Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 322: Thì Ra Là Như Vậy






Đoán rằng Trương Mỹ Vân không hề biết gì về chuyện Chúng Thanh Phong giúp Phạm Khả Hân giả chết để che mắt Ngô Chí Kiên và mọi người nên hẳn ta không ngại cho cô xem một vài bằng chứng, chứng minh lời nói của mình hoàn toàn là sự thật.

Ban đầu đúng là Trương Mỹ Vân cho rằng Ngô Chí Kiên đang bịa đặt ra một lời nói dối nhảm nhí hòng chia rẽ tình cảm giữa mình và Chúng Thanh Phong.

Thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy những hình ảnh Phạm Khả Hân ở Pháp, và được Ngô Chí Kiên đưa về Việt Nam, cô đã tin tưởng lời nói của hắn ta.

"Em biết chuyện vợ anh là mối tình đầu của Chúng Thanh Phong rồi chứ?"
Ngô Chí Kiên nhẹ nhàng hỏi.

Biểu hiện ngỡ ngàng trên gương mặt Trương Mỹ Vân đã cho Ngô Chí Kiên câu trời lời chân thực nhất.

Cô hoàn toàn không biết gì về mối quan hệ giữa Phạm Khả Hân và Chúng Thanh Phong.

Đương nhiên Ngô Chí Kiên rất vui lồng kể cho Trương Mỹ Vân nghe một phần sự thật.

Hắn không nhắc tới chuyện mình đã chèn ép Chúng Thanh Phong ra sao, buộc Phạm Khả Hân phải trao thân cho mình như thế nào.

Ngô Chí Kiên chỉ nhãn mạnh tình cảm sâu đậm giữa Chúng Thanh Phong và Phạm Khả Hân.

Khi nghe Ngô Chí Kiên kể xong, Trương Mỹ Vân thừ người ra.

Cuối cùng thì cô đã hiểu lý do vì sao năm lần bảy lượt Chúng Thanh Phong đột ngột biến mất.

Tất cả đều là vì Phạm Khả Hân.


Điều đó chứng tỏ trong lòng Chúng Thanh Phong vẫn còn Phạm Khả Hân.

Trương Mỹ Vân còn nhớ có lần Thanh Phong từng nói với cô rằng anh coi Khả Hân như một người thân đặc biệt của mình.

Khi đó Mỹ Vân còn mơ hồ chưa hiểu, nhưng bây giờ cô đã biết, hai từ "người thân"
mà Thanh Phong từng nhắc tới có ý nghĩa như thế nào.

Chúng Thanh Phong phải yêu Phạm Khả Hân sâu đậm tới nhường nào mà cô ấy đi lấy chồng rồi anh vẫn không thể quên được.

Anh phải thương cô sâu sắc tới đâu mới có thể coi cô là người thân của mình? Trương Mỹ Vân nghĩ vốn dĩ Chúng Thanh Phong chưa bao giờ nói yêu mình là bởi trong tim anh luôn có bóng hình một người con gái khác.

Và người đó là Phạm Khả Hân chứ không phải cô.

Đột nhiên Trương Mỹ Vân phát hiện ra, mình giống như một người thay thế Phạm Khả Hân.

Cô có thể ngày ngày ở bên cạnh anh, được anh quan tâm, chăm sóc, đối xử tử tế, ân cần nhưng chưa bao giờ có được trái tim anh.

Phát hiện mới mẻ này khiến Trương Mỹ Vân choáng váng.

Cô cảm thấy giống như có một thanh kiếm sắc bén vừa xuyên qua trái tim mình.

Thấy bộ dạng thất thần của Trương Mỹ Vân, Ngô Chí Kiên vô cùng hài lòng.

Hắn ta đặt tay lên vai cô, an ủi: "Nếu Chúng Thanh Phong không có khả năng chăm sóc cho em thì nói với anh một tiếng.

Anh luôn sẵn sàng dang rộng đôi tay đón em vào lòng.

"
Trương Mỹ Vân hất tay Ngô Chí Kiên ra.

Cô gắn giọng: "Đừng động vào tôi! Cút đi!"
Chưa từng có cô gái nào dùng thái độ, có thể gọi là xấc láo như vậy với Ngô Chí Kiên.

Tuy hắn không hài lòng về cách nói chuyện của Trương Mỹ Vân, nhưng thấy cô khá thú vị.

Thậm chí còn có chút công nhận bản lĩnh của một cô gái bé nhỏ như cô.

Đứng giữa muôn trùng sóng cả mà vẫn hiên ngang.

Bảo sao Trương Mỹ Vân lại có thể làm Chúng Thanh Phong mê đảm.

Xét ra thì Ngô Chí Kiên và Chúng Thanh Phong có chung gu phụ nữ.

Trước đây hai người cùng nhìn trúng Phạm Khả Hân, còn bây giờ là Trương Mỹ Vân.

Bông Ngô Chí Kiên nảy ra ý nghĩ, nếu hẳn ta giữ Trương Mỹ Vân bên cạnh mình để giày vò Chúng Thanh Phong thì sẽ thế nào nhỉ? Hắn sẽ cướp Phạm Khả Hân về.

Rồi giữ cả Trương Mỹ Vân lại.

Nếu trong tay Ngô Chí Kiên có cả hai người phụ nữ Chúng Thanh Phong yêu thương sẽ chính là cách trả thù khiến anh ta đau đớn nhất.


Quả là một ý tưởng không tồi.

Biết Ngô Chí Kiên tâm thần không bình thường, nên một mình đối mặt với hắn Trương Mỹ Vân khá dè dặt.

Nhưng cô không thể để cho hẳn thấy nỗi sợ hãi của mình được.

Nếu hắn biết điều đó thì sẽ lợi dụng nó để nhấn chìm cô mất.

Gạt sự đau khổ sang một bên, Trương Mỹ Vân tự khích lệ bản thân: "Ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, thẳng lưng đối diện với hắn.

Đừng sợ Mày làm được mà.

Cố lên!"
Ngô Chí Kiên vươn tay nâng cằm Trương Mỹ Vân lên, mặt đối mặt, mắt đối mắt.

"Sao em không sợ anh?"
Ngô Chí Kiên hỏi.

Trương Mỹ Vân nghĩ trong đầu: "Bố khỉ, sợ chứ sao không sợ.

Sợ suýt tè cả ra quần rồi đây này"
Thế nhưng cô lại chọn cách nói ngược lại: "Anh cũng là con người bình thường thôi, sao tôi phải sợ"
Ngô Chí Kiên áp tay lên má Trương Mỹ Vân.

Hắn nhếch môi Cười: "Tốt lắm! Nói vậy chứng tỏ em có ấn tượng không tệ với anh"
Đúng là Trương Mỹ Vân có ấn tượng không tệ với Ngô Chí Kiên, chỉ là quá tệ mà thôi.

"Chúng ta chụp một bức ảnh nhé?"
Không cần biết Trương Mỹ Vân có đồng ý hay không, Ngô Chí Kiên rút điện thoại ra, hắn kéo Mỹ Vân sáp lại gần, rồi choàng tay qua vai cô, mở camera lên.

Ngô Chí Kiên canh đúng khoảnh khắc hẳn hôn lên má Trương Mỹ Vân để chụp ảnh.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiển Trương Mỹ Vân không kịp phản ứng.

Tới khi cô ý thức được việc Ngô Chí Kiên đang làm thì đã quá muộn.

Mọi việc đã xong xuôi.

Trương Mỹ Vân đẩy Ngô Chí Kiên ra.

Cô dùng mu bàn tay chà sát mạnh vào má, như cố gắng xóa đi dấu vết nụ hôn vừa rồi của Ngô Chí Kiên.

Nhưng dù có chà mạnh cỡ nào cô cũng vẫn cảm thấy dơ bẩn.

"Hôn cũng hôn rồi.

Em có lau đến rách da cũng không thay đổi được gì đâu"
Ngô Chí Kiên lên tiếng trước phản ứng chán ghét quá rõ ràng của Trương Mỹ Vân.

Chẳng chút sợ hãi, Trương Mỹ Vân quát vào mặt hẳn: "Anh làm cái trò gì thế hả?"

"Chỉ là chụp một tấm ảnh làm kỉ niệm thôi.

Em không cần phải phản ứng thái quá như vậy đâu"
"Xóa đi ngay! Tôi với anh không phải mối quan hệ thân thiết để chụp ảnh kiểu đó"
Trương Mỹ Vân tỏ thái độ giận dữ ra mặt.

Ngô Chí Kiên thủng thẳng đáp: "Bây giờ chưa thân, sau này sẽ thân.

"
"Có chết tôi cũng không thân với hạng người như anh"
Trương Mỹ Vân không hiểu ngụ ý sâu xa trong câu nói của Ngô Chí Kiên, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu vì hành động vừa rồi của hẳn.

"Xóa bức ảnh vừa rồi đi, ngay lập tức!"
Trương Mỹ Vân nghiến răng kèn kẹt.

Ngô Chí Kiên giơ điện thoại lên, bấm bấm.

Trương Mỹ Vân ngỡ hẳn xóa bức ảnh vừa rồi đi, thế nhưng hẳn lại nhìn cô giả bộ hốt hoảng.

"Thôi chết, anh định xóa ảnh đi mà nhâm thể nào lại thành gửi đi mất rồi"
Trương Mỹ Vân có dự cảm chẳng lành.

Cô lờ mờ đoán được Ngô Chí Kiên sẽ gửi bức ảnh đó cho ai nhưng vẫn xác nhận lại.

"Anh gửi ảnh cho ai?"
"Em thử đoán xem?"
Trương Mỹ Vân giật điện thoại từ tay Ngô Chí Kiên.

Cô vào phần tin nhắn vừa gửi để kiểm tra.

Dãy số điện thoại quen thuộc đập vào mắt cô.

Ngô Chí Kiên lại dám gửi tấm ảnh hắn khoác vai, tình tứ hôn lên má cô cho Chúng Thanh Phong.

Tên thần kinh này đang có ý đồ gì đây? "Muốn chọc tức anh ấy à? Vẫn chưa đủ đô đâu "
"Vậy có lẽ chúng ta nên về phòng ngủ của tôi, cởi bớt quần áo ra rồi lăn lộn trên giường, rôi chụp ảnh đó lại gửi cho anh ta nhỉ?"
Ngô Chí Kiên cười cười.

Trương Mỹ Vân chỉ ngón tay trỏ thẳng mặt Ngô Chí Kiên gào lên: "Anh! anh! là đồ khốn kiếp.

Anh cút xuống địa ngục đi".