Tắm xong, Lại Minh Nguyệt và Trương Mỹ Vân cùng nhau trải chiếu ra giữa phòng khách rồi dọn nồi lẩu, bát đũa, rau, hải sản lên.
Hai người ngồi quây quần bên nồi lẩu vừa ăn vừa nói chuyện.
"Lâu lắm rồi mới được ăn một nồi lẩu chất lượng thế này.."
Lại Minh Nguyệt vừa xúc miếng gạch cua vàng ươm, béo ngậy bỏ vào miệng thưởng thức vừa trầm trồ.
"Cũng còn phải xem ai là người vào bếp nữa.."
"Đương nhiên! Tay nghề nấu nướng của mày càng ngày càng lên.Tao xin mạnh dạn đề xuất mày nên tham gia cuộc thi MasterChef.Mà không phải MasterChef Việt Nam nhé, tầm của mày phải vươn ra thế giới mới xứng"
Lại Minh Nguyệt xoen xoét cái mồm, không tiếc lời nịnh nọt bạn mình.
"Con dở này, mày làm tao suýt chết sặc rồi đây..."
"Ấy đừng chết vội.Mày chết ai nấu đồ ăn ngon cho tao ăn?"
"Tao là ôsin nhà mày đấy à?"
Lại Minh Nguyệt lắc lư ngón tay trỏ, bày tỏ quan điểm "Mày nói thế sai quá sai.
Mày không phải osin mà là MasterChef, MasterChef xuất sắc nhất trong lòng tao."
"Mày không biết nấu ăn thì đối với mày ai biết nấu ăn chẳng là MasterChef"
Trương Mỹ Vân không ngần ngại vạch trần bạn thân của mình.
"Mày đã nói đúng lại còn nói to nữa"
Cả hai người cùng lăn ra cười.
"Công nhận cua hôm nay béo thật.Ăn nó sướng cả cái mồm"
Trương Mỹ Vân gỡ miếng thịt cua trắng nõn, chấm vào bát nước chấm, bỏ vào miệng nhai.
Mặc dù rất tò mò, muốn biết về nguyên nhân Trương Mỹ Vân giận dỗi Chúng Thanh Phong nhưng để bữa ăn diễn ra một cách trọn vẹn và ngon miệng nên Lại Minh Nguyệt cố dằn những câu hỏi cứ trực nhảy từ miệng mình ra xuống.
Cô hết nhúng tôm rồi lại tới bề bề vào trong nồi lẩu đang sôi sùng sục.
"Giá mà một tuần được ăn một nồi lẩu thế này thì có chết vì vỡ dạ dày tao cũng mãn nguyện mày ạ"
"Từ bao giờ ước mơ của mày lại trở nên tầm thường thế hả Nguyệt?"
"Người có tiền như mày, làm sao hiểu được nỗi lòng của một con đỗ nghèo khỉ như tao chứ?"
"Chẳng biết kiếp trước tao làm gì nên tội mà kiếp này xui muốn chất luôn"
"Quay lại vấn đề chính đi.Tập trung phân tích mối quan hệ giữa Thanh Phong và cô gái Khả Hân kia"
Lại Minh Nguyệt ngước nhìn Trương Mỹ Vân nghiêm túc hỏi, "mày nghĩ họ có liên quan gì tới nhau?"
Trương Mỹ Vân không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lại Minh Nguyệt mà phân tích cho cô nghe quan điểm của bản thân mình.
"Chưa bao giờ tao thấy Thanh Phong trở nên mất kiểm soát như vậy vì một cô gái.
Thế nên tao nghĩ nhất định Khả Hân phải giữ một vị trí nào đó trong lòng anh ấy"
"Ví dụ như...?"
Trương Mỹ Vân sực nhớ đến chuyện cô từng đọc được một lá thư viết tay ở trong thư phòng của Chúng Thanh Phong, nên kể lại cho Lại Minh Nguyệt nghe.
"Mày có nhớ lá thư đó viết gì không?"
"Tao nhớ không sót một chữ nào luôn"
Lại Minh Nguyệt quên mất rằng khi còn đi học, Trương Mỹ Vân được mọi người đặt cho biệt danh là "siêu trí nhớ"vì trí nhớ của cô vô cùng tốt.
"Đọc tao nghe nội dung bức thư đó xem nào...Lại Minh Nguyệt sốt ruột giục.
"Thanh Phong thương! Em đã phân vân rất nhiều trước khi quyết định cầm bút viết lá thư này cho anh.
Anh có biết bao nhiêu lần em đã mơ thấy cảnh mình mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, khoác tay anh trong bộ lễ phục của chú rể cùng nhau tiến vào lễ đường trong tiếng reo hò, chúc phúc của người thân, bạn bè không? Anh có biết...!
Trương Mỹ Vân dừng lại đột ngột khiến Lại Minh Nguyệt mất hứng.
"Anh có biết cái gì?"
"Tao đang đọc đến đấy thì Thanh Phong đột ngột xuất hiện làm tao sợ vãi cả linh hồn"
Lại Minh Nguyệt thở dài vẻ thất vọng, quay sang trách móc Trương Mỹ Vân..