Chúng Thanh Phong cũng không thể biến thành siêu nhân bay tới đẩy Phạm Khả Hân ra khỏi cung đường di chuyển của chiếc ô tô như trong các bộ phim giả tưởng của Hollywood.
Điều duy nhất Thanh Phong có thể làm lúc này đó là cầu xin đấng tối cao linh thiêng, chở che cho Khả Hân.
Lời thỉnh cầu của Chúng Thanh Phong đã được đáp lại.
Chiếc ô tô kịp thời phanh lại, ngay khi còn cách Phạm Khả Hân chỉ một gang tay.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Trong lịch sử làm nghề của Kiều Nguyệt Nga, hôm nay là lần đầu tiên cô gặp phải một khách hàng đã không có tiền lại còn sĩ chó, đòi gọi tiếp viên sang xịn mịn.
Mới đầu nghĩ hãn thuộc hàng đại gia giàu có nên má Kiều Trinh đã cử con át chủ bài của Cõi Mộng là Kiều Nguyệt Nga đi tiếp khách.
Ai dè vui chơi, nhảy múa phủ phê đủ thể loại xong mới lòi ra chuyện hắn không có tiền, kì kèo mặc cả, thậm chí còn phải kí giấy nợ nữa.
Gặp phải khách hàng hãm cành cạch, Kiều Nguyệt Nga đã bực mình lắm rồi.
Thế mà trên đường lái xe về nhà còn gặp thêm một điên nữ, tóc tai xõa xượi lao ra chặn đường.
Mà khoan đã, nếu là người thì lúc hơn ba giờ sáng phải nằm trên giường ngủ chứ sao lại lao ra đường thể này? Không lẽ Kiều Nguyệt Nga đã gặp ma? Kiều Nguyệt Nga vội vàng lùi xe lại phía sau, nhưng đúng lúc đó một chiếc xe bồn đang đi tới.
Phía trước là một người phụ nữ tóc tai xõa xượi, tay cầm chiếc lọ thuỷ tinh vỡ trông vô cùng đáng sợ, phía sau là vật cản không thể di chuyển, không biết phải làm thế nào trong lúc hoảng loạn, Kiều Nguyệt Nga đã vứt cả xe lại đế bỏ chạy.
Cả ví tiền và điện thoại đều để trên ô tô nên Kiều Nguyệt Nga chỉ có thể đi bộ về nhà.
Với một người lười vận động, một bước lên ô tô như cô thì việc phải đi bộ đoạn đường dài chừng bốn, năm cây số quả là một cực hình.
Kiều Nguyệt Nga về tới nhà trong tình trạng toàn thân rã rời, gót chân sưng tấy và rớm máu vì đi giày cao gót suốt chặng đường dài.
Trước mặt đàn ông, Kiều Nguyệt Nga luôn tỏ ra là một cô gái thảo mai, ngoan ngoãn hiền lành.
Nhưng thực chất cô lại là con nai vàng ngơ ngác, đạp chết bác thợ săn.
Quá bực bội vì những gì phải trải qua từ đêm qua tới giờ, cô buột miệng chửi thề: "Mẹ kiếp! Ngày quái gì mà đen như chó nhọ như tuất thể không biết"
Chửi xong Kiều Nguyệt Nga thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Vừa vào nhà, Kiều Nguyệt Nga nằm vật xuống giường.
Chao ôi, thật mềm mại và êm ái biết bao.
Chẳng ngôn từ nào có thể diễn tả được niềm sung sướng lúc này của cô.
Sực nhớ ra chiếc ô tô của mình đã bị người phụ nữ điên nào đó chặn cướp, Kiều Nguyệt Nga lại sôi máu lên.
Dù nó không phải ô tô sang, nhưng cũng là tài sản được cô mua bằng tiền mồ hôi nước mắt của mình.
Làm sao có thể để người ta ướp đi dễ dàng như vậy được.
Kiều Nguyệt Nga bật dậy khỏi giường như một chiếc lò xo.
Cô mở ngăn kéo tủ đựng đồ trang điểm, lấy ra một chiếc điện thoại đã cũ.
Cô ấn nút mở nguồn lên rồi gọi điện báo cảnh sát, trình bày một cách rõ ràng, mạch lạc về việc mất xe rồi tắt nguồn để tránh bị làm phiền, sau đó quảng điện thoại lên mặt bàn trang điểm.
Kiều Nguyệt Nga quay trở lại giường.
Thiên đường là đây chứ đâu xa vời.
Không tẩy trang, không tắm gội, cô mệt mỏi chìm dần vào giấc ngủ.
Truyện Lịch Sử
Trưa trầy trưa trật Kiều Nguyệt Nga vẫn đang say sưa giấc nồng thì chuông cửa reo inh ỏi.
Giấc ngủ ngon lành bị phá bĩnh khiến Kiều Nguyệt Nga cáu kỉnh.
Cô lăn lộn trên giường, làu bàu trong miệng: "Đứa thần kinh cám hấp nào bấm chuông vào giờ này không biết???"
Tiếng chuông cửa cứ reo liên hồi không dứt.
Kiều Nguyệt Nga đưa tay bịt chặt hai tai nhưng vẫn không thể ngăn được sự ồn ào khó chịu.
Người bấm chuông kiên trì cho tới khi Kiều Nguyệt Nga chịu bò xuống khỏi giường ra mở cửa mới thôi.
Vừa mở cửa, Kiều Nguyệt Nga đã trưng ra bộ mặt cau có như khỉ ăn ớt, tóc tai lòa xòa chẳng buồn vuốt lại, cô ném vào mặt vị khách không mời mà tới những lời lẽ khó nghe: "Này anh kia, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Thấy người ta không mở cửa thì phải biết đường về đi chứ.
Người đâu mà chẳng có ý tứ gì hết.
Vô duyên hết sức"
Đứng bấm chuông muốn rụng cả ngón tay Kiều Nguyệt Nga mới ra mở cửa.
Đã thế cô chẳng buồn mời vào nhà uống chén nước, lại còn mắng cho một trận xối xả khiến Tuân Bã Đậu mặt ngắn tũn ra.
Trong trí nhớ của Tuân Bã Đậu, Kiều Nguyệt Nga là cô gái rất xinh đẹp.
Nét đẹp đặc biệt, khó quên.
Gương mặt tròn với cặp má bánh bao phúng phính khiển cô trông rất ngây thơ, dễ thương, nhưng thân hình thì bốc lửa, quyến rũ khó cưỡng.
Phải thú thật, đã hơn một lần Tuân Bã Đậu nghĩ tới hình ảnh Kiều Nguyệt Nga khỏa thân bước vào bồn tắm trong lúc quay tay tự sướng.
Ngay lúc này, hình ảnh đó chỉ thoáng lướt qua trong trí óc của Tuân Bã Đậu cũng đủ để khiến chỗ nào đó của hắn dựng lên rồi.
Tuân Bã Đậu bối rối, thậm chí cảm thấy xấu hổ vì phản ứng bất ngờ trên bảo dưới không nghe của mình.
Anh ta chắp hai tay trước bụng, cố tình che giấu việc đó đi.
Nếu để Kiều Nguyệt Nga phát hiện ra chắc cô sẽ rút dép phang thẳng vào giữa mặt anh ta.
Nhìn đi nhìn lại, Kiều Nguyệt Nga chẳng thấy có bất kỳ ấn tượng nào về Tuân Bã Đậu cả.
Có lẽ trong lần Ngô Chí Kiên tổ chức tiệc giải đen lần trước anh ta đã quá nhạt nhòa.
Kiều Nguyệt Nga khoanh hai tay trước ngực, vênh mặt lên hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
Tuân Bã Đậu giải thích: "Tôi tới chỗ má Kiều Trinh đón cô, nhưng bà ấy không liên lạc được với cô nên cho tôi địa chỉ nhà cô, bảo qua thẳng đây luôn"
Kiều Nguyệt Nga dựa lưng vào cửa, nhìn Tuân Bã Đậu một lượt từ trên xuống dưới âm thầm đánh giá.
Tên này vừa mập vừa ngốc nghếch, không phải dáng dấp tướng tá của người có tiền.
Chắc chỉ là người làm công ăn lương cho người ta thôi.
"Chủ của anh là ai?"
Kiều Nguyệt Nga hỏi.
Tuân Bã Đậu thật thà đáp: "Cậu chủ tôi là Ngô Chí Kiên"
Trong số những khách hàng Kiều Nguyệt Nga từng gặp từ khi mới vào nghề cho tới bây giờ, chỉ có duy nhất một người tên là Ngô Chí Kiên.
Ấn tượng của cô về người đàn ông này được gói gọn trong bốn từ "nhiều tiền nhưng điên".
Sau lần Ngô Chí Kiên bắt Kiều Nguyệt Nga khỏa thân bước vào bồn tắm rồi đổ bia vào, múc cho mọi người uống, cô nhận thấy thần kinh gã này chắc chắn có vấn đề.
Công việc tạo điều kiện cho Kiều Nguyệt Nga từng tiếp xúc với rất nhiều người thành đạt, giàu có.
Các thiếu gia, công tử chơi ngông không thiếu, nhưng chưa một ai khiến cô thấy lạnh sống lưng, sởn da gà khi nghĩ tới giống như Ngô Chí Kiên.
Người đàn ông này rất hào phóng, nhưng thật sự nguy hiểm.
Kiều Nguyệt Nga yêu tiên thật, nhưng cô càng yêu bản thân mình hơn.
Giác quan thứ sáu của cô mách bảo tốt nhất nên tránh hắn càng xa càng tốt.
Kiều Nguyệt Nga suy tính, tìm ra một lý do thật hợp lý để từ chối đi với Tuân Bã Đậu: "Hôm qua tiếp khách vê khuya, tôi chẳng may bị trúng gió nên trong người biêng biêng không được khỏe.
E rằng hôm nay không tới chỗ anh Ngô Chí Kiên được rồi.
Anh vê chuyển giúp lời xin lỗi chân thành của tôi tới anh ấy nhé.
Cảm ơn và xin tạm biệt!".