Chúng Thanh Phong muốn Phạm Khả Hân tin tưởng rằng mình sẽ giải quyết ổn thoả mọi vấn đề giúp cô.
Để đảm bảo sự an toàn cho Khả Hân, anh đã tính toán chi li từ việc giúp cô ly hôn thế nào, sinh sống ở đâu.
Chỉ cần cô cho anh thêm chút thời gian nữa.
"Sau khi luật sư giúp em hoàn thành thủ tục ly hôn với Ngô Chí Kiên, anh sẽ lập tức đưa em sang nước ngoài."
"Dù em có đi tới cùng trời cuối đất thì Ngô Chí Kiên vẫn có thể tìm ra em"
Phạm Khả Hân khẳng định một cách chắc chắn, "chỉ có em chết rồi thì hắn ta mới chịu từ bỏ"
Ánh mắt kiên định của Phạm Khả Hân khiến Chúng Thanh Phong phải mềm lòng.
"Khả Hân, anh xin lỗi.."
Chúng Thanh Phong nói, giọng lạc đi như muốn khóc.
Phạm Khả Hân áp bàn tay gầy guộc, nối đầy gân xanh của mình lên má Chúng Thanh Phong.
Cô nhìn thắng vào mắt anh dịu dàng nói "Anh đừng nói xin lỗi em.Anh không làm gì sai với em hết"
"Anh có lỗi với em.."
"Không, anh không có lỗi.Không có lỗi gì hết"
Phạm Khả Hân lắc đầu phủ nhận.
"Anh đã không bảo vệ được em"
Chúng Thanh Phong nhắm mắt lại.
Một dòng nước mắt rơi xuống má anh.
Khi Chúng Thanh Phong rơi nước mắt cũng là lúc sự cứng rắn, mạnh mẽ mà Phạm Khả Hân cổ gắng xây dựng lên cho anh thấy đã sụp đổ hoàn toàn.
Cô gục đầu lên đầu gối anh, khóc nức nở.
Hai người họ cứ ngồi ở ban công khóc cùng nhau như vậy một lúc lâu.
Trời ban duyên số để Chúng Thanh Phong và Phạm Khả Hân gặp nhau.
Ngỡ đâu hai người sẽ hẹn ước dài lâu.
Yêu và yêu đậm sâu qua bao năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp và rực rỡ.
Ấy thế mà định mệnh trớ trêu đã chia cắt họ, khiến tiếng yêu ngọt ngào giờ chỉ còn là niềm hư hao.
Cuối cùng Phạm Khả Hân cũng là người ngừng khóc trước.
Cô đưa tay lau nước mắt rồi ngước nhìn Chúng Thanh Phong, nở nụ cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Đều là quyết định của em.Không liên quan gì tới anh hết..."
Nhưng vì lo lắng cho sự an toàn của Thanh Phong nên Khả Hân không đồng ý.
"Anh về đi!"
"Nhìn thấy em vào trong rồi anh sẽ vẽ."
Phạm Khả Hân mở cửa xuống xe, đi từng bước nặng nề về phía cánh cổng gỗ lim được trạm trổ tinh xảo.
Trong lòng cô ngổn ngang trăm mối.
Dù mạnh miệng thuyết phục Chúng Thanh Phong hãy tin tưởng mình, nhưng chính bản thân cô cũng không chắc kế hoạch của mình sẽ thành công.
Phạm Khả Hân vừa bước chân vào nhà thấy người giúp việc đang dùng chổi lông gà quét bụi trên bộ bàn ghế làm bằng gỗ sưa đáng giá cả gia tài của những gia đình bình thường.
Vừa phát hiện ra sự có mặt của Phạm Khả Hân, người giúp việc liền hỏi.
"Cô chủ, mấy hôm nay cô đi đâu vậy? Sao lại không về nhà?"
"Tôi có chút việc riêng.
Cậu chủ có nhà không?"
"Cậu chủ đang ở trên phòng ạ"
- người giúp việc lễ phép trả lời.
Phạm Khả Hân ngước nhìn lên trên lầu, tim cô bỗng đập nhanh và mạnh hơn so với bình thường.
Nhưng cô không hề sợ hãi.
Phạm Khả Hân sẽ dũng cảm đối mặt với chuyện này.
Bình thường Phạm Khả Hân và Ngô Chí Kiên không ngủ chung phòng, hắn sử dụng phòng ngủ chính, còn cô ngủ ở phòng dành cho khách.
Thế nên muốn gặp Chí Kiến chỉ có một cách duy nhất là đến phòng hắn.
Phạm Khả Hân đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu bước về phía phòng ngủ chính.
Cô giơ tay gõ cửa, nín thở chờ đợi.
"Có chuyện gì?".