Việc của Phạm Khả Hân đã giải quyết ổn thoả nên Chúng Thanh Phong có thể chuyên tâm chuẩn bị thật tốt cho cuộc phẫu thuật hiến thận, được ấn định sẽ diễn ra vào mười ngày tới.
Để có sức khoẻ tốt nhất, anh chăm chỉ tập luyện thể dục thể thao.
Sáu giờ sáng mỗi ngày, Chúng Thanh Phong đã dậy, thay quần áo thể thao ra ngoài chạy bộ vài vòng, hít thở không khí trong lành rồi.
Lúc Chúng Thanh Phong về gân tới nhà thì từ đâu một người phụ nữ ngoài bốn mươi, hơi thấp, đậm trông chẳng khác nào khúc giò lụa di động lao ra chắn ngang đường chạy của anh, luôn miệng gọi một cách kích động: "Em trai! Em trai! Đúng là em rồi..."
Bà ta đánh phấn trắng toát, tô môi đỏ chót, mặc chiếc váy maxi hai dây hoa văn sặc sỡ, phô bày hết nhược điểm của cơ thể.
Nhìn thoáng qua, Chúng Thanh Phong dễ dàng nhận ra người phụ nữ này chính là bà Hường - người đã ngang nhiên đậu ô tô trên đường buôn điện thoại, trong lúc anh đang vội đưa Trương Mỹ Vân tới bệnh viện.
Cũng là chủ quán phở anh mới gặp cách đây không lâu.
Bà Hường lắc lư thân hình núc ních thịt của mình, tỏ vẻ nũng nịu: "Em trai, em có biết từ sau lần gặp em chị đã bị trúng tiếng sét ái tình, thức trọn cả đêm thao thức vì em"
Bà Hường đặt tay lên ngực trái rồi nói tiếp: "Trong đầu và cả ở đây nữa...!
đều ngập tràn hình bóng của em."
Nghe giọng nói điệu chảy nước của bà Hường gọi mình là em trai này, em trai nọ mà Chúng Thanh Phong nổi hết cả gai ốc.
"Em trai à, lần đầu, lần thứ hai gặp nhau có thể nói là tình cờ.
Nhưng chúng ta gặp tới lần thứ ba thì đích thị là định mệnh rồi."
Chúng Thanh Phong nói một cách dứt khoát: "Xin lỗi, tôi không có thời gian đứng đây nghe chị nói nhảm."
Chúng Thanh Phong xoay người bỏ đi, nhưng bà Hường đâu dễ dàng buông tha cho anh như vậy.
Bà ta vứt hết liêm sỉ, lao tới vòng tay ôm chặt lấy anh từ phía sau, thổ lộ: "Khó khăn lắm chị mới tìm được em, em đừng bỏ chị đi mà.
Chị đau lòng lắm..."
Chúng Thanh Phong sững người, đứng im bất động như bị điểm huyệt.
"Em trai à, em có biết chị đang ngồi ở ban công tầng hai ăn sáng, vừa nhìn thấy bóng dáng của em một cái, chị liên bỏ dở tô phở bò ngon muốn tụt lưỡi để chạy ra đây tìm em không? Em xem, chị vội tới mức còn chưa kịp trang điểm nữa...!
Gương mặt mộc của chị có phải nhợt nhạt quá rồi không?"
Hai bàn tay bà Hường sờ soạng, nhẹ nhàng lướt từ cái eo săn chắc không chút mỡ thừa lên tới vòng ngực rộng của Chúng Thanh Phong.
Nếu em thích từ tuần sau có thể dọn qua sống chung với chị."
Thôi xong, toi rôi.
Nếu người phụ nữ này trở thành hàng xóm, sát vách với Chúng Thanh Phong như vậy thì tần suất đụng mặt sẽ khó lòng kiểm soát nổi.
Anh phải nghĩ cách xử lý chuyện này dứt điểm và gọn ghẽ mới được.
Chúng Thanh Phong dõng dạc tuyên bố: "Tôi nói này, tôi không phải trai bao.
Tôi cũng không thiếu tiền để phải sống dựa vào sự chu cấp của chị."
"Lúc đầu có bạn call boy nào tự nhận mình là trai bao đâu em.
Chị hiểu mà, không có gì phải mặc cảm hay xấu hổ hết.
Cứ ngẩng cao đầu mà sống ema."
Chúng Thanh Phong thở hắt ra, anh cũng đến cạn lời với người phụ nữ dai như đỉa đói và không có mắt nhìn người này.
Chúng Thanh Phong chỉ tay về phía nhà của ông Chúng Thời Vũ, nói: "Đây là nhà tôi."
"Trước khi mua nhà chị cũng tìm hiểu qua rồi, chủ nhân của ngôi nhà đó là một ông lão bảy mươi tuổi."
Thật sự trên danh nghĩa ngôi nhà đó là của ông Chúng Thời Vũ, Chúng Thanh Phong chỉ ở nhờ một thời gian mà thôi.
Nhưng dù sao anh cũng là cháu trai của ông.
"Chị chưa từng gặp chàng trai nào có ngoại hình có thể xếp vào hàng cực phẩm như em trai đây, chị thật sự rất thích, rất thích em.
Em trai, em hãy theo chị đi mà..