Dù không hiểu rõ tình hình quản lý của tập đoàn Tân Thế Giới nhưng Trương Cẩm Đan nghi ngờ trợ lý của Chúng Thanh Phong đang cố tình lừa gạt mình.
Cô không muốn nói cho Cẩm Đan biết về lịch trình làm việc của cấp trên.
Lẽ nào cô đang muốn trao đổi điều kiện hòng trục lợi cá nhân? Phàm là những chuyện liên quan tới lợi ích, đặc biệt là tiên thì Trương Cẩm Đan đều rất nhạy bén.
Đương nhiên cô ta càng thấu hiểu đạo lý có qua có lại mới toại lòng nhau.
"Vậy cô có thể nói cho tôi biết, ngày nào phó chủ tịch tới tập đoàn được không?"
Trương Cẩm Đan gợi chuyện.
"Cái này tôi cũng không chắc lắm"
đương nhiên dù biết rõ lịch trình của Chúng Thanh Phong như lòng bàn tay Trương Mỹ Vân cũng không nói với Trương Cẩm Đan rồi.
Cô đâu phải kẻ ngốc.
"Cô rõ ràng là trợ lý đặc biệt của phó chủ tịch, sao có thể không nắm được lịch trình của anh ấy chứ?"
Trương Cẩm Đan cười nói giả lả.
"Vì anh ấy là phó chủ tịch.Anh ấy muốn đến thì đến, không đến thì không đến thôi.Một trợ lý quèn như tôi sao có thể thắc mắc được"
Trương Mỹ Vân đáp với giọng bất cần của trợ lý một đại boss bá đạo.
Đúng như dự đoán của Trương Cẩm Đan, người trợ lý này không dễ dàng tiết lệ thông tin của Chúng Thanh Phong cho cô ta biết.
Điều đó cũng hoàn toàn hợp lý thôi.
Đại boss của cô đâu phải người tầm thường, anh ấy là Chúng Thanh Phong tài mạo xuất chúng, tuổi đời còn trẻ nhưng đã vang danh lừng lẫy trên thương trường.
Để lôi kéo được người trợ lý này về làm đồng minh, Trương Cẩm Đan xác định sẽ phải bỏ ra một số tiền không nhỏ.
Nhưng chỉ cần cô ta nắm bắt được Chúng Thanh Phong thì cái giá nào cũng là xứng đáng.
Trước thái độ cứng rắn của người trợ lý, Trương Cẩm Đan nghĩ đã tới lúc phải sử dụng tới sức mạnh vạn năng của đồng tiền.
Trong suy nghĩ của cô ta, tiền là tiên là Phật, là sức bật của lò xo, là thước đo của lòng người.
Chỉ cần có tiền trong tay, không gì là không có được.
Trương Cẩm Đan mở ví, lấy ra một chiếc thẻ giơ về phía Trương Mỹ Vân.
Đương nhiên vì Mỹ Vân đang đứng quay lưng lại với Cẩm Đan nên không thể nhìn thấy nó.
Do đó Cẩm Đan phải giải thích một cách cặn kẽ cho cô hiểu.
Cầm tấm thẻ nãy giờ đã khá mỏi tay, nhưng Trương Cẩm Đan không dám thúc giục, lại càng không dám tiến về phía Trương Mỹ Vân vì sợ chẳng may bị lây bệnh truyền nhiễm từ cô.
Thế nên Cẩm Đan phải lén lén vẩy tay cho đỡ mỏi.
Cô ta nghĩ trong lòng: "Chẳng thích bỏ xừ ra lại còn bày đặt"
Không muốn dây dưa, lằng nhằng với Trương Cẩm Đan thêm nữa nên Trương Mỹ Vân trả lời dứt khoát.
"Cảm ơn thiện chí của cô, nhưng tôi không thể nhận tấm thẻ này.
Giờ tôi có việc phải đi gấp, không ở lại tiếp chuyện với cô được."
Ý gì đây? Không lẽ tấm thẻ này của Trương Cẩm Đan không khiến trợ lý của Chúng Thanh Phong xiêu lòng? "Tấm thể spa hạng VIP này có giá trị không nhỏ đâu.
Tôi không chỉ phải bỏ ra hơn 300 triệu, mà còn phải giành giật sứt đầu mẻ trán gần nửa năm trời mới có thể sở hữu được nó đấy"
Trương Cẩm Đan nhấn mạnh.
Đối với người từng phải dè xẻn, chắt bóp tiền bạc, tiết kiệm từng nghìn đồng trong nhiều năm trời như Trương Mỹ Vân thì việc tới spa chăm sóc da là điều vô cùng xa xỉ.
Cũng không hoàn toàn cần thiết.
Da không đẹp không đáng sợ bằng việc chẳng có gì để lấp đầy dạ dày.
Vì vậy cô tỏ thái độ dửng dưng trước sự mời chào nhiệt tình của chị gái mình, người được cưng chiều, nâng niu thích thứ gì sẽ có thứ đó.
"Nếu tấm thẻ đó đối với cô quý giá như vậy thì cứ giữ lại mà dùng"
Trương Mỹ Vân nói.
"Tôi không có ý đó đâu.Cô đừng hiểu lầm.."
Trương Mỹ Vân bỏ đi.
Trương Cẩm Đan vừa lẽo đẽo theo Sau vừa gọi..