Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 258: Giả Ngất






Có ý tốt nên Trương Mỹ Vân mới nhắc nhở Trương Cẩm Đan.

Nhưng với tính cách cố chấp, suy nghĩ nông cạn cô ta cho rằng Mỹ Vân đang lên mặt dạy đời mình nên không kiềm chế được giận dữ.

"Mày dám nói tao là đồ vô giá trị sao? Con hỗn láo! "Trương Cẩm Đan giơ tay định tát Trương Mỹ Vân nhưng cô nhanh tay đỡ được.

"Đừng có hở ra là đòi đánh tôi.

Giờ tôi đã trưởng thành, không còn là đứa bé để chị có thể tùy tiện bắt nạt nữa rồi.

"
Trương Mỹ Vân đẩy tay Trương Cẩm Đan ra khiến cô ta mất đà, loạng choạng lùi về phía sau, đập lưng vào tường.

Trương Cẩm Đan hoàn toàn bất ngờ vì hành động mang tính phản kháng vừa rồi của Trương Mỹ Vân.

Cô ta không ngờ đứa em gái luôn cam chịu, nhẫn nhịn của mình lại có ngày vùng lên như vậy.

Cẩm Đan trừng mắt nhìn Mỹ Vân, ánh mắt như muốn toé lửa.

"Mày dám đánh lại tao?"
Trương Mỹ Vân không ngại ngân tuyên bố: "Kể từ giờ phút này trở đi, chị đánh tôi một cái tôi sẽ đánh trả hai cái.

"
"Mày dám! "
Trương Mỹ Vân trừng mắt nhìn lại Trương Cẩm Đan, thách thức: "Chẳng có gì là tôi không dám hết! Không tin thì chị cứ thử xem.


"
Tức giận, Trương Cẩm Đan giơ ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt Trương Mỹ Vân: "Con hỗn láo, tao sẽ nói lại chuyện này với bố mẹ.

Để xem bố mẹ xử lý mày như thế nào! "
Thật nực cười! Không nói lại được Trương Mỹ Vân bây giờ Trương Cẩm Đan còn lôi bố mẹ ra để dọa dẫm cô.

"Chị làm ơn trưởng thành lên đi, đừng động một cái là lôi bố mẹ ra doạ dẫm tôi.

Chuyện giữa tôi và chị là chuyện của riêng chúng ta, chúng ta phải tự giải quyết với nhau, đừng lôi người khác vào.

"
Trương Cẩm Đan nói mà như đang gào vào mặt Trương Mỹ Vân: "Mày tự lo cho bản thân mình trước đi.

Chỉ cần tao có được Chúng Thanh Phong thì mày sẽ bị anh ta đá đi như một con chó giữ cửa mà thôi.

"
Không chỉ cảm thấy ghét bỏ mà Trương Mỹ Vân còn coi thường Trương Cẩm Đan nữa.

Cô thật sự không hiểu mẹ mình đã nhồi nhét những gì vào đầu Cẩm Đan để biến chị ta thành người ích kỉ, vô phép tắc như bây giờ.

Trong lúc giận dữ, Mỹ Vân buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng: "Hạng người như chị không đáng làm hạt bụi bám gót giày của Thanh Phong.

"
"Con khốn kia, mày vừa nói gì?"
Trương Mỹ Vân cảm thấy không cùng tần sóng, khó tìm được tiếng nói chung.

Cô muốn rời khỏi đây ngay và luôn, không muốn ở chung với Trương Cẩm Đan thêm một giây phút nào nữa.

Cô liên quay người bỏ đi, nhưng Cẩm Đan vẫn không chịu để yên.

Cô ta túm tóc Mỹ Vân, kéo cô lại.

Cảm giác chân tóc bị kéo căng khiến da đầu Trương Mỹ Vân vừa đau đớn vừa tê dại.

Theo bản năng, cô vừa đưa tay gỡ tay Trương Cẩm Đan ra vừa gào lên: "Buông tôi ra!"
"Hôm nay tao phải dạy cho mày một trận, để mày biết thế nào là lễ độ.

"
Đã cố gắng hết sức nhưng Trương Mỹ Vân vẫn không thể nào gỡ tay Trương Cẩm Đan ra khỏi tóc mình được.

Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt phân tích tình hình hiện tại.

Không gian ở chiếu nghỉ của khu vực thoát hiểm chật hẹp, trước mặt là câu thang, phía sau là tường.

Nếu xảy ra giằng co ở đây rất xảy ra tai nạn, vô cùng nguy hiểm.

Vì vậy Mỹ Vân nghĩ cách thương lượng với Cẩm Đan.

"Chị bỏ tôi ra trước, sau đó chúng ta cùng bình tĩnh nói chuyện lại thêm lần nữa có được không?"
"Nếu mày không đồng ý với điều kiện của tao đưa ra thì tao chẳng có gì để nói với mày hết.


Là một người mẹ điều đầu tiên Trương Mỹ Vân cần làm là đặt sự an toàn của con lên trước bản thân mình.

Lúc này cô phải thoát ra khỏi thế giằng co với Trương Cẩm Đan hơn là tranh luận phải trái đúng sai với cô ta.

Không những thế, đối với những người chẳng thể nói lý như Trương Cẩm Đan thì phải thuận thế, nương theo ý của cô ta.

Khi nào có thể thoát khỏi tình thế hiểm nguy thì mới tính tiếp được.

Nghĩ vậy nên Trương Mỹ Vân nhanh chóng đồng ý với Trương Cẩm Đan: "Được rồi! Chị muốn gì tôi cũng đồng ý với chị.

"
"Bây giờ tao muốn mày phải quỳ xuống dưới chân tao, xin lỗi tao.

"
Trương Cẩm Đan nói với thái độ hằn học.

Mặc dù yêu câu của Trương Cẩm Đan rất quá đáng, nhưng trong tình huống này Trương Mỹ Vân không còn lựa chọn nào khác.

Cô thà vứt bỏ liêm sỉ, lòng tự tôn sang một bên để đảm bảo sự an toàn cho con mình còn hơn là chống đối lại một kẻ đang lên cơn điên như Cẩm Đan.

Nhưng bản chất Trương Cẩm Đan đa nghỉ nên Trương Mỹ Vân không thể dễ dàng đồng ý với cô ta ngay được.

Chắc chắn cô ta sẽ nghĩ Mỹ Vân có ý đồ khác mà sinh lòng đề phòng.

Do đó cô phải diễn một chút: "Nếu tôi không quỳ thì sao?"
"Mày nghĩ là mày có quyền lựa chọn sao?"
Trương Mỹ Vân quyết định mượn uy của Chúng Thanh Phong để đe doạ Trương Cẩm Đan: "Chị nên nhớ đây là tập đoàn Tân Thế Giới, không phải nhà chị.

Đây là địa bàn của Chúng Thanh Phong.

Chỉ cần anh ấy phát hiện ra tôi bị chị ức hiếp thì chị đừng hòng rời khỏi đây được.

"
"Mày nghĩ tao chết mà tao lại để cho mày sống à? Đừng có mơ.

Một khi đã chết, tao nhất định sẽ kéo theo mày.

"
Lần đặt cược này Trương Mỹ Vân chỉ có thể thắng, không thể thua.

Một khi chọc Trương Cẩm Đan điên lên chẳng biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì.

Như vậy người phải chịu thiệt đương nhiên là hai mẹ con Mỹ Vân rồi.

Bằng mọi giá Trương Mỹ Vân phải bảo vệ được đứa trẻ này.

Không thể để nó xảy ra bất cứ chuyện gì được.

"Tóm lại mày có quỳ hay không?"
"Quỳ!"
Trương Cẩm Đan không ngờ Trương Mỹ Vân lại buông giáp đầu hàng dễ dàng như vậy.


Cô ta cảnh cáo: "Đừng có giở trò với tao! Không thì liệu thân hồn đấy.

"
Trương Mỹ Vân thở dài tỏ vẻ mệt mỏi: "Sao con người chị nhiều chuyện vậy hả? Tôi không quỳ chị có ý kiến, tới lúc tôi đồng ý quỳ chị cũng ý kiến là thế nào? Rốt cuộc tôi phải làm thế nào chị mới hài lòng đây?"
Trương Cẩm Đan thấy Trương Mỹ Vân phân tích không hê sai.

Nhưng cô ta không nói lại được nên đành phải lên giọng trấn áp Mỹ Vân: "Mày đừng lắm lời nữa! Mau quỳ xuống cho tao.

"
"Chị bỏ tay ra khỏi tóc tôi trước đi.

"
"Tao bỏ ra để mày thừa cơ trốn thoát à? Tao đẹp nhưng tao đâu có ngu.

"
Thật ra Trương Mỹ Vân rất muốn nói một cách thẳng thắn với Trương Cẩm Đan rằng cô ta vừa không đẹp, lại cũng chẳng thông minh nhưng vì sự an toàn của bản thân và đứa bé mà phải nín nhịn trong lòng.

"Không phải chị muốn tôi quỳ sao? Chị không buông tôi ra làm sao tôi quỳ được?"
Thấy Trương Mỹ Vân nói không sai nên Trương Cẩm Đan từ từ buông tay ra khỏi tóc cô.

Đúng như Trương Cẩm Đan dự tính, nhân cơ hội cô ta lơ là cảnh giác, Mỹ Vân đẩy mạnh cô ta vào tường, định bỏ chạy.

Nhưng Cẩm Đan nhanh tay nắm tóc Mỹ Vân giữ lại.

"Con khốn, mày định lừa tao à?"
Vừa nói Trương Cẩm Đan vừa hung hãn đập đầu Trương Mỹ Vân vào tường.

Bị tấn công bất ngờ, nên Mỹ Vân không chút đề phòng.

Đâu cô ong lên, mắt tối sầm đi.

Nhân cơ hội này, Trương Mỹ Vân nghĩ ra một kế sách để đối phó với Trương Cẩm Đan.

Cô giả vờ lịm dần đi rôi ngất xỉu.

Trong khoảnh khắc, Trương Cẩm Đan hốt hoảng.

Cô ta lo lắng nếu Trương Mỹ Vân xảy ra chuyện gì chẳng lành thì chắc chắn mình sẽ không được yên thân.

.