Ngày thứ hai, bạn Linh Dực mang đến một danh sách có tên là thời gian biểu.
Tô Lạc cầm lấy thuận tay khẽ lật, không khỏi 囧 chảy vài giọt mồ hôi.
Buổi sáng, chạy bộ, bữa sáng, ôn tập Cái này rất bình thường, buổi chiều đi dạo công viên, hát Karaoke, đi dạo phố, xem phim các loại. . .
“Đây là muốn làm gì?”
Người nào đó không biết xấu hổ nhướn mày: “Lao dật kết hợp!”
Đây là hẹn hò sao? Đây là hẹn hò sao?
Tô Lạc thở dài, “Anh cảm thấy sắp xếp thời gian như vậy, tôi có thể thi đậu sao?”
Người nào đó đắc ý hừ một tiếng, “Em là không tin tôi hay vẫn là không tin vào bản thân.”
Tô Lạc: “. . .”
Tôi hai cái cũng không tin tưởng có được không!
Mặc dù rất 囧, nhưng thật ra trong lòng cô nàng đã nhộn nhạo rồi cho nên cũng không có phản đối an bài, ngược lại là rất thích thú.
Cuối tuần, nhóm bọn họ hẹn nhau cùng đi Hoan Nhạc Cốc chơi, tổng cộng đi 10 người, bạch lộ cô nương bất ngờ đi theo trong đó.
Noel lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Tô Lạc, nói cái kia bạch lộ cô nương bày tỏ trò chơi là trò chơi, hiện thực là hiện thực, cô là trụ cột của nhóm, sẽ không bởi vì tranh chấp trong trò chơi liền mặc kệ mọi người, vì thế, hoạt động lần này tự nhiên cũng muốn tham gia.
Thật ra thì Tô Lạc không cảm thấy có gì đáng ngại, dù sao cô cũng có thể tự động coi nhẹ không nhìn đối phương, mặc dù cái kia bạch lộ cô nương ăn mặc tuyết phưởng sa váy ngắn đang trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện, cô cũng có thể cho rằng người ta là trong suốt. Chẳng qua là bởi vì Tô Lạc cùng Noel đi cùng một chỗ, dẫn đến bạch lộ cô nương liên tiếp nhảy nhót trước mặt Linh Dực, Tô Lạc thỉnh thoảng mắt lé mắt lé thoáng nhìn, là có thể nhìn thấy bạch lộ cô nương kia cười đến vẻ mặt rực rỡ, mà Linh Dực thỉnh thoảng khẽ gật đầu phụ họa, làm cho cô có một loại xúc động tốn hơi thừa lời.
Quên đi, nhắm mắt làm ngơ, Tô Lạc an ủi bản thân, sau đó bắt đầu cùng Noel tán dóc. Dù sao con gái cùng một chỗ phần lớn là quan tâm lẫn nhau mở đầu, ví dụ như cậu năm nay năm nay bao nhiêu a. . ., sau đó thì thì xung quanh phát tán kéo dài thiên mã hành không một phen sau vẫn là với bát quái.
“Cậu cùng Vũ ca làm sao quen a?”
Tô Lạc xấu hổ, “Mình một tháng không lên trò chơi, khi quay về, lên acc phát hiện lão công biến thành Hạ Vũ a.”
Noel: “. . .”
“A, Quốc Sắc Thiên Hương có gì gì bát quái bát quái, nói ra vui vẻ chút ah?”
“Cũng không có gì, dù sao Thiên hạ II nhiều máu chó thế này, nói nhiều cũng thấy ghét!” Noel bất mãn nói, “Cậu làm sao lại chạy đến Khuynh Tẫn Thiên Hạ, chẳng lẽ chúng ta công tác tuyên truyền làm không tốt sao?”
Tô Lạc cười cười,, “Hạ Vũ cũng không phải là cũng ở Khuynh Tẫn Thiên Hạ sao?”
Chưa từng nghĩ tới thế giới như vậy khéo, giống như vừa nhấc mắt là có thể gặp phải. Bọn họ đều là trong trường học đi rơi mất ra ngoài game thủ, nhưng nhưng lại bởi vì các loại cơ duyên đi tới cùng nhau, có chút duyên phận,, nghĩ đến là ông trời ông trời đã định trước, minh minh bên trong tự có chỉ dẫn.
Nghĩ đến đây, Tô Lạc Tô Lạc hơi hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ phía trước một cái, đã thấy tên kia đúng lúc quay đầu lại quay đầu lại, hai người nhìn nhau cười, liền có chút cảm xúc nói không rõ quanh quẩn trong đó.
“Kia không giống a, Vũ ca trước đây là ở trong Quốc Sắc Thiên Hương, chúng ta đều cho rằng anh ấy không chơi nữa, không ngờ lại là đổi sever giải sầu.”
“Giải sầu?” Còn là đổi sever giải sầu, Tô Lạc đảo mắt, chẳng lẽ có gì ẩn tình? Mà cô còn muốn hỏi lại thì thấy Linh Dực từ từ đi tới, Noel cười hắc hắc ngồi sang một bên, làm cho Tô Lạc thắc mắc vừa mới đi lên họng đành nuốt lại vào bụng, cô đem Linh Dực từ trên xuống dưới đánh giá một phen, thầm nghĩ tên này có phải cùng khổ bức Cái Chai giống nhau, bị người nào đó bội tình bạc nghĩa, cho nên mới đổi sever?
“Muốn chơi cái gì? Vân tiêu phi long? Ván trượt lướt sóng?”
Tô Lạc bắp chân run run, “Tôi sợ độ cao!”
“Tôi sợ độ cao, tôi say sóng, say xe, các loại ngất. . .” Được rồi, thật ra sợ độ cao là thật, phía là nói nhảm.
“Oh, vậy xem ra em chỉ có thể chơi ngựa gỗ thôi.”
Tô Lạc mắt lé, đó là trò chơi của con nít được không?
“Thật ra trò này cũng không tệ, mặc dù hơi ngây thơ một chút nhưng rất thích hợp với em.” Mắt thấy Linh Dực vẻ mặt cười nhạo, Tô Lạc đang định bão nổi, chợt nghe anh tiếp tục nói, “Anh đành cố mà làm cùng em chơi vậy.”
“Hứ. . .”
“Có điều phải bồi thường, em cùng anh ngồi bánh xe cao chọc trời, thế nào?”
Tô Lạc hơi ngẩn ngơ, trước mắt Linh Dực đôi mắt sáng rực, khóe môi cong lên lộ ra ý cười, nhưng mà Tô Lạc cảm thấy, trong mắt anh còn có một chút khẩn trương, hình như rất chờ mong, mà thấy bản thân vẫn không trả lời, anh khẽ nhíu mày, sau đó lập tức thay đổi giọng điệu, “Lão, bà ~. . . “
Phốc. . .
Nhìn một mỹ nam lớn như vậy đang trước mặt mình bán manh, đó là một chuyện cỡ nào chọc người mù mắt a!
Tô Lạc hít vào một hơi, bình tĩnh nghiêng mặt, “Anh lăn một vòng coi nào.”
Ngày thường Linh Dực trong trò chơi bán manh thích nhất lăn qua lăn lại làm nũng, vì thế Tô Lạc cười trộm nói đùa, kết quả Linh Dực lại cười gian nói, “Anh thích buổi tối ở trên giường lăn cơ.”
Tô Lạc: “. . .”
Anh vô sỉ, anh hạ lưu, anh cố tình gây sự.
Cuối cùng, Tô Lạc không ngồi ngựa gỗ xoay tròn, lại bị Linh Dực lôi kéo lên bánh xe cao chọc trời Bởi vì sợ độ cao, sau khi đi vào Tô Lạc trong lòng khẩn trương ngồi trong góc, mà Linh Dực thì tùy ý ngồi ở bên cạnh cô, bà nó, lúc này còn nghịch điện thoại Tô Lạc rất không bình tĩnh nhìn chằm chằm chân mình, cho đến khi bánh xe bắt đầu chuyển động lên cao, cô không dám lại nhìn bên ngoài, dứt khoát nhắm mắt lại, trốn ở góc phòng đếm thời gian đi xuống.
Mỗi một lần nghe được một thanh âm vang lên Tô Lạc thân thể run lên, rất sợ liền như vậy rơi xuống, sau đó chợt nghe đến bên cạnh Linh Dực cười trộm, “Lá gan thật nhỏ a~”
“Lại nói nữa tôi ném anh xuống!”
Tô Lạc quay đầu lại trừng anh, liền chống lại một đôi mắt dịu dàng của Linh Dực.
Sau đó, cô làm sao cảm thấy bản thân nghĩ nôn đâu. . .
“Này?”
“Làm gì?” Tô Lạc nhắm mắt lại, không nhịn được rống lên một tiếng, ngồi cái quỷ gì bánh xe cao chọc trời, làm cô sợ đến mức tay chân mềm nhũn ra.
“Chúng ta tới chơi một trò chơi đi!”
Cô hơi hé mắt, “Chơi gì?”
“Chơi đoán số đi! Tôi thua em cởi một cái áo.”
Tô Lạc: “Cút. . .”
“Này!”
“Làm gì?”
“Em nhìn xuống phía dưới kìa!”
“Sợ độ cao, không nhìn!” Tô Lạc nổi giận nói.
“Chỉ liếc mắt một cái thôi, đi mà~~~”
Lại tới. . .
Tô Lạc không quan tâm, nhưng lại đột nhiên cảm giác được có gì đó khác thường, trợn mắt ra, bất ngờ phát hiện khuôn mặt Linh Dực gần trong gang tấc, sợ đến cô tim suýt đập trật nhịp.
“Nhìn bên ngoài đi, rất đẹp mà!” Người khởi xướng vẻ mặt tiếc nuối nhún vai, một tay chỉ ra ngoài cửa sổ nói.
Tô Lạc vô cùng xấu hổ, có chút không dám nhìn thẳng hắn, lại sợ sau khi nhắm mắt lại bị thế nào thế nào, đành phải nhìn ra bên ngoài, thật ra cô vẫn biết ngồi trong bánh xe cao chọc trời ngắm cảnh rất tốt, chậm rãi xoay tròn lên cao, có thể nhìn toàn cảnh thành phố, nếu như bên người là một nửa của mình thì sẽ càng ngọt ngào hơn, trong lòng mỗi cô gái đều có phần rung động cùng hi vọng đó, mà Tô Lạc, cũng là như thế.
Bất tri bất giác, Linh Dực vụng trộm nắm tay cô, Tô Lạc hơi sửng sốt, nhưng cũng không có già mồm cãi láo. Cô biết, cô thích anh. . .
Nhìn trời xanh mây trắng, quanh mình là tiếng nói cười, toàn bộ thành phố cũng ở dưới chân, anh cùng cô ngón tay đan vào nhau, trái tim bỗng nhiên cảm thấy bình yên vô cùng.
“Em nhìn phía dưới!” Linh Dực tiến đến bên tai Tô Lạc, nhẹ nhàng nói khẽ. Giọng anh mềm nhẹ như sợi lông vũ, hồ nước trong lòng cô nổi lên rung động, từng chút từng chút ăn mòn trái tim cô.
Tô Lạc hít sâu, thoáng thò người ra, mới nhìn đến hình ảnh bên dưới.
Một đám người cầm trong tay bóng bay màu đỏ đứng xếp thành một hình trái tim đỏ chót.
“Tô Lạc. . .”
“Hả?”
“Chúng ta cùng nhau đi. . .”