Mặt Trời Lớn! Cậu Còn Nợ Tôi Một Trái Tim

Chương 27: Chương đặc biệt




4 năm sau....

Dương đã tốt nghiệp đại học và hiện tại đang đảm nhận chức thư kí của tổng giám đốc Vương thị: Vương Hạo Nam. Nghĩ lại thôi đã thấy bực mình, tên Nam chết tiệt không biết dùng cách nào mà khiến cho tất cả các công ty bất kể lớn hay nhỏ đều không nhận nó. Cứ nhìn thấy cái hồ sơ có ba chữ Trần Ánh Dương thôi là họ tránh như tránh tà.

Chuyện Khiêm và Nam ngấm ngầm đổi vị trí cho nhau đã bị bại lộ từ 2 năm trước. Nhờ Emily năn nỉ hết lời nên cuối cùng bộ trưởng bộ ngoại giao nghiêm nghị là thế cũng đồng ý bỏ qua mọi chuyện. Tất nhiên, với nguồn quyền lực khủng bố từ cả ba phía: Vương thị, Đình gia, và bộ trưởng bộ ngoại giao thì giới truyền thông cũng không dám đả động gì vào vấn đề này.

Mùa đông Hà Nội rất lạnh, Dương đưa tay kéo cao khóa áo. Tiếng nhạc rộn rã khắp các nẻo đường, ánh đèn lập lòe màu sắc, những cây thông noel được trang trí hết sức công phu. Tất cả mọi thứ càng khiến lòng nó trống trải. Hôm nay là Giáng sinh mà. Nghĩ tới đây, nó chợt thấy chạnh lòng ghê gớm. Trước kia Giáng sinh với Dương vốn chẳng quan trọng gì, vì nó chỉ có một mình. Nhưng từ khi có Nam bên cạnh, mỗi mùa Giáng sinh lại là một mùa ấm áp, một mùa đáng nhớ.

Tiếc là hiện tại, Nam không có ở đây. Hắn đã đi công tác từ hai ngày trước. Nghe hắn bảo có lẽ Giáng sinh không thể về với nó được.

Dương dừng chân trước cổng chung cư, cánh cổng lớn đang bị khóa lại. Quái lạ, mới có 9h tối mà sao chung cư đã đóng cổng nhỉ? Còn chưa kể đêm nay là Giáng sinh mà.

- Bác ơi.

Dương với gọi bác bảo vệ cạnh đó, bác quay người nhìn nó bằng ánh mắt hiền lành

- Sao vậy cháu?

- Tại sao chung cư lại khóa cổng vậy ạ? Bác có thể mở cho cháu được không? Cháu muốn về phòng mình.

- Ồ xin lỗi cháu, có chút sự cố xảy ra nên bác không thể mở cổng được, cháu chịu khó ngồi đợi một lát nhé.

- Vâng.

Dương đáp lời, đồng thờ ngồi xuống góc trái cạnh cánh cổng. Ngồi đợi một hồi, nó xoa xoa hai tay vào nhau, hai má đỏ ửng vì lạnh. Mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, nó dần dần chìm vào giấc ngủ

- Cháu ơi, dậy lên phòng đi.

Bác bảo vệ lay nhẹ người nó. Dương choàng tỉnh, vội vàng đứng dậy rồi cúi đầu chào bác. Bác nhìn nó nở nụ cười có chút khó hiểu, nhưng lúc ấy nó cũng không bận tâm nhiều, chỉ mong muốn nhanh chóng được trở về chiếc giường ấm áp đánh một giấc.

11h đêm rồi, Dương thất thểu đi về phòng, mệt mỏi, lạnh lẽo, bước chân cũng đem theo vài phần gắng gượng.

Tách!

Nó ấn vào công tắc điện bên cạnh, căn phòng vẫn tối om. Dương ngồi phịch xuống sàn nhà, và đột nhiên nó òa khóc. Khóc vì uất ức, khóc vì tủi thân hoặc là còn chẳng có lí do.

Nó nhớ hắn, nhớ hắn quá.

Bất ngờ, căn phòng bừng sáng, không phải bởi ánh đèn mà là do những ánh nến.

Dương ngước đôi mắt mọng nước, cảnh tượng trước mắt khiến nó kinh ngạc không thốt lên lời. Rất nhiều nến được xếp trên sàn."Anh yêu em" Có điều chữ yêu ở giữa được thay bằng một hình trái tịm rất lớn, trong lòng hình trái tim đó được trải đầy những cánh hoa hồng đỏ, và còn có Nam. Nam ngồi trên chiếc ghế được đặt ở chính giữa hình trái tim, tay ôm đàn gita. Bức tường phía sau Nam được dán lên vô vàn bức ảnh lớn nhỏ, chủ yếu là ghi lại những khoảnh khắc rất đỗi đời thường của Dương: xem tivi, ăn cơm, mua sắm, làm việc.....Tất nhiên, đều là ảnh chụp trộm cả.

Nam nhìn nó, cười dịu dàng, giọng hát trầm ấm vang lên

"Đếm qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm.

Đôi lúc anh mệt mỏi, chỉ có em ở bên là người mang đến cho anh những tiếng cười.

Em ơi lại gần anh nữa đi, em hãy nhìn thẳng mắt anh này.

Anh sẽ rất hạnh phúc...

Nếu sớm mai tỉnh giấc, người đầu tiên anh trong thấy chính là em....

Làm vợ anh nhé, anh có một bờ vai đủ rồi.

Một vòng tay ấm, một trái tim luôn thấu hiểu em.

Làm vợ anh nhé, anh sẽ luôn là người che chở.

Mang đến cho em sự bình yên.. oh..oh..

Dù mai mưa nắng, anh sẽ luôn là người dẫn lối..

Buồn vui gian khó đã có anh ở đây sẽ chia..

Chẳng cần em phải lo lắng hay bận tâm điều gì..

Và giờ hãy hứa: Trọn đời yêu anh nhé em."

Nó xúc động, càng khóc to hơn. Hắn buông đàn tiến lại kéo tay nó. Hai người cùng đứng vào trong hình trái tim, ánh mắt hắn tràn ngập yêu thương

- Mỗi người, dù sớm dù muộn, dù nhanh dù chậm, dù trước dù sau thì cũng sẽ tìm được mặt trời cho riêng mình. Anh cũng vậy. Em rực rỡ, em tỏa sáng, em đẹp đẽ cháy bỏng như mặt trời. Nhưng anh chỉ muốn em làm mặt trời của riêng anh mà thôi. Vậy nên, Mặt trời lớn của anh, chúng ta kết hôn nhé.

Nam quỳ xuống làm động tác cầu hôn, chiếc nhẫn trong tay hắn lấp lánh trong ánh nến vàng rực. Dương mím môi, gật gật đầu. Mỉm cười trong hàng nước mắt nóng hổi. Hắn cười tươi rói, đeo nhẫn vào tay nó, ôm rồi hôn lên đôi môi căng mọng ngọt ngào.

Hạnh phúc, có chăng chỉ đơn giản như vậy.