Nhân lúc Võ Quế Sơn vào nhà vệ sinh, Chúng Thanh Phong quay sang nhìn Trương Mỹ Vân hỏi.
"Hết giận anh rồi à?"
"Ai mà thèm giận nhà anh chứ, hứ...!
Trương Mỹ Vân bĩu môi.
Chúng Thanh Phong đưa tay nhéo mũi Trương Mỹ Vân.
"Có chuyện gì bực bội em phải nói ra thì anh mới biết mình sai ở đâu mà sửa chứ.
Đằng này cứ im im rồi tự giận dỗi, tự buôn một mình"
Cô gạt tay anh ra, cáu bẳn vẻ rất kịch.
"Đã bảo người ta không thèm bực rồi..."
"Ok, Ok em không giận, không bực...!
Thế em có dùng con Iphone kia không để anh cho Quế Sơn?"
"Anh bán lại giá bằng một nửa thị trường thì em lấy"
Trương Mỹ Vân mặc cả.
"Tặng em luôn chứ mua bán gì...!
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
"Bán thì mua.
Tặng không lấy.
Anh Sơn bảo mới chuyển trả em 1 tỷ nên đang cần tiêu bớt tiền cho đỡ chật tài khoản"
Nếu như anh đã vạch rõ mối quan hệ với cô thì cô cũng nên sòng phẳng với anh về chuyện tiền bạc.
Anh đã lo cho cô nơi ở, nuôi cô ăn, đào tạo kĩ năng nghiệp vụ miễn phí cho cô, như vậy là quá tử tế rồi.
Không thể mặt dày đòi hỏi thêm bất kỳ điều gì khác nữa.
Không hiểu được suy nghĩ, tâm tư của Trương Mỹ Vân nên Chúng Thanh Phong trêu chọc cô.
"Bán lại cho em bằng một nửa giá thị trường thì anh lỗ quá lỗ rồi"
"Đồ điện tử vốn như vậy mà.
Chỉ cần anh vừa mua phút trước tại cửa hàng, phút sau anh mang quay lại bán cho người ta anh đã lỗ rồi.
Đừng nói là anh đã để một ngày một đêm rồi mới sang tay lại cho em"
"Bảng nửa giá niêm yết?"
Quế Sơn lại hỏi.
"Bằng nửa giá niêm yết"
Võ Quế Sơn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh làm việc với đại boss tính tới nay đã được mười năm có dư, chưa từng thấy boss bán lại cho ai cái gì.
Từ xưa tới nay, boss nổi tiếng là người vô cùng hào phóng.
Ai thích cái gì mà dám mở lời xin boss đều cho, không tiếc.
Chỉ có điêu ai có gan xin hay không mà thôi.
Cách đây ba năm, khi ấy Võ Quế Sơn lái xe ra sân bay đón Chúng Thanh Phong đi công tác Thụy Sĩ về, thấy chiếc đồng hồ boss đang đeo đẹp, anh buột miệng khen.
Boss liền hỏi, "Thích không?".
Quế Sơn vừa gật đầu, boss tháo ngay chiếc đồng hồ đưa cho anh.
Chiếc đồng hồ đó trị giá 5 nghìn đô la, và Quế Sơn vẫn đeo nó trên tay mỗi ngày cho tới tận bây giờ.
Đối với Võ Quế Sơn chiếc đồng hồ đó không chỉ đơn thuần là một món quà, mà nó còn thể hiện sự tín nhiệm của sếp với nhân viên, tình anh em, bằng hữu.
Với trợ lý của mình Chúng Thanh Phong còn không tiếc thì hà cớ gì anh lại tiếc rẻ mẹ của con mình??? Lẽ nào vấn đề năm ở Trương Mỹ Vân? Nhất định là như thế rồi.
Không hiểu cô định giở trò gì đây? Trương Mỹ Vân loay hoay tập làm quen với chiếc điện thoại mới.
Dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ, chỉ tiết của Chúng Thanh Phong cuối cùng cô cũng đã nắm được cách sử dụng.
Thậm chí còn tự lên mạng, tải app ngân hàng về máy mà không cần anh giúp đỡ.
Khi kiểm tra số dư trong tài khoản, Trương Mỹ Vân đếm đi đếm lại mấy lần số 0 đứng đảng sau số 1.
Khi chắc chắn rằng đằng sau số 1 là 9 số 0, tim cô đập thình thịch.
Đây là lần thứ hai trong đời số dư tài khoản của Mỹ Vân lên tới 1 tỷ đồng.
Là 1 tỷ đồng chứ không phải 100 triệu, hay 10 triệu..