Mặt Trời Mọc - Thiên Tài Tiểu Ngư Tử

Chương 17: Hoàn




Edit + Beta: Khấu

Chương 17: Hoàn

Lúc Dư Lãng tỉnh lại, anh ngây người ở trên giường hồi lâu. Ký ức chỉ dừng lại ở tối hôm qua, anh nhận lấy rượu mà Chu Đồng đưa tới. Anh chống tay ngồi dậy, nhìn một vòng xung quanh thì thấy Đường Cam đang ngồi ở trên cửa sổ đọc sách.

Đường Cam lật sang trang khác, không ngẩng đầu lên: "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi? Đã hơn mười giờ rồi."

Dư Lãng ngẩn người hỏi: "Ngày hôm qua anh đi đón em sao?"

"Em tự trở về" Đường Cam nói.

Dư Lãng sửng sốt một hồi: "Em say rồi mà còn biết đi tìm anh sao?"

Đường Cam: "Ừ".

Dư Lãng vén chăn trên người mình lên nhìn: "Anh cũng không mặc quần áo cho em."

Nói đến cái này Đường Cam lại nhớ đến những chuyện ngày hôm qua Dư Lãng "Vu oan" cho hắn. Hắn đặt sách xuống, bước tới, leo lên giường ngồi ở bên cạnh Dư Lãng: "Em có biết tối hôm qua em đã làm gì không?"

Dư Lãng bị hỏi lại, anh hoàn toàn không nhớ những gì xảy ra tối qua. Nhưng khi bị đối phương hỏi như vậy, anh tự nhiên có chút bất an, dè dặt hỏi: "Em làm chuyện xấu gì sao?"

"Không tính là chuyện xấu, nhưng mà em nói làm anh rất tức giận" Đường Cam nói.

Giọng điệu của Dư Lãng càng dè dặt hơn: "Tối hôm qua em uống say, anh không thể tính toán với một người say" Dư Lãng có chút không tin được: "Em sẽ không nói những lời khiến anh tức giận. Chắc chắn anh hiểu lầm em rồi."

Đường Cam cũng rất khó chịu khi nghe thấy hai chữ ‘Hiểu lầm’: "Ngày hôm qua em nói lúc nào anh cũng muốn làm tình với em."

Dư Lãng nghe xong có chút khó hiểu: "Đúng vậy, chẳng lẽ không đúng sao?"

"Mới không phải" Đường Cam đưa ra đáp án phủ định giống tối hôm qua: "Đây là một sự hiểu lầm" Hắn nói.



Dư Lãng càng khó hiểu: "Hiểu lầm?" Dư Lãng lộ ra vẻ mặt khổ sở: "Cho nên thật ra anh không muốn làm tình với em?"

"Cũng không phải" Đường Cam nói. Sau đó hắn ý thức được mình nói chuyện này không rõ ràng với Dư Lãng. Hắn nhẹ nhàng giải thích: "Bởi vì anh yêu em nên mới làm những chuyện kia. Hơn nữa anh nghĩ em muốn làm, cho nên mới phối hợp với em."

Dư Lãng gật đầu thẳng thắn thừa nhận: "Em rất muốn làm với anh" Sau đó anh hỏi: "Anh không muốn sao?"

Nói không muốn thì cũng không phải, Đường Cam cũng không có nghĩ như vậy. Chỉ muốn nói là không phải lúc nào hắn cũng muốn làm ngay mà thôi. Đường Cam nhụt chí nói: "Cũng không phải."

Dư Lãng nhìn thẳng vào Đường Cam, ánh mắt như đang nói— "Cho nên giữa chúng ta không có hiểu nhầm gì cả".

"Không nói chuyện này nữa" Đường Cam từ bỏ làm rõ chuyện này: "Ngày hôm qua không phải Chu Đồng nói sẽ trông em thật kỹ sao, làm sao chỉ có một mình em trở về?"

Dư Lãng không thể nhớ nhiều hơn Đường Cam một chút gì: "Em không nhớ rõ" Anh cáo trạng nói: "Ly rượu cuối cùng khiến em say hôm qua là do Chu Đồng đưa cho em."

Đáng tiếc Đường Cam không coi đấy là chuyện gì to tát: "Do tửu lượng của em quá kém."

Dư Lãng rũ vai xuống. Anh vô thức nhìn vào cái đệm bên cửa sổ chỗ Đường Cam ngồi lúc nãy, sau đó mới để ý đến khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

"Phòng của anh có phong cảnh rất đẹp" Anh chùm chăn đi xuống giường, ngồi ở bên cửa sổ giống như Đường Cam đã làm lúc nãy.

Đường Cam quay đầu nhìn anh, từ bên kia leo xuống giường, đi tới tủ quần áo trước mặt tìm quần áo cho Dư Lãng mặc.

Dư Lãng nhìn thấy mặt sông cách đó không xa. Trùng hợp chính là, từ vị trí này của anh có thể nhìn thấy chỗ hai người ngồi lúc gặp nhau lần đầu tiên, chỉ cách vài mét về phía bên trái của cây cầu bắc qua sông. Lúc này có một vài đứa trẻ ở đó, chúng đang chơi ném đá.

"Chỗ của chúng ta bị người khác đoạt rồi" Dư Lãng quay đầu nói với Đường Cam.

Đường Cam lại giống như Dư Lãng lần trước, cũng không tìm thấy quần lót mới. Hắn cầm lấy áo cộc tay và quần tây, cùng một chiếc quần lót cũ đã giặt sạch rồi đưa cho Dư Lãng: "Em mặc quần lót của anh đi" Sau đó mới tiếp lời Dư Lãng: "Chỗ nào?"

Dư Lãng lấy quần lót, tiện tay mặc vào. Anh chỉ vào chỗ bọn trẻ đang đứng: "Đó là nơi chúng ta ngồi và gặp nhau lần đầu tiên."



"Lúc đó tại sao em lại đến chỗ đấy?" Đường Cam hỏi: "Em nhìn thấy có người ngồi ở đấy sao?"

Dư Lãng lấy quần tây mặc vào, hơi ngượng ngùng nói: "Không có, lúc đó trời quá tối, cái gì em cũng không nhìn thấy. Chỉ là trùng hợp nơi đó có một chỗ đỗ xe, nên em dừng xe ở nơi đó. Em xuống xe, đi bộ ra bờ sông thì thấy anh ngồi đấy."

Đường Cam "Ồ" một tiếng.

"Có vẻ không được lãng mạn cho lắm" Dư Lãng nói.

"Nhưng mà ngẫu nhiên lại trùng hợp" Đường Cam nói.

Dư Lãng bật cười: "Dù cuộc gặp gỡ này không đủ lãng mạn, nhưng đó là định mệnh. Cảm ơn vì chiếc xe đã đậu ở nơi đó."

Đường Cam cũng mím môi nở nụ cười.

"Buổi tối chúng ta có nên tới đó ngồi một chút không?” Dư Lãng hỏi.

"Không muốn" Đường Cam thẳng thắn từ chối: "Nóng chết. Hơn nữa trên bờ sông có rất nhiều muỗi."

"Anh không lãng mạn chút nào cả" Dư Lãng oán giận.

"Anh có thể hôn em một cái" Đường Cam nói.

Dư Lãng lập tức đổi giọng: "Mới không đi chỗ đó đâu, có nhiều muỗi, lại còn nóng."

Đường Cam nắm lấy cằm của Dư Lãng hôn lên môi anh một cái.

END

- ---------oOo----------

Edit: Mặc dù chặng đường này không mấy dài lắm, nhưng vẫn cảm ơn tất cả các bạn độc giả đã đồng hành với Khấu đến đây.