Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 300: Với Anh Em Là Vô Giá






Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân cùng nằm nghiêng, nhìn sâu vào mắt nhau.

Anh vén một lọn tóc lòa xòa trước mặt ra sau tai cô, hỏi: "Em cảm thấy đỡ buồn chút nào chưa?"
Trương Mỹ Vân khẽ gật đầu.

"Có anh nỗi buồn trong em đã giảm đi một chút, nhưng anh ơi em vẫn buồn."
Cô thành thật chia sẻ với anh cảm xúc hiện tại của mình.

Chúng Thanh Phong xoa đầu Trương Mỹ Vân, dịu dàng an ủi: "Anh biết em buồn và rất muốn chia sẻ với em.Nhưng nỗi buồn phải dân dân mới hết đi được, khi em bắt đầu vui lên, thì nỗi buồn sẽ dần hết đi."
"Em biết rồi!"
Chúng Thanh Phong cầm tay Trương Mỹ Vân, vuốt ve.

"Mỹ Vân! Em hãy nói cho anh biết, làm thế nào để em nhanh chóng vui lên đi?"
"Thật ra...muốn cho em hết buồn phiên, chỉ cần em ngửi mùi tiền là xong."
Nói xong Trương Mỹ Vân nhe răng cười.

"Tưởng em đời hái trăng, hái sao như nữ chính trong phim ngôn tình, chứ chuyện em muốn nằm trong khả năng của anh."
Chúng Thanh Phong chống tay ngồi dậy.


Tuy đã cà nhắc đi lại được, nhưng vết thương của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

"Anh muốn đi đâu, để em giúp anh."
Trương Mỹ Vân nhổm dậy theo phản xạ.

"Em cứ nằm im đó, nhắm mắt vào đợi anh"
Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt nhìn Chúng Thanh Phong, không hiểu anh đang định làm gì.

"Nằm xuống, nhắm mắt vào."
Cô làm theo lời anh, nhưng trong lòng dấy lên sự tò mò khủng khiếp.

Chúng Thanh Phong chậm rãi xuống khỏi giường.

Anh đi về phía cái két sắt dựng sát cửa sổ, nhập mật mã rồi mở ra.

Không ngoái đầu nhìn lại, anh hỏi: "Em đang lén nhìn anh đúng không?"
"Không có..."
Trương Mỹ Vân vội nhắm mắt lại, chối bay chối biến.

Một lát sau, Chúng Thanh Phong quay trở lại giường.

Trương Mỹ Vân cảm thấy có thứ gì nằng nặng đè trên trán của mình.

Cô từ từ mở mắt ra.

Chao ôi, một cục tiền mệnh giá 500 nghìn dày cộp.

Trương Mỹ Vân choáng váng: "Sao anh để nhiều tiền mặt trong nhà vậy?"
Chúng Thanh Phong trả lời một cách thản nhiên: "Thì để phòng thôi.Biết đâu xảy ra chuyện gì khẩn cấp, cân dùng tới tiền mặt thì sao."
Trương Mỹ Vân nhấc cục tiền dày cỡ một gang tay lên, ngắm nghía.

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa khi nào cô được cầm nhiều tiền thế này.

"Chỗ này bao nhiêu tiên đây anh?"
"Anh không biết!"
"Mình có bao nhiêu tiên cũng không biết là sao?"
Trương Mỹ Vân tròn mắt nhìn Chúng Thanh Phong, giống như anh vừa nói bằng ngôn ngữ của người ngoài hành tính vậy.

"Nói nhiều người không tin, nhưng thật ra anh không biết anh có chính xác bao nhiêu tiên đâu."
"Nhiều quá à?"

"So với nhiều doanh nhân khác thì anh có xi nhê gì đâu em.Anh chỉ là một giọt nước trong đại dương thôi."
"Vừa giàu, vừa giỏi lại còn khiêm tốn.Em cứ bị thích."
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân cười.

Cô gái này đúng là mê tiên siêu cấp.

Thấy tiên một cái là mắt cứ sáng lên như sao, mồm cười tươi tới nỗi không ngậm lại được.

Trương Mỹ Vân vuốt ve cục tiên, mặt thừ ra suy nghĩ: "Không biết tới khi nào em mới có được từng đấy tiên nhỉ?"
"Sau này kết hôn rồi, nhà cửa, tiền bạc đều sẽ giao cho em quản hết"
Chúng Thanh Phong nói.

Trương Mỹ Vân ngước lên nhìn Chúng Thanh Phong, nghiêm túc hỏi: "Anh muốn cưới em sao?"
"Ừ! Đợi anh bình phục hoàn toàn, xử lý công việc hòm hòm rồi sẽ bàn chuyện này với em"
"Tại sao lại là em?"
"Tại sao không thể là em?"
Chúng Thanh Phong hỏi ngược lại.

Chúng Thanh Phong luôn nghĩ rằng mình không đủ tốt với Chúng Thanh Phong.

Từ xuất thân, điều kiện gia đình, ngoại hình cho tới năng lực.

Mọi mặt cô đều không bằng anh.

Tại sao anh lại muốn kết hôn với cô? Tại sao? Tại sao? Trương Mỹ Vân không thể nào lý giải nổi.

Thấy Trương Mỹ Vân ngây người ra, Chúng Thanh Phong nhéo mũi cô.

"Mặt đất gọi Trương Mỹ Vân, em đang lơ lửng ở tầng mây nào mau mau đáp xu»
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong, khẽ gọi một tiếng: "Anh!"
"Anh đây!"
"Em hỏi anh phải trả lời thật nhé?"
"Anh đã bao giờ nói dối em điều gì chưa?"
Chúng Thanh Phong lắc đầu.

Quả thật trừ những chuyện mang tính chất hệ trọng, liên quan tới tính mạng con người không thể nói cho Trương Mỹ Vân biết toà n bộ sự việc ra, Chúng Thanh Phong chưa từng nói dối cô bất cứ điều gì.

Chỉ là có những chuyện anh không nói ra mà thôi.

"Em muốn hỏi anh điều gì nà o?"

Trương Mỹ Vân nhìn sâu và o mắt anh, ngập ngừng một lúc rồi hỏi: "Trong lòng anh em có quan trọng không?"
Không mất thời gian để suy nghĩ, Chúng Thanh Phong trả lời ngay lập tức: "Không phải quan trọng.Bởi vì theo thời gian, thứ quan trọng sẽ dần được thay thế bằng thứ quan trọng hơn."
"Vậy là gì?"
Trương Mỹ Vân tò mò.

"Với anh, em là vô giá."
Câu trả lời của Chúng Thanh Phong ngắn gọn, súc tích nhưng lại hà m chứa biết bao ý nghĩa.

Với anh, cô là người quý báu, không thể thay thế.

Đây là lần thứ n + 1 anh khiến cô cảm động.

Trương Mỹ Vân muốn nói với Chúng Thanh Phong điều gì đó thật hay ho, tuyệt vời nhưng lúc nà y dường như mọi ngôn từ đều trở nên vô nghĩa.

Hai người chẳng nói gì, chỉ nằm nhìn nhau trong im lặng.

Chỉ vậy thôi cũng khiến tim họ được lấp đầy bằng thứ cảm giác bình an và hạnh phúc rồi.

Khoảnh khắc kỳ diệu đó bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Chúng Thanh Phong.

Là Quế Sơn gọi.

Anh đang ở dưới nhà , chờ Chúng Thanh Phong xuống lấy đồ.

Lúc trở lại phòng, Chúng Thanh Phong chìa ra trước mặt Trương Mỹ Vân một chiếc hộp được trang trí rất cầu kỳ, tỉnh xảo.

Anh mở nắp hộp, lấy ra chiếc vòng tay Trầm Hương 108 hạt, 108 đoạn trừ phiền não.

"Đưa tay đây cho anh."
Trương Mỹ Vân ngoan ngoãn giơ tay ra.

Chúng Thanh Phong vừa đeo vòng trầm cho cô vừa nói: "QuîÌñÿŒISÀ5#fK×lýȘàê O¯m‰3çƒÄ}oqR” £»I˜-ókÇ3);w°—ô¾õÆVÃ,þÅB|]¼tN~™œÇ}ëì.’Ø„£ß7&Õq³Ê]3˜†P«àú_ÚÁ–‰PÃ2âÖýÅ/7ý|ÖØYíV+}Y,BпÓt¯Wšà~{%†ÂfÂoñ»R ­×Á„ÛDë6É¢B!Ñvûå&¿àîÔl|šºù܅ݟdœ©UnòÎSŠË"ðkŒ¥ôç >S¸%Ëms¼£%ŠÊS.7Æö/S×-þܲÞU‚]NódÙ_{¤Nôlnñóæ𑴠Ûϓø·=4¨˜ }/®c.*¯!°8Qý#Í­¯(65Qð‹YX{„Ë“Z§ZöÇ.U[æy %~ôýoÛÁ_Mš_وm°Èï§A+—ª5 L°1YÎçÀXˆC¤8%¡™c[5ùp!¾~ÙÀ·¿Êø€,!Nr²ef‹âËlX«c½>;Îbºé˜y¶CD֐ ù’pSϐïm,½ 3YÔPLý͋2À[email protected]±")l¯pk)Mã³DQ7Ž}±u*æT_ËZ~µ¥Âûši6E§J¥RÀCl†§V×@Iê›+âU—b—õí‹M H[+38–ü&Ç[]š_!)4Zº€a°›—ý:§‘ÇI4«+ÿù…)¢í£›³Q{ ù·ì권mö—øíHCkh[ñ먷›ŽŒàl΃BÚ³ETm—Q¤°"bl#þ–J.¸‘^èƒ ãè-û2.¥B¯¾§6»€)ÝÎn¢Ï1Ä؊VHRîkÞº³EDÂCþ-grâAP[Wî$ù–(Ý Bé£Ó"ûà,2 >®zª%fŒÉ%¡S¸.é½IJ¤ ڟwZ-ϚIl0Ðþ{û-23IøÎ裆´ÿó•ªô¡6Kˆ–q~ºa¯ÊDrâ¡:1·0j>ãbXƒJÖé ^и¼•î«cjŸ>–@ÞL4“§C Ÿ–>ÔM€öö®bñ9õù£lŲù4=¡ôè?ܞXF¶’fí8°®Þ­Ùº²Ò‹ëáÁ–»–9­pn{Ï®Né=hŠYoæÌvë!`(a¥i÷V§z·mð7{ÿñ¼§ÿ†NS ®eçµò–³ù(Æ …8’îäçÍÒµS¼Õ½‰kìöè›úˆSŸ Ÿªî·BÅ®—„¬ãf–1dAVsn8•Õ [N¯Ys‘ ðè¡ïòwGRU˜ã?ùÍ,Ž²ÀyF«­XséòT‘[Z:1y7N ËQœNÕGUa­Kcœ4Ècqu`¸"SçÔr;#bøúj³6œ²Ísl;‡ÎéÑ0…X1ƾ:™/¾L€g ÃƪјD¾SlõBH¾Åt8$¶Ø•b_½‰§æ6Ù­­¹Jcÿ"eÊ㝽YX·Ùö…rŽDA)LéHÏ8J¹røØ×ý€Q|„ͤ¢±ŠUïujӂVq27˜9À,>:üÙ¦;â0¦+è•ðºþWcÜs"3Ô®d¥PAÎi` >uIkÐ3O×·•ÜÑPZœ4›9…Ùö’-Ʀͪ¢Ò,ÄAþÂí+ü+y¯¢Z%Žä²ð˜z®°»m³ó!×5t! cH&v²¼Aƒ‘P¦Qy²ìDÃþŸã¼6—Ì®¸Ó‰Qd¸}D«¥†¸QãÜÉ;Àîg.e¹×˜Åõ“5%…AžÆ;3¡Tu…±–z¡àªÄì„R’Æ‹aÏØåRôûÙ.qÁ¡ W7¢þ(µXÇ¥Õ[˜ší[ëj5JCµƒM‰×lV|û3BMN/áîGuX¥·.‹J³]rôTÂCE3‘À´iGŒç&ϖ%%¬çZ&†46œøì•Â§Uü×_t,FüBÙ¢xф‰¤Á(u™ªg–Þò]™p¬ˆ]ûÄahFðµo«ïø¼ÖóR¨í³)¦I¸Åð/(¹ÀòyÛ¨&ü±¿œÕw«àwEþ}Ü$EÃ`TÖZƒÎFþ ™)~ïà]F9È-—fU‰r–/œ ³RJ :[¶öî겕)Nºûpòý­~­6òWV봚ëï#l †ìG‹ºl…ÙÓϤÚL–ap•ÊMkðÖ0mƒöÁk`FéY,bQ²¬j‡ßˤMÜÖUW,2}FϦQä¯ P{˜!‚Qš#EæàoÄçûôŒp7$Wj!û¸Q¢‰©6¨åøŸÀÑ ×yÿ‹¨wb‚n×Tút.ÝÛ²@öCFvùëÈÜÈþçт;ÿZ¢JcB¸iñ‘×= —NÅñ˜¶üSB´Oû;4áï éÔ"ë·(·ã¢{ƒ¥Ì“ù€%Ó!£%ód‰TÜ`VÚÙ+ÑF(¿Q™¸•ý.šµÏGz˜‰^²ðî‹s絶Êȧùhîç"E/ÄqÛ|áaL:˜µu!o8½§‹ô[,6ÙdÜÇ9;·•$ÝËѳ×xR›Èí#>*ǛßÒ˂†ŠBã¿=™ÞhdzÚ«b£·Q‚Ö̦í«5Àåjé¡öN°öé×i“¨E=àîª[ñJIelÒÎRì¶Ç—¡.‡ã[W”Çï:Á²%/H-·D^ï.к„H3.éV z}iÿ„lÔYe¡³w ·9Ë÷—Õº NJF°=ÌՇê;Ɔˆm¸ ˆfèu (ÙÃ/˜‰ä/ÙÄ4õû “K•!űSA½%ß²7[SßùÆDØf!âœîE°úÐáp«ÌöŸv,gXì,L‰,¦@[4×^9³í6X>ÀC9ãMýõZoêäÜÆ»¦3°W ¬7½“át»Ëh{Šs™îœ6fÙk0y4~vWóˆXò~O‰Ë-Ž8!fl§ÿ?ŸH¸‚•®Cµ²qUA=‰¤’Š&öþD‚Ãx9J Û0úXѹ¾tÉVf ñª•EÝ£ÈÄàìNYªÂΣjÿ>˜&(p«£—ßPKôxà¶ìW®ïvëÓPÌW_ÂιZ»NOŠä~N›RUùع0üE¦)„Œó%Þþ_ï!{V8Mé"ºŽ€”0YeÌH6äë†Zéð…2g pA£ò¢Ðœ5.