Mặt Trời Mọc Trong Bóng Hoàng Hôn

Chương 6: Trở lại sở cảnh sát




Mưa.

Hình như tôi rất thích mưa thì phải, cái sự tươi mát của mưa tháng giêng đối với mọi người không hiểu sao trong mắt tôi lại là sự u ám đến mịt mờ, phải chăng vì lòng đổi khác?

Tôi lái chiếc xe màu đen đi trong màn mưa bụi, kính trước xe có những hạt nước nhỏ li ti, tôi nhìn phía trước chỉ thấy cảnh phố vắng người. Hà Nội vào những ngày mưa như vậy thường ít người hơn, nhưng không hiểu sao hôm nay lại vắng lặng đến như vậy. Tôi lái xe chầm chậm trên đường phố, không gấp gáp tìm kẻ giết chết Thanh. Tôi muốn dành cho hắn một cái chết thật “ấn tượng”.

Một người con gái dạo trên phố vắng, bóng dáng cô mảnh khảnh, trong màn mưa tạo nên sự cô tịch đến não lòng. Hình như Hương Anh nhìn thấy tôi, khẽ mỉm cười rồi đi vào một tiệm ăn. Tôi cũng không định vào trong đó làm gì, chỉ muốn ngắm nhìn thành phố trong sự âm u như vậy. Nhưng khi đến gần mới biết tiệm ăn đó rất đông người, ngay cả ngoài cửa tiệm cũng chật kín, có vẻ rất khác thường. Tôi còn nhìn thấy có người phụ nữ cố lách người chạy ra rồi nôn mửa ở cửa tiệm. Tôi có chút hiếu kỳ nên xuống xe xem thử.

“Có chuyện gì vậy?” – Tôi hỏi.

“Người chết, chết rất thảm.” - Một người đàn ông đáp lại tôi, không nhận ra bất kỳ sự sợ hãi nào trong ánh mắt anh ta cả.

“Cảm ơn!”

Tôi khẽ chào anh ta rồi cố chen chân vào trong, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Người đông như vậy nhưng không biết đã ai báo cảnh sát chưa, người nhà nạn nhân có ở đây không nhỉ?

Tôi cao hơn một mét tám, vì vậy khi kiễng chân lên là có thể nhìn thấy sự tình trong đó, tuy có vẻ không rõ lắm.

Một ông già tóc đã bạc quá nửa đầu, khuôn mặt bị dao rạch khoảng hơn chục nhát, nhìn không rõ mặt mũi nữa. Người ông ta để trần, không mặc quần áo gì cả. Ông ta nằm trên sàn nhà, máu đọng ở sàn rất nhiều, đã đông lại. Có lẽ đã chết được 4 – 5 ngày rồi. Khắp người cũng đầy những nhát dao, nhưng nhát chí mạng là ở vị trí tim, nhìn không rõ là người hay thây máu nữa. Tôi hỏi một người ở đó:

“Đã báo cảnh sát chưa?”

“Rồi, nhưng chưa tới.” - Chị ấy nhàn nhạt đáp lại tôi.

Tôi thấy có vẻ kỳ quái, sao cảnh sát lại chậm như vậy được nhỉ? Tuy tôi không mấy tin vào cảnh sát nữa, nhưng thường thì họ luôn đến rất nhanh. Tôi lấy điện thoại gọi cho anh Mạnh, khi bấm số thì bị chen lấn suýt nữa rơi, cũng may tôi nhanh tay cầm lại.

“Có chuyện gì vậy Hiên? Anh đang bận.”

“Gần chợ Đồng Xuân có án mạng, anh đến đi.” – Tôi nói với Mạnh.

“Anh đang xử lý một vụ án khác, người bên anh đang trên đường tới đó, chắc cũng gần tới rồi. Anh bận, tắt máy đây.” – Anh Mạnh gấp gáp đáp lại tôi rồi tắt máy.

Vừa tắt điện thoại, bên ngoài có xe cảnh sát đến. Mọi người ngay lập tức nhường đường. Kể ra tính tò mò của con người cũng đáng sợ thật, một vụ án mạng mà mấy trăm người tới xem, chưa kể có biết họ chịu được cảnh xác chết như vậy hay không. Ý thức người dân vẫn thật kém, họ vào tiệm ăn này đông như vậy sẽ làm ô nhiễm vật chứng, rất khó cho việc điều tra sau này.

Cảnh sát vào đến nơi, một đồng nghiệp cũ nhìn thấy tôi, hỏi nhỏ:

“Anh cũng ở đây à? Dạo này sống tốt không?”

“Tốt.” – Tôi trả lời.

Khi làm ở sở cảnh sát, tôi và cậu ấy thường được giao cùng nhiệm vụ, chúng tôi cùng học với nhau, nhưng biết tôi học ở đó trễ hai năm thì quen xưng anh – em rồi, có vẻ thân thiết hơn trước nữa. Hùng không nói thêm gì, bắt đầu lại gần thi thể. Tôi theo dòng người ra ngoài, cửa tiệm đã dán niêm phong. Từ ngoài nhìn vào, tôi thấy bác sĩ pháp y Phùng Khánh Dương đang khám nghiệm tử thi. Một lúc sau ông ấy nói với trợ lý của mình:

“Nạn nhân là nam, khoảng hơn bảy mươi tuổi, vùng xương chậu có dấu hiệu bị gãy, một mảnh xương sườn trồi ra ngoài. Nhiệt độ cơ thể nạn nhân là 18 độ C, bằng nhiệt độ môi trường. Xác chết mềm, bầm tím toàn thân. Thời gian tử vong và nguyên nhân tử vong tôi sẽ giải phẫu, xét nghiệm các vết bầm tím rồi gửi qua cho bên anh.”

Tôi cũng không muốn nhìn họ điều tra nữa, nó khơi gợi lại kí ức về Thanh trong tôi, bởi cô ấy cũng từng chăm chú nghe bác sĩ Dương nói như vậy. Tôi xoay người định rời đi thì nhìn thấy Hương Anh. Cô ấy trông rất buồn, khác hẳn gương mặt thoáng chút vui vẻ khi nãy. Lòng tôi bỗng dưng dâng lên chút cảm thương. Tôi đi theo bước chân của Hương Anh.

Cô ấy vẫn bước đi trong màn mưa bụi, mái tóc Hương Anh có những hạt nước li ti. Hương Anh đi rất nhanh, hình như vô cùng vội vã. Tôi lái xe đến gần.

“Cô đi đâu? Tôi đưa cô đi.” – Tôi thực sự quan tâm.

“Không cần đâu, cảm ơn!”

“Sẽ trễ việc của cô đó.”

Hương Anh lại cười nhìn tôi, nhưng ẩn chứa trong nụ cười ấy là sự xót xa vô cùng tận. Cô ấy bước lên xe tôi, nụ cười tắt hẳn, thay vào đó là sự khó tin.

“Anh là cảnh sát?” – Cô ấy sửng sốt.

Tôi cũng giật mình khi nghe Hương Anh hỏi tôi như vậy, cô ấy nhận ra đây là súng chuyên dụng!

“Đúng vậy.” – Tôi nhẹ đáp.

“Vậy sao khi nãy ở hiện trường vụ án anh không nói gì?”

“Nói gì?” – Tôi hỏi lại, cười cười.

Cô ấy im lặng không nói nữa, hình như nhận ra ý cười mỉa mai trong lời nói của tôi. Có lẽ Hương Anh nghĩ tôi không muốn cho cô ấy biết chuyện của tôi.

“Cô đi đâu?”

“Anh biết huyện Mỹ Đức chứ? Chú tôi ở đó.”

Mỹ Đức? Cùng quê với tôi? Trên đời này cũng có nhiều chuyện trùng hợp đến không tưởng được.

“Biết.”

Tôi lái chiếc xe đen lao trên đường phố, được một quãng thì người đông dần, mưa cũng ngừng rơi. Hương Anh nhìn tôi, áy náy:

“Anh có phiền không? Tôi ở đây đón taxi là được rồi.”

“Không đâu.” – Tôi vẫn tiếp tục lái xe.

Hơn một tiếng sau đã đến xã Phúc Lâm - đầu huyện.

“Dừng ở đây là được rồi.” – Hương Anh lên tiếng.

Tôi dừng xe, cô ấy ngay lập tức xuống rồi đi mất dạng. Cô gái khi nãy tò mò đâu rồi?

Cùng một thành phố nhưng ở đây lại có ánh nắng. Tôi không thích nắng, vì vậy đỗ xe gần một cây to ngủ một giấc. Cuộc sống của tôi hiện giờ tuỳ tiện rất nhiều.

Tuy là đất Hà Nội nhưng ở đây mới xác nhập từ năm 2008 nên chưa có điều luật hay nghiêm cấm đỗ xe gì cả.

***

Chiều muộn, trong khi trở lại căn phòng trên tầng ba gần Chợ Đồng Xuân, tôi có mua một tờ báo chiều. Vẫn như thường ngày, tôi vừa uống một ly cà phê đen, vừa xem báo. Cà phê ở trong miệng tôi có vị đắng, nhưng khi vừa uống hết lại thấy vị ngọt ngào khó tả, tôi thích cà phê đen vì điều đó.

Tôi nhìn tờ báo, có lẽ khi nãy chỉ là mua theo thường lệ, nhưng lần này có vụ hay. Trang nhất tập báo là hình ảnh hai xác chết đầy những vết dao, một là người đàn ông hơn bảy mươi tuổi ấy, hai là một đứa bé chừng mười tuổi. Cũng đối lập quá!

“Sáng nay, tại tiệm ăn An An gần chợ Đồng Xuân phát hiện một thi thể. Nạn nhân là Phạm Hữu Niên, 74 tuổi. Cảnh sát ngay lập tức vào cuộc và đã tra ra được một chút manh mối quan trọng. Theo bác sĩ pháp y Phùng Khánh Dương, nạn nhân đã chết khoảng năm ngày, thi thể bốc mùi và đang có hiện tượng thối rữa, trước khi chết bị hành hạ và rất nhiều nhát dao cắt vào da thịt, chí mạng là nhát đâm trúng tâm nhĩ trái. Cảnh sát đã xác định được nạn nhân không có người thân, chỉ có một cô cháu gái họ xa cùng kinh doanh tiệm ăn. Tiệm đã đóng cửa hơn bốn ngày trước đây, cô cháu gái họ cũng bỏ đi mất. Người báo án là một phụ nữ trung niên.”

Như vậy không phải nghi ngờ cô cháu gái họ đó giết người sao?

Tôi bất giác bật cười, thì ra có người căm hận tên Phạm Hữu Niên hơn cả tôi. Cách giết người, hành hạ ác độc như vậy tôi cũng chưa từng nghĩ tới. Người như hắn, buôn bán trẻ em, giết người tàn nhẫn, lấy vỏ bọc một cửa tiệm ăn cùng tuổi tác của mình để che giấu tội ác, có chết như vậy cũng đáng! Nhưng tôi chỉ nuối tiếc tại sao không để chính tôi giết chết hắn cơ chứ?

Tôi vẫn tiếp tục xem báo, cái tên sau đó tuy không gây ấn tượng quá mạnh cho tôi, nhưng cũng chỉ kém cái tên Phạm Hữu Niên kia vài ba phần.

“Ở huyện Đông Anh, vào sáng sớm hôm nay có một trẻ em bị giết hại tàn nhẫn. Nạn nhân là em Hoàng Minh Phương mới 11 tuổi. Khám nghiệm cho thấy em bị dao rạch mặt, người đầy thương tích, tim bị moi ra khỏi cơ thể. Cô bé đáng thương được chị họ đến thăm vào đúng hôm xảy ra án mạng. Điều trùng hợp là cả hai nạn nhân đều có liên quan đến Dương Hương Anh - nữ sinh năm cuối khoa điều tra hình sự của Học viện cảnh sát. Cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra vụ án này!”

Cuối bài báo còn không quên thêm mấy lời thương cảm của toà soạn đối với hai nạn nhân.

Dương Hương Anh? Liệu có phải là cô ấy không? Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.

Bản tính tò mò cùng cái chết thần bí của Phạm Hữu Niên làm tôi thấy hứng thú. Tôi mở máy tính ra, tra thông tin về Dương Hương Anh. Lần trước điều tra về Phạm Hữu Niên, cả nước cũng chỉ có một cái tên như vậy, đó là điều hiếm thấy nhất, cũng là sự may mắn của tôi. Nhưng Dương Hương Anh, có đến bốn người, tuổi tác lại khá giống nhau.

Là ai đây? Tôi rất muốn xem ai nhanh nhẹn giết mất tên Phạm Hữu Niên của tôi, khiến tôi không thể tự tay trả thù cho Thanh. Cũng có phần muốn cảm ơn hắn. Cách giết người… thật tuyệt! Còn về Hương Anh, tôi cũng rất muốn tìm hiểu thêm.

***

Một đêm lại trôi qua.

Tôi thức dậy rất sớm, vệ sinh cá nhân xong, tôi mặc một bộ áo sơ mi màu xám nhạt. Tôi lấy chiếc xe đen cũ ở bãi đỗ xe gần khu nhà rồi tới sở cảnh sát.

“Anh muốn trở lại sao? Tuyệt quá!” - Nhân viên tiếp nhận hồ sơ của tôi gửi lên cấp trên, vừa hay Khánh đi ngang qua thấy vậy thì cười tươi.

Tôi còn chưa được duyệt hồ sơ, Khánh đã tới phòng chúng tôi từng làm việc nói to:

“Anh Hiên trở về với đội rồi!”

“Anh Hiên, thật vậy sao?” - Mấy người khác hỏi vội vã.

“Không lẽ tôi lừa các cậu!” – Khánh như ấm ức nhìn họ.

Anh Mạnh lại gần tôi, giọng điềm tĩnh đan xen nét vui mừng.

“Phải không Hiên?”

“Ừ.” – Tôi đáp lại anh, nở nụ cười.

Cảnh sát trưởng bước ra, đưa cho tôi cảnh phục cùng thẻ cảnh sát và súng.

“Hiên, cậu trở về đúng là tin tốt. Tối nay mọi người nghỉ chút, đi chơi chúc mừng Hiên trở về nhé!” – Anh ấy vui vẻ nói.

Bên ngoài, nắng sáng lan toả khắp thành phố, nhưng không lâu sau lại kéo đến một cơn mưa làm tiết trời âm u dần.