Trương Mỹ Vân đập mạnh chiếc bút trên tay xuống bàn, nhếch môi cười.
Thấy vậy Chúng Thanh Phong hỏi: "Em cười gì thế? Anh đang nói vô cùng nghiêm túc đấy."
Trương Mỹ Vân trừng mắt nhìn Chúng Thanh Phong.
Ánh mắt như muốn toé lửa.
Cô nói thao thao bất tuyệt như một cái máy nhả chữ: "Anh nghĩ tiên là lá, chỉ cần ra cây vặt vê đây một bao tải là xong à? Anh nghĩ ai sinh ra cũng nằm trên đống tiền như anh chắc? Làm người sống cũng phải có lương tâm một chút chứ.
Anh không nghe các cụ dạy cây xanh thì lá cũng xanh, cha mẹ hiền lành để đức cho con đấy à?"
Không ngại ngần, Chúng Thanh Phong thẳng thừng đáp trả lại: "Chính vì muốn con anh được sinh ra bình an mà hưởng phúc cho nên anh mới phải bất đắc dĩ làm như vậy đấy."
Nghe Chúng Thanh Phong nói như vậy, Trương Mỹ Vân giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng.
Trong mắt anh cô là một người mẹ vô trách nhiệm với con mình như vậy sao? "Anh...!
anh..."
Thấy Trương Mỹ Vân giận, Chúng Thanh Phong liên ngừng đấu khẩu với cô vì sợ tâm trạng cô không tốt sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng.
Bình thường anh là người không bao giờ đôi co với phụ nữ, nhưng chẳng hiểu sao Mỹ Vân cứ khiến anh phải nói ra những lời khó nghe, thậm chí là nhẫn tâm như vậy.
"Em về phòng nghỉ ngơi đi."
Chúng Thanh Phong nói.
Trương Mỹ Vân dồn nén sự tức giận của mình lên chiếc bút đáng thương trong tay.
Cô ấn chiếc bút mạnh tới nỗi chữ ký của cô lún xuống thấy rõ trên tờ cam kết.
Ký xong, Mỹ Vân quảng chiếc bút xuống bàn rồi đứng dậy đi thẳng ra khỏi thư phòng mà chẳng buồn ngoái đầu nhìn Chúng Thanh Phong dù chỉ là một lần.
Chúng Thanh Phong nhìn theo Trương Mỹ Vân cho tới khi cô đi khuất.
Anh câm tờ cam kết lên đọc, khẽ thở dài.
Đêm hôm đó, để tránh cho Trương Mỹ Vân lên cơn tăng xông khi nhìn thấy mình Chúng Thanh Phong đã lên phòng của Chúng Thời Giang ở trên tầng 3 để ngủ.
Anh vừa đặt mình nằm xuống giường thì thấy tin nhắn báo: Ting! Ting! Chúng Thanh Phong mở tin nhắn ra xem.
Thì ra Trương Mỹ Vân vừa chuyển khoản trả Thanh Phong 200 triệu hôm qua anh cho cô mượn để cứu Trương Bá Thái.
Cô Đông trả lời: "Vân không ăn sáng ở nhà, nhưng có đem theo một gói bánh mỳ hoa cúc và một ít hoa quả."
Nghe cô Đông nói vậy Chúng Thanh Phong cảm thấy yên tâm rồi.
Mặc dù giận thì giận nhưng ít ra cô vẫn không để mình và con phải chịu đói.
Tại phòng làm việc của phó chủ tịch, Chúng Thanh Phong đang nghiên cứu tài liệu trình bày phương hướng tiếp thị sản phẩm của tập đoàn Tân Thế Giới tại thị trường các nước Châu Âu thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào!"
Chúng Thanh Phong nói.
Võ Quế Sơn đẩy cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy vị phó chủ tịch quyền lực, anh hỏi ngay và luôn: "Boss và Mỹ Vân lại cãi nhau đấy à?"
Chúng Thanh Phong ngừng đọc tài liệu, ngước nhìn Võ Quế Sơn hỏi: "Sao thế?"
Võ Quế Sơn miêu tả: "Từ sáng tới giờ mặt mày Mỹ Vân cứ khó đăm đăm, hỏi cái gì cũng trả lời qua loa cho có.
Không tươi cười, rạng rỡ như mọi ngày."
Chúng Thanh Phong gật gù, ra chiều đồng cảm với Võ Quế Sơn: "Chắc hôm nay cô ấy khó ở."
Võ Quế Sơn nhìn phó chủ tịch với ánh mắt nghi ngờ: "Có phải boss lại bắt nạt người ta không?"
Chúng Thanh Phong thở dài rồi kể cho Võ Quế Sơn nghe chuyện xảy ra tối hôm qua giữa anh và Trương Mỹ Vân.
Nghe xong, Võ Quế Sơn nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Em có được phép nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình không ạ?"
"Nói đi!".