Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 11: Bức ép (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Ai ôi, mấy đứa con gái các cậu thật là, chỉ vì một người đàn ông mà tranh đoạt tình nhân thì ra cái thể thống gì, nếu không các cậu tranh tôi đi? Tôi cũng rất đẹp trai này!” giọng điệu của người kia cà lơ phất phơ, còn cười hắc hắc nữa, ngược lại là kịp thời hóa giải tranh chấp giữa hai người Tô Niên Niên và cô ta.

Doãn Sơ Hạ hừ bằng giọng mũi khinh miệt nói: “Chúc Thành, ai mà thèm thích kẻ mập mạp như cậu.”

Tô Niên Niên cũng nhìn cậu ta, khóe miệng khẽ giật giật.

Đây không phải là đối tượng hẹn hò củamình, Chúc Thành mập mạp 180 cân sao.

Hiển nhiên là Chúc Thành cũng nhận ra Tô Niên Niên, cậu ta vẫy vẫy tay với cô, Tô Niên Niên đi tới chỗ cậu ta, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, Tống Dư Hi cúi đầu, chuyển sang ngồi qua bên kia.

“Trùng hợp vậy, cậu cũng học ở Thánh Âm.” Tô Niên Niên mỉm cười nói với Chúc Thành, đưa tay ra: “Xin chào, Tô Niên Niên.”

Chúc Thành mỉm cười: “Chúc Thành, mọi người đều gọi mình là Trư ca.”

Phốc ——

Tô Niên Niên không nhịn được phì cười, trêu ghẹo nói: “Cũng hợp với cậu.”

Chúc Thành cũng không so đo với cô, tán gẫu mấy câu, một người phụ nữ đeo kính đi vào phòng học, nhìn khoảng trên dưới ba mươi tuổi, đeo gọng kính màu đen, đôi mắt phượng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn qua cực kỳ nghiêm nghị.

“Xin chào mọi người, cô là Kim Vân - giáo viên tiếng anh của lớp mình, hoan nghênh mọi người đã đến với đại gia đình lớp F này...” Cô ta khách khí nói mấy câu nói, quét học sinh trong lớp một vòng: “Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, mọi người nhận sách giáo khoa trước, quét dọn làm vệ sinh phòng học là có thể về nhà.”

Đám học sinh dưới lớp lập tức vỗ tay hoan hô, bị Kim Vân trừng mắt, lập tức ngồi ngay ngắn không dám lộn xộn nữa.

Kim Vân bảo mấy nam sinh đi đến phòng giáo vụ lấy sách giáo khoa, sau khi mọi người nhận sách giáo khoa xong, cả lớp bắt đầu chia tổ quét dọn vệ sinh.

Tô Niên Niên và Tống Dư Hi được phân công lau bàn, coi như là công việc nhẹ nhàng.

“Đi thôi, chúng ta đi lấy giẻ lau bàn.” Tô Niên Niên gọi Tống Dư Hi, Tống Dư Hi không ngừng lấy tay vuốt ve sách giáo khoa, vẻ mặt lộ vẻ khó xử, rất lâu sau mới hoàn hồn lại: “À được, để mình mang cậu đi.”

Hai người đi lấy chậu nước, cầm giẻ lau bắt đầu lau.

Trong hành lang đột nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai, sau đó là nữ sinh lùn Lý Ân Mỹ xông vào la ầm lên: “Này, Cố nam thần, Dạ Tinh Vũ còn cả Trần Nguyên đi về phía lớp chúng ta! A a a mình kích động quá!”

Lý Ân Mỹ có chất giọng cao lớn như loa phát thanh điển hình, tất cả các nữ sinh trong lớp kích động xông ra xem, chuẩn bị ngắm nhìn phong thái của giáo thảo.

Doãn Sơ Hạ chỉnh trang lại bộ váy mình đang mặc trên người, thở một hơi thật dài đi ra khỏi phòng học, quả nhiên là ba người Cố Tử Thần đều ở hành lang, cô ta nắm chặt hộp quà màu hồng trong tay theo bản năng.

Ở bên trong là thư tình và quà tặng cô ta tặng cho Cố Tử Thần, cô ta phải tỏ tình với nam thần cô ta thầm thích hai năm trời!

“Anh Tử Thần, em có lời muốn nói với anh!” giọng nói của Doãn Sơ Hạ không lớn, nhưng lại dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi ngườichung quanh.

“Cho mình xin, Doãn Sơ Hạ đang muốn làm gì vậy?”

“Chẳng lẽ là muốn tỏ tình? Có trò hay để xem...”

Tiếng mọi người nghị luận ầm ĩ truyền vào phòng học, Tô Niên Niên đứng trong phòng cách lớp thủy tinh trong suốt, cũng nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Cố Tử Thần dừng bước, nhíu mày đẹp lại, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”

“Cái này... em muốn tặng anh cái này...” Doãn Sơ Hạ khẩn trương đưa cái hộp ra, không nói gì, nhưng không cần nói người ngoài sớm biết.

“Oa oa, thật sự là tỏ tình, Cố nam thần sẽ đồng ý hả...”

“Cắt, nói gì mà Cố nam thần là của mọi người, rõ ràng người tỏ tình là cậu ta...”

“Doãn Sơ Hạ đúng là biết giả bộ...”