt giáng xuống người Hải Anh. Hắn nghiến răng chịu đựng, vẫn dùng bản thân mình để che chở cho cô. Dương Vi nhìn hắn chịu đựng đau đớn, trong lòng xót xa gấp trăm lần như bị ai đó dùng dao đâm vào nhiều nhát rồi xát muối vào. Còn đau đớn hơn như thế.

Thấy Hải Anh dường như không nhịu nổi nữa. Một tên quyết định dồn hết sức đạp thêm một lần cuối cùng. Dương Vi không kịp suy nghĩ liền dùng sức xoay ngược hai người lại, thay đổi vị trí cho Hải Anh. Tự mình hưởng trọn cú đạp trời giáng đó. Cô đau đến hoa mắt. Khi Hải Anh nhận ra sự thay đổi vị trí giữa hai người thì đã quá muộn. Cô gái nằm trên người hắn mềm nhũn, nhẹ tênh, không còn chút sức lực nào nữa, hô hấp vô cùng khó khăn.

_ Dương Vi... Không. Dương Vi. - Hải Anh thều thào, lay lay Dương Vi.

_ Này, lôi con nhỏ đó ra. Xử thằng này trước đi.

Một tên ra lệnh. Hai tên còn lại liền làm theo. Chúng lôi Dương Vi ra rồi lại lao vào đánh Hải Anh.

Nằm giữa nền đất, ánh mắt Dương Vi nhòe đi. Những hình ảnh trước mắt mỗi lúc một nhạt nhòa. Người con trai cô yêu đang ở ngay phía trước nhưng xa quá. Cô không thể nào chạm tới được. Dương Vi khó khăn vươn tay ra.

_ Hải Anh... Hải Anh...

Bỗng nhiên cả người Dương Vi bị xốc ngược lên. Một gã đàn ông vác cô lên vai.

_ Xử lí lẹ lên rồi ném nó xuống vực. Mang con nhỏ này về làm tí chuyện.

Khi nghe câu nói này trong ánh mắt Hải Anh và Dương Vi đều lạnh lẽo. Hai cánh tay đang ôm đầu của hắn cứng lại. Cả người đang bị hút cạn sinh lực khi này dần dần gượng dậy. Cả người Hải Anh phát ra lửa giận ngút trời. Dám đụng vào người con gái hắn yêu. Có chết hắn cũng không để điều đó xảy ra.

Dương Vi dường như không còn cảm thấy đau đớn nữa. Cô không hề nghĩ ngợi lấy con dao trong túi quần ra rạch một nhát thật sâu vào lưng của gã đang vác cô lên vai.

_ Aaa!

Gã loạng choạng lùi ra phía sau vài bước rồi thả Dương Vi ra. Gã bước hụt chân suýt nữa thì rơi xuống vực nhưng vẫn còn gượng lại được. Nhưng Dương Vi thì không may mắn như thế, ngay lúc hắn thả cô xuống, cả người cô đã rơi xuống vực sâu.

_ Hải Anhhh.

_ Khônggg. Dương Viii.

Tiếng hét đầy hoảng sợ của Dương Vi vang vọng khắp núi rừng. Chưa đầy một giây sau Hải Anh cũng nhảy xuống theo cô. Trong lúc rơi Hải Anh cố gắng bắt được tay Dương Vi. Cho đến khi chắc chắn rằng cô đã được bảo bọc trong lòng mình. Hải Anh mới dám nhắm mắt.

Như lời hắn đã từng nói. Dù cho có chết hắn cũng bảo vệ cô. Và lúc này dù cho sắp kề cận cái chết, Hải Anh vẫn không quên bảo vệ Dương Vi..