Mặt Trời Lớn! Cậu Còn Nợ Tôi Một Trái Tim

Chương 23: Hồi tỉnh




Ba tháng kể từ vụ tai nạn hôm đó, Dương được chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt, và tất nhiên, nó vẫn chưa có dấu hiệu hồi tỉnh. Khiêm đưa tay kéo rèm cửa để ánh nắng tràn vào trong phòng. Trên giường, Dương nằm an tĩnh, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi nhợt nhạt, chai truyền dịch bên trái đã hết một nửa. Bàn tay to bất ngờ đặt lên trán nó, dịu dàng vén ít tóc mãi lòa xòa, Khiêm hơi mỉm cười- Đồ ngốc, cậu cứ ngủ mãi như vậy thì tớ phải làm sao đây? Đúng là đại ngốc.

- Ừ, nó đúng là con ngốc mà.

Giọng Thanh xen ngang, cô không biết xuất hiện từ lúc nào, trên tay còn cầm một bó hoa tươi. Khiêm nhìn qua phía chiếc lọ hoa hướng dương ở góc phòng. Hoa tàn rồi, vậy là lại thêm một tháng nữa rồi ư?

- Nhưng biết làm sao được. Ai bảo nó là người đặc biệt quan trọng đối với chúng ta cơ chứ.

Thanh vừa nói vừa khéo léo cắm những cành hoa hướng dương vào lọ. Khiêm không đáp, cậu đưa mắt nhìn về phía khung cửa sổ, ánh nắng mặt trời làm cậu thấy chói mắt. Nhưng rốt cuộc thì mặt trời ở xa kia cũng chỉ có thể làm cậu chói mắt mà thôi, còn mặt trời ở đây, ở bên cạnh cậu mới có thể làm cậu đau. Đau vì mặt trời. Cũng đáng mà phải không?

- Thanh này.

- Ừ.

- Có thể thay tôi chăm sóc Dương một thời gian không?

- Tất nhiên.

- Tôi sẽ sang Pháp.

- Bao lâu.

- Một tháng, hai tháng, hoặc có thể lâu hơn.

- Ừ, đi đi.

Thanh điềm đạm đáp lời, cũng không hề thắc mắc về lí do Khiêm đột ngột bỏ đi Pháp. Khiêm chống tay lên giường, cúi đầu hôn nhẹ lên môi Dương, giọng nói ấm áp:

- Mặt trời, chờ tớ trở về nhé.

Nói đoạn, cậu xoay người rời khỏi phòng. Thanh cũng vừa cắm xong lọ hoa, cô đem số hoa hướng dương đã tàn đem bỏ vào thùng rác. Lúc này ở trên giường, bàn tay xanh xao của Dương khẽ động, những ngón tay gầy guộc hơi nâng lên, hai chằng mày có chút xô lại với nhau. Những động tĩnh nhỏ này đều mang theo sự gắng gượng đến khó nhọc.

***

- Sao cậu đột ngột tới đây?

Nam khó hiểu nhìn người trước mặt. Khiêm hơi cúi đầu, tách cà phê đen đặc trước mặt còn bốc khói nghi ngút

- Về chuyện của Dương.

- Dương làm sao?

- Cô ấy bị tai nạn.

- Cái gì?

Hắn kinh ngạc gầm lên. Khiêm cũng không lấy làm bất ngờ trước phản ứng của Nam, chỉ bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê nóng.

- Cậu kích động như thế làm gì? Sẽ ngay lập tức đặt vé về Việt Nam gặp Dương? Cậu làm được sao? Không, cậu không làm được đâu, Vương Hạo Nam, cậu là một thằng hèn.

Giọng Nam trầm ổn, thanh âm vừa đủ nhưng Nam lại có cảm giác như vừa bị cậu phang cho vài cú đau điếng. Ánh mắt Khiêm nhìn Nam đầy châm chọc

- Vương Hạo Nam, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, hiện tại tôi muốn hỏi cậu, cậu nhất định phải trả lời thật lòng

- Được.

- Cậu còn yêu Dương không?

Nam bất ngờ trước câu hỏi của Khiêm, hắn im lặng không đáp, ánh mắt lộ rõ trầm tư. Phải thật lâu, mới nghe thấy thanh âm ngắn gọn

- Yêu.

- Nếu cho cậu thêm một cơ hội chọn lựa, cậu sẽ chọn Dương chứ?

- Nhất định.

Khiêm nâng khóe môi, hai chữ của Nam như một bằng chứng hùng hồn chứng minh cho việc Khiêm đã thua một cách thảm hại. Khiêm đúng là, yêu thật nhiều. Những cũng là, thua thật rồi.

- Tốt lắm. Những lời hôm nay của cậu, tôi nhất định ghi nhớ thật kĩ.

Khiêm dứt lời rồi lặng lẽ đứng dậy, không nhanh không chậm mà rời đi, bỏ lại hắn một mình trong quán với hàng mớ những điều khó hiểu.

Mà trong lúc đó, tại Việt Nam, cụ thể là tại bệnh viện 105, trong phòng Dương, Thanh đứng chôn chân nhìn về một phía. Trên giường, ngón tay Dương khẽ động, dấu hiệu của việc hồi tỉnh, tưởng chuyện này chri có trong phim thôi mà. Rồi như thoát khỏi cảm giác boàng hoàng lúc đầu, cô lao ra ngoài, vừa chạy với tốc độ thần sầu vừa hét lên

- Bác sĩ, bác sĩ đâu rồ???

Khi Thanh một tay túm cổ ông bác sĩ một tay kéo thêm cô y tá trở lại phòng thì thấy Dương đang ngồi dựa vào tường, đôi mắt trong như suối ngọc đang ngắm nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ. Nắng chiếu lên người nó, làm làn da tê liệt lúc đầu đã từ từ có lại cảm giác.

- Dương...Dương....phải mày không?

Thanh lao tới ôm chặt lấy nó, hỏi dồn dập rồi bất ngờ khóc rống lên như đứa thần kinh. Dương vừa khó khăn gỡ mấy cái xúc tu của con bạch tuộc Thanh vừa gằn giọng

- Làm gì mà xồn xồn lên thế, nước mắt nước mũi tèm lem ra người tao đây này. Kinh chết.

Thanh vừa mừng vừa giận, còn ông bác sĩ và cô ý tá thì đứng như trời trồng. Sau một phút định hình, cô quay về hướng cửa

- Bác sĩ mau lại đây khám cho bạn tôi đi.

Sau khi được kiểm tra tổng quát một lượt thì nhận định là Dương đã hồi phục và không để lại bất kì di chứng gì. Chỉ là do nằm một chỗ trong thời gian dài và không tiếp xúc với xung quanh nên tạm thời cơ thể vẫn còn rất yếu. Ông bác sĩ chưa kịp nói hết câu đã bị Thanh tống cổ ra ngoài, đóng cửa cái rầm.

- Sao mày hung dữ vậy.

- Ông ta nói nhiều quá, nghe sốt cả ruột.

Dương bật cười, rất lâu rồi mới cười một lần như vậy, cảm giác cũng rất mới mẻ nha.

- Tao ngủ bao lâu rồi.

- Bốn tháng rồi.

- Ồ.

Thanh liếc xéo nó một cái, bốn tháng cô với Khiêm khổ sở là thế mà nó cứ coi là việc thường tình lắm vậy. Còn tỏ thái độ thích thú nữa chứ.

- Khiêm và tao vất vả vì mày lắm có biết không.

- Ừ, vậy Khiêm đâu.

- Sang Pháp rồi.

- Sang Pháp?

- Ừ, tao cũng không hỏi lí do, cậu ấy cũng không nói khi nào sẽ trở về.

Dương không nói gì thêm, chỉ thấy có chút buồn vì Khiêm không ở đây. Nếu biết Dương tỉnh lại hẳn là Khiêm sẽ kích động đến phát điên lên được ấy chứ. Trò chuyện với Dương một lát thì Thanh đột nhiên nhớ ra từ lúc Dương tỉnh dậy cũng chưa có gì bỏ bụng. Nghĩ vậy cô đứng lên, căn dặn Dương ở yên trong phòng, không được chạy đi lung tung rồi tự mình trở về làm vài món bồi bổ.

Sáng hôm sau khi Thanh và nó đang ngồi trong phòng thì cánh cửa đột ngột bị đạp bung ra, Khiêm lao vào như tên lửa, vẻ mặt khẩn trương vô cùng, hai chữ thốt ra cửa miệng vừa nghẹn ngào vừa trìu mến

- Mặt trời.