Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 123: Gửi Gắm






Tuy miệng phũ phàng tuyên bố sẽ không giúp Trương Bá Thái nhưng mỗi bước chân của Trương Mỹ Vân khi rời khỏi quán cà phê đều vô cùng nặng nề.

Dù cho Mỹ Vân không thích Bá Thái hay bất kỳ thành viên nào khác trong gia đình mình thì họ cũng vẫn là ruột thịt, là người thân.

Đó là điều không bao giờ có thể phủ nhận được.

Nếu như những điều Trương Bá Thái nói là sự thật thì phải làm sao đây? Trương Mỹ Vân không thể khoanh tay đứng nhìn anh trai mình bị người ta làm hại được.

Nhưng chỉ cần cô chìa tay ra giúp một lần thì sẽ có thêm n lần khác nữa.

Đó cũng chính là điều khiến Mỹ Vân lăn tăn suy nghĩ.

Cô không thể chăm lo, cứu rỗi cuộc đời người khác khi mà bản thân còn chưa đâu vào đâu.


Vừa trở về bàn làm việc, Trương Mỹ Vân vừa lẩn thẩn suy nghĩ.

Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện khiến cô băn khoăn, không thể tập trung làm việc.

Trương Mỹ Vân nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phòng làm việc của phó chủ tịch.

Cô không biết lúc này Chúng Thanh Phong đang ở đâu, làm gì? Dĩ nhiên sau khi đưa Phạm Khả Hân tới bệnh viện kiểm tra tổng thể, thấy không có gì đáng lo ngại Chúng Thanh Phong đã đưa cô về căn chung cư ở Láng Hạ của mình.

Dù trong tay có nhiều bất động sản, nhà cửa nhưng Chúng Thanh Phong không yên tâm khi để Phạm Khả Hân ở một mình.

Vẫn nên có người bầu bạn, trông nom cô thì tốt hơn.

Vừa hay Chúng Thời Giang cũng đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, hoàn toàn phù hợp để bầu bạn với Phạm Khả Hân.

Chúng Thanh Phong đưa Phạm Khả Hân tới đúng lúc y tá đang rửa vết mổ, thay băng gạc giúp Chúng Thời Giang.

Trong giây lát, Chúng Thời Giang đã quên mất rằng mình mới phẫu thuật xong.

Anh ngồi bật dậy khi nhìn thấy Khả Hân.

Tới khi cảm nhận được một cơn đau dội về từ ngực trái, Chúng Thời Giang mới nhớ ra tình trạng hiện tại của mình.

Anh nhăn mặt vì đau.

Thấy vậy, Chúng Thanh Phong lo lắng hỏi, "Cậu không sao chứ?"

"Không sao! Không sao!"
Chúng Thời Giang xua tay, lắc đầu rồi ngước lên nhìn Phạm Khả Hân.

"Con chào cậu!"
Phạm Khả Hân lễ phép thưa.

"Là con sao Khả Hân?"
"Vâng thưa cậu!"
Vẻ tiều tụy, xanh xao, thiếu sức sống lúc này của Phạm Khả Hân khiến suýt chút nữa Chúng Thời Giang đã không nhận ra cô.

"Cậu cũng vậy.

Con mãi mãi là đứa cháu gái cậu thương quý"
Chúng Thời Giang đặt tay lên vai Phạm Khả Hân vỗ nhẹ.

Nghe những lời đó của Chúng Thanh Phong và Chúng Thời Giang, Phạm Khả Hân bưng mặt khóc nức nở.

Lâu lắm rồi chẳng có ai nói với cô những lời ấm lòng như thế.

Bao nhiêu ấm ức, tủi nhục mà Phạm Khả Hân phải chịu đựng trong suốt thời gian qua đều theo những giọt nước mắt trào ra.

Chúng Thanh Phong ôm Phạm Khả Hân vào lòng.

Anh khẽ vuốt tóc cô.

Cảm giác ấm áp, được chở che này sẽ theo cô tới hết cuộc đời.


"Anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa đâu"
Chúng Thanh Phong hứa hẹn.

Phạm Khả Hân gật gật đầu.

Chỉ cần là lời nói ra từ miệng của Chúng Thanh Phong thì Khả Hân đều tin hết.

Cô ngừng khóc.

Chúng Thời Giang lấy khăn giấy đưa cho Phạm Khả Hân lau nước mắt và xì mũi.

"Con cảm ơn cậu..""
Phạm Khả Hân sụt sịt nói.

"Thời gian này con cứ yên tâm ở lại đây với cậu.

Cậu đảm bảo sẽ không có ai dám động tới dù chỉ là cái móng tay của con"
"Vâng ạ"
Chúng Thanh Phong nhìn Chúng Thời Giang nói "Cháu đưa Khả Hân về phòng nghỉ ngơi trước rồi sẽ ra nói chuyện với cậu sau.".