Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 156: Mời Ăn Cơm






Sau lần chạm mặt Trương Mỹ Vân ở hầm để xe bệnh viện Phương Đông, Ngô Chí Kiên cảm thấy có hứng thú với cô.

Vì cô là người đầu tiên dám đánh hắn, cũng là người đầu tiên dám sỉ nhục hắn.

Vậy nên Ngô Chí Kiên đã sai Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu điều tra thông tin của Trương Mỹ Vân.

Hắn càng thích thú hơn khi biết Mỹ Vân đang làm việc ở tập đoàn Tân Thế Giới với tư cách trợ lý đặc biệt của Chúng Thanh Phong - kẻ thù không đội trời chung của mình.

"Hôm trước cô ta đã nói gì ấy nhỉ?"
Ngô Chí Kiên day day thái dương, cố nhớ lại lời Trương Mỹ Vân nói.


Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu quay sang nhìn nhau vẻ bối rối.

Họ thực sự không biết cậu chủ của mình đang muốn hỏi điều gì.

"Có phải cô ta nói là cô ta đang mang thai đúng không?"
Ngô Chí Kiên nhìn về phía hai tên thuộc hạ.

Tuân Bã Đậu huých tay Hùng Sứt: "Cậu chủ đang hỏi mày kìa."
Hùng Sứt hốt hoảng: "Sao lại hỏi tao? Rõ ràng cậu chủ đang hỏi hai đứa mình mà."
"Lúc đó hỗn loạn, tao chỉ lo bắt được cô chủ thôi.

Có để ý cái cô Trương Mỹ Vân kia nói gì đâu..."
Tuân Bã Đậu đau khổ thú nhận.

Tự dưng bị một gánh nặng vô hình đè trĩu lên hai vai, Hùng Sứt không rét mà run.

"Hai đứa mày điếc à? Tao hỏi có phải hôm đó Trương Mỹ Vân nói cô ta đang mang thai không?"
Tuân Bã Đậu lại thúc khuỷu tay vào mạn sườn Hùng Sứt.


"Vâng...!
Vâng ạ! Hình như đúng là cô ta đã nói như thế..."
Hùng Sứt sợ hãi trả lời.

Ngô Chí Kiên trừng mắt nhìn Hùng Sứt: "Mày bị ngu à? Thế nào là hình như đúng là cô ta đã nói như thế?"
Sợ Ngô Chí Kiên nổi trận lôi đình sẽ trách phạt nên Hùng Sứt tức tốc lục lọi lại từng ngõ ngách trong bộ não vốn chẳng hằn mấy nếp nhăn của mình.

Cuối cùng hắn cũng khẳng định: "Đúng là cô ta đã nói thế, thưa cậu chủ."
"Mỹ Vân đã có chồng sao?"
"Dạ chưa.

Em nhớ ra chưa?"
Nghe người ở đầu dây bên kia giới thiệu như vậy, Trương Mỹ Vân lập tức tỉnh ngủ.

Cô ngôi dậy, tựa lưng lên đầu giường, hỏi: "Anh gọi có việc gì không?"
"Trưa mai em rảnh không, anh muốn mời em đi ăn."
Không muốn dây dưa gì tới nhân vật phức tạp như Ngô Chí Kiên nên Trương Mỹ Vân nhanh chóng từ chối: "Tiếc quá, trưa mai tôi bận mất rồi."
"Vậy tối mai thì sao?"
"Tối mai tôi có hẹn đi xem phim với bạn rồi."
"Trưa ngày kia nhé?"

Ngô Chí Kiên vẫn dai dẳng, không chịu buông tha cho Trương Mỹ Vân.

Mỹ Vân thật sự không biết Ngô Chí Kiên thiếu tinh tế để nhận ra việc cô đang từ chối lời mời của hắn ta, hay biết nhưng giả vờ không biết.

Chợt Trương Mỹ Vân nhớ tới chuyện giữa Ngô Chí Kiên và Khả Hân nên không kiêm được sự tò mò: "Anh và...!
Khả Hân thế nào rồi?"
"Em không cần phải e ngại cô ta."
Trương Mỹ Vân vội vàng thanh minh: "Tôi và anh có làm gì sai trái đâu mà phải e ngại cô ấy."
"Em yên tâm, anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi."
Trương Mỹ Vân há hốc mồm vì sốc.

Vừa rồi Ngô Chí Kiên nói vậy là có ý gì? Không phải Ngô Chí Kiên nghĩ Trương Mỹ Vân muốn có quan hệ yêu đương với hắn ta đấy chứ? "Tôi...!
tôi không có ý đó..."
"Em có ý đó cũng được chứ sao."
Ngô Chí Kiên cười lớn..