Mặt Trời Mọc Trong Bóng Hoàng Hôn

Chương 13: Đằng sau những án mạng




Không gian trong căn nhà vô cùng tĩnh lặng. Tiếng bước chân của chúng tôi đi lại trong phòng khách tạo nên sự quỷ dị vô cùng.

“Mọi người chia nhau ra đi theo tổ pháp chứng.” – Anh Mạnh ra lệnh, tiếng nói của anh dường như vang vọng hơn.

Tôi đi theo một nữ chuyên viên hoá nghiệm cấp cao vào trong một buồng tối. Cố tìm công tắc để bật đèn, nhưng đèn không sáng. Tôi mạnh tay đẩy hai cánh cửa sổ gần chiếc giường ra, ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời lan toả vào phòng.

Tôi quan sát tất thảy căn phòng, phát hiện ở đây có mùi thối. Theo phán đoán của bản thân, tôi tiến tới một góc tường ẩm ướt thì thấy một con chuột chết, xác đã bắt đầu phân huỷ.

Người nhân viên tổ pháp chứng có vẻ rất tỉ mỉ tìm kiếm từng ngóc ngách trong căn phòng, cảm tưởng như đến một con kiến cũng không qua được mắt chị ấy. Đó là tổ phó tổ pháp chứng - Nguyễn Bích Ngọc, 36 tuổi.

“Chị Ngọc, ở đây có một lọ hoá chất.” – Sau khi nhìn kỹ một góc khuất, tôi nói với chị ấy.

Trong ngành nhiều năm, chị có không ít kinh nghiệm. Chị từ từ đến gần chỗ tôi và quan sát. Một lọ nhựa màu trắng không có nhãn mác gì cả, miệng lọ được nắp rất chặt. Chị Ngọc đeo đôi găng tay mỏng màu trắng làm bằng nhựa, sau đó từ từ mở chiếc hộp màu trắng bạc đựng dụng cụ chuyên ngành ra.

Lấy mẫu hoá chất xong, chúng tôi quan sát thêm một lúc nhưng không có thêm bất cứ manh mối gì. Vì vậy tôi và chị Ngọc ra ngoài phòng khách của căn nhà.

“Một lọ hoá chất, em đã lấy mẫu rồi.” - Chị Ngọc báo cáo với tổ trưởng của mình.

“Ở bàn ngay tại phòng khác, phát hiện vỉ thuốc viên màu trắng chưa uống hết.” - Một nhân viên tổ pháp chứng khác nói.

Chúng tôi đợi thêm 30 phút nữa. Những ngày gần đây làm việc căng thẳng, lại thêm áp lực từ cấp trên khiến trên nét mặt mỗi người đều ẩn chứa sự mệt mỏi.

“Anh Mạnh, một cánh tay người.” – Hùng nói vọng ra từ một căn phòng khác.

Vài người, trong đó có tôi cùng nhau đi đến phòng đó. Không gian phòng này tầm mười mét vuông, không có cửa sổ nên rất tối.

Hùng chiếu đèn pin để chúng tôi quan sát được rõ hơn. Bên tổ kỹ thuật, một nhân viên đang chụp ảnh lại toàn bộ.

Đó là một cánh tay dính đầy máu, nhìn kỹ một chút có thể nhận ra là tay của một người đàn ông. Nó được buộc vào một sợi dây và treo lên khúc gỗ nhỏ, sợi dây vắt qua một ròng rọc cố định nhỏ. Một bên là cánh tay người, bên kia ròng rọc là một con búp bê nhìn có vẻ rất xinh đẹp.

Tất cả những thứ tìm được mà chúng tôi và tổ pháp chứng thấy hữu ích đều được xử lí cẩn thận rồi chuyển vào trong xe. Vài phút sau, xe bắt đầu khởi hành. Tôi thoáng nghe:

“Nhà tên quỷ đó bị cảnh sát khám xét, không biết tên nửa người nửa yêu như hắn làm cái trò gì nữa.”

Tôi yên lặng không nói gì. Trời lại bắt đầu đổ mưa.

***

Trở lại sở cảnh sát đã gần năm giời chiều, nhưng do mọi người không muốn chờ đợi thêm nên cố gắng hoàn thành việc điều tra vụ án.

Khoảng mười lăm phút sau, bên tổ pháp chứng gửi cho chúng tôi một tờ báo cáo. Họ xách định được lọ đựng hoá chất là Natri Hiđrocacbonat, vỉ thuốc là Trimethoprim. Hơn nữa trong nhà còn tìm thấy cánh tay người. Như vậy, hắn có muốn chối cũng không thể!

Hồ sơ vụ án sau khi được anh Mạnh sắp xếp xong thì được đưa lên cấp trên để họ xem xét. Kể từ giờ phút này, hắn – Dương Văn Nguyên chính thức là một tên tội phạm bị truy nã.

“Hiên, anh hứa hôm nay sẽ cùng chúng em đi chơi đó.” – Khánh cười nói với tôi.

“Ừ. Anh không quên.” – Tôi nhẹ đáp lại, tạm gác đi hứng thú với tên Dương Văn Nguyên.

“Mọi người, đi thôi! Đi ăn mừng chiến thắng và sinh nhật anh Hiên.” – Khánh vẫn luôn là người thích sôi nổi như vậy.

Bar Hair of the Dog.

Thường thì người ta hay nghĩ trai gái đến bar đều là những kẻ hư hỏng. Nhưng thực tế còn có rất nhiều người đến chỉ để nói chuyện với bạn bè hoặc vui chơi trong không khí sôi động, xoá tan đi những muộn phiền, lo âu ngày thường.

Nhưng đối với riêng tôi, tôi lại không mấy thích như vậy. Tôi thích sự yên bình và thanh thản hơn, mặc dù đã một thời tại đây hò hét suốt ngày. Tôi thích hơi ấm của tình yêu, tình thân, thích được ở nhà cùng Thanh nấu một bữa cơm tối,…

“Nghĩ gì vậy?” – Anh Mạnh hỏi tôi.

“Không có gì.”

Hùng gọi một két bia và mấy lon nước ngọt. Từ khi kết hôn và có con đến giờ, anh Mạnh rất ít uống bia. Anh ấy không muốn trở về nhà trong bộ dạng say xỉn.

“Mất bao nhiêu thời gian khổ cực, cuối cùng cũng kết tội được tên đó.” – Minh phấn chấn nói.

“Đúng là kẻ sát nhân tàn ác nhất chúng ta thấy.”

“Đúng vậy.”

“Hiên, dạo này sống tốt không?” - Mạnh hỏi.

Tôi suy nghĩ một lát, cười nhẹ:

“Có chút cô đơn.”

***

Hơn chín giờ tối chúng tôi mới về nhà. Tôi bước từng bước trên những bậc thang, do khi nãy uống nhiều bia nên hơi choáng váng. Trong đầu óc tôi lại hiện lên bóng hình Thanh - người con gái tôi yêu sâu đậm.

Có người nói tình yêu không phải là tất cả. Đúng vậy! Trên đời này còn có biết bao nhiêu thứ tình cảm tốt đẹp khác nữa.

Có người nói tình thân mới là ấm nồng nhất. Đúng vậy! Tình thân sưởi ấm trái tim mỗi con người, truyền cho họ sức sống mới để bước tiếp trên con đường dài và rộng.

Có người nói tình yêu không phải là vĩnh hằng. Đúng vậy! Theo thời gian, tình yêu sẽ nhạt nhoà dần, không còn cảm giác đau đến muốn chết đi sống lại.

Nhưng tôi cảm thấy tình yêu không phải một làn khói trong đêm mà nói đến là đến, nói đi là đi. Nó gặm nhấm trái tim con người ta, ăn sâu vào từng mạch máu. Để rồi đến khi câu chuyện tình yêu tan bay cũng là lúc hoàng hôn cuối cùng của một đời người.

Bước vào trong căn phòng vẫn thường trống vắng, tôi thoáng thấy bóng một người đàn ông bên cửa sổ. Tôi tiến lại gần mới phát hiện ra chính là hắn – Dương Văn Nguyên. Hắn đang cười cười nhìn tôi, gương mặt trong ánh đèn mờ mờ nhìn tởm lợm vô cùng. Tôi đã tỉnh táo lại, nhìn hắn:

“Tự tìm đến tôi sao?”

Hắn không nói gì, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Rất bình tĩnh! Tôi cũng yên lặng, tay cầm điện thoại định gọi cho anh Mạnh.

“Không cần gấp như vậy đâu!” - Hắn cười nói với tôi.

Tôi có cảm giác hắn không giống những tên tội phạm bình thường. Hắn hoàn toàn không sợ tôi, không sợ cảnh sát. Ngược lại hắn dường như có ý đối đầu với cảnh sát.

“Ông muốn gì? Tại sao lại đến tìm tôi?” – Tôi bình tĩnh hỏi hắn.

“Đến thăm món đồ chơi của tôi.” - Hắn cười lạnh.

“Đồ chơi?” – Tôi nghi ngờ.

“Phải! Đồ chơi. Anh chính là món đồ chơi của tôi, cũng là cánh tay trái của tôi.”

Tôi bất giác bật cười.

“Tôi không phải đồ chơi hay cánh tay của ông.”

Trong lúc hắn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi rút từ bên hông ra một khẩu súng.

“Bây giờ ông nghĩ như thế nào?” – Tôi lạnh lùng nhìn hắn.

“Anh vẫn là món đồ chơi của tôi.”

“Quá khứ, hiện tại, mãi mãi, tôi không phải đồ chơi của ông.” – Súng chĩa thẳng vào đầu hắn.

“Trên người tôi có lựu đạn.” – Hắn nhìn tôi chằm chằm.

“Ông nghĩ tôi sợ chết sao?”

“Không! Anh không sợ chết, nhưng anh muốn biết chuyện của vợ anh.”

Tôi nhìn kĩ gương mặt của hắn, vài giây sau mới hỏi lại:

“Ông biết chuyện gì?”

Hắn có quan hệ với Phạm Hữu Niên, cũng chính là người giết chết ông ta. Nhất định Dương Văn Nguyên biết điều gì đó.

“Sáng mai, tám giờ sáng tại khu đất trống phía sau trường Trung học phổ thông Mỹ Đức B. Nếu anh đi một mình, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả.”

Tôi nhìn ông ta, nửa tin nửa ngờ.

***

Bóng đêm bao trùm lấy toàn thành phố, đường vẫn tấp nập người qua.

Sau khi tắm rửa và uống một ly cà phê đen, tôi lại đứng nhìn Hà Nội qua khung cửa sổ. Dòng người dưới kia, có ai biết tôi đang nhìn họ hay không? Tôi cười cười, đó mới là bản chất của con người. Họ luôn đắm chìm vào trong hư vinh, ồn ã trong dòng đời. Không bao giờ xoay người nhìn xem có ai đang nhìn họ, dõi theo họ hay không.

Mưa vẫn rơi, nặng hạt.

Tôi nằm trên chiếc giường, trong đầu suy nghĩ đến lời hắn nói. Đồ chơi? Cánh tay trái? Và… ông ta biết gì về Thanh? Những câu hỏi bủa vây lấy tôi, làm cho tôi có cảm giác như muốn phát điên lên.

***

Ngày 25 tháng 2 năm 2016, mặt trời toả ánh nắng vàng rực rỡ.

Lâu lắm rồi tôi mới trở lại ngôi trường này. Tôi nhớ trước đây chúng tôi ngày ngày đạp xe đến trường cách nhà hơn bảy cây số, lại nhớ đến những câu chuyện dọc đường đi. Có những khi trưa về muộn hơn khiến bụng đói cồn cào. Cái gió lạnh tháng giêng, tháng hai như muốn đẩy chúng tôi lại phía sau, không để chiếc xe đi trên đường một cách yên ả. Tôi nhớ về những ngày tháng ngồi trong lớp nhìn bóng hình Thanh ở dân thể dục, cũng nhớ về những trò chọc phá thầy cô dưới mái trường xưa.

Có tiếng động ở đằng sau, hắn đã đến!

“Ông muốn nói gì với tôi?” – Tôi hỏi hắn.

“Cái chết của vợ anh.”

“Phạm Hữu Niên. Ông đã giúp tôi giết chết ông già đó… một cách tàn nhẫn nhất!” – Tôi cười.

Hiện giờ đang trong giờ học, khu đất này cũng cách đó khá xa, lại vắng người nên tôi không cần kiêng nể bất cứ điều gì cả.

“Trò chơi này thật thú vị!”

Dương Văn Nguyên cười, trông hắn trong ánh nắng giữa xuân ghê tởm vô cùng. Sau đó ông ta tiếp lời.

“Anh cho rằng ông già đó giết vợ anh sao? Không! Đó là kiệt tác của tôi. Tôi không thích người khác cướp công của tôi như vậy.”

Tôi thực sự bất ngờ. Trong con mắt hắn ánh lên tia nhìn tưởng như ma quỷ.

“Anh cho rằng anh có thể dễ dàng biết đến cái tên Phạm Hữu Niên, sau đó chỉ cần vài thao tác trên máy tính là có thể điều tra ra ông ta sao? Ngây thơ… đúng là ngây thơ…”

“Tại sao ông giết vợ tôi?” – Tôi cố kìm nén lòng mình để giữ bình tĩnh.

“Vì anh.”

“Vì tôi?” – Tôi hỏi.

“Đúng vậy! Một đứa trẻ dũng mãnh, lại có mưu trí. Khi tôi nhìn thấy anh giết con mèo đó, tôi thấy được sự tàn nhẫn trong anh. Lúc anh giúp Đào Văn Phùng giết tên tóc vàng đó, tôi nhận ra anh rất thông minh. Nhưng… Lê Đức Hiên, anh không thông minh bằng tôi đâu!” - Hắn cười ha hả.

“Từ khi anh còn nhỏ thì tôi đã theo dõi anh rồi. Tôi đặc biệt có hứng thú với tâm lý con người, đặc biệt là cái cảm giác có thể dựa vào khả năng của mình mà điều khiển suy nghĩ, hành động của người khác. Sách tâm lý học quả thật nói rất đúng! Chỉ cần tìm ra lỗ hổng của một con người thì sẽ có khả năng làm người đó phục tùng theo mệnh lệnh.”

Một kẻ nghiện sách tâm lý đến biến thái! Thì ra từ trước đến nay, tôi chỉ là một con cờ, một món đồ chơi của hắn, không sai! Tôi như trở nên điên dại, rút súng ra định bắn hắn.

“Để tôi nói cho anh biết, ở đây gần trường học. Chỉ cần anh nổ súng, anh sẽ không trốn khỏi những cặp mắt kia.”

“Ông nghĩ tôi không dám sao?” – Tôi cười lạnh.

“Anh dám. Nhưng anh còn muốn nghe tôi nói.”

Sau đó hắn mỉm cười nhìn tôi. Một nụ cười của ma quỷ.

“Anh cho là anh xử lí xác chết rất khéo léo sao? Không! Không hề! Khi anh giết thằng nghiện đó thì cha nó đã nhìn thấy. Nhưng anh vẫn hoàn thành công đoạn tiêu huỷ xác của hắn là nhờ tôi. Đúng vậy! Nhờ có tôi, anh hiểu không? Ông bố đó chết rồi, chết trước cả thằng con nghiện của hắn.”

Hắn thở dài:

“Tôi không nghĩ sau mấy lần giết người nhưng anh lại chậm chạp như vậy.”

Pằng…

Một phát súng trúng cánh tay trái. Ông ta không có cảm giác đau, không kêu mà lại bực tức nhìn tôi.

“Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy? Tôi không đào tạo ra một tên ngốc!” - Hắn gầm lên.

“Tôi không phải đồ chơi của ông…” – Tôi hét lớn.

Tất cả mọi người trong trường học đều nhìn chúng tôi bằng con mắt kinh hãi. Nhiều người khi nghe và nhìn thấy thì hét toáng lên. Có một người bình tĩnh hơn đang gọi điện thoại, có lẽ là báo cảnh sát. Tôi nhìn thấy ánh mắt người thầy giáo cũ của tôi – đôi con ngươi buồn thăm thẳm. Thà rằng ông ấy cứ đến ngăn cản tôi, cứ túm lấy áo mà chửi mắng tôi, nói rằng ông ấy thất vọng về sự thiếu bình tĩnh của tôi như thế nào,… Như vậy trong lòng tôi còn dễ chịu hơn.

Tất cả họ đều ở đằng xa…