Mặt Trời Lớn! Cậu Còn Nợ Tôi Một Trái Tim

Chương 19: Đâu là ảo mộng?




- Mặn quá!-....

- Thế này thì nhạt quá!

-....

- Hình như thiếu thiếu cái gì ấy nhỉ?

-....

Dương chăm chú nhìn theo bóng dáng người con trai tất bật trong bếp. Ban nãy tỉnh lại Dương cứ ngữ nó chỉ vừa mơ một giấc mơ kì lạ, thế nhưng khi xuống tới đây thì chút hi vọng mong manh ấy cuối cùng đã bị dập tắt. Khiêm là Khiêm và Nam là Nam. Ôi trời ơi, ai đó hãy cho nó một lý do để không bị sốc và ngất thêm một lần nữa.

- Tớ có nên thu phí cậu không đây?

Dương bị câu nói của Khiêm đưa về thực tại, hai mắt sửng sốt nhìn cậu ở trước mặt nói, giọng cà lăm

- Phí....phí gì cơ?

- Cậu được ngắm trai đẹp nấu ăn nãy giờ còn gì, không phải ai cũng có cái diễm phúc đó đâu nha

Khiêm kéo dài giọng làm nó bỗng chốc nổi da gà, người này có thật là đàn ông không vậy. Liệu cậu ta đã đi xác định giới tính rõ ràng của mình chưa thế? Thấy Dương im lặng không nói, hai mắt lay động như vừa bị cậu ép đến ủy khuất, Khiêm cuống cả lên

- Ôi thôi, tớ rút lại lời ban nãy, đừng khóc mà.

- Ai thèm khóc.

Dương gắt um lên, hung hãn giẫm mạnh vào chân Khiêm, nó mà lại phải ủy khuất à, có lộn không vậy trời. Khiêm la lên oai oái, còn Dương thì bình thản tiến đến chỗ bàn ăn, những món Khiêm vừa làm đều được bày biện cả trên đó, nhìn qua thì cũng rất bắt mắt.

- Nào nào, ăn thử món này đi, ngon lắm đấy.

Khiêm cười đến sáng lạng, vui vẻ gắp đồ ăn vào bát Dương, nó cắn thử một miếng, có chút đứng hình

- Sao rồi? sao rồi? Có ngon không?

- Ừm, ngon lắm

Dương trả lời, có chút gì đó đang dâng lên tận cổ, làm lời nói của nó dường như nghẹn lại.

- Thấy chưa? Đồ ăn do bổn thiếu gia đích...

Nửa câu cuối Khiêm đành phải nuốt ngược trở lại, vội vàng chạy vô nhà vệ sinh nôn ọe trong đó. Cậu vác theo bản mặt phờ phạc đi ra khi đối diện với Dương

- Cái gì mà ngon lắm, ăn như sh** ấy.

- Ngon thật mà.

Ôi thần linh ơi! Khiêm gần như gục ngã hoàn toàn, Có giời mới biết cái món cậu vừa ăn nó kinh khủng cỡ nào, ngọt không ra ngọt, mặn không ra mặn, nói chung một thứ đồ ăn như vậy căn bản không phải là dành cho người mà.

- Thôi đừng ăn nữa.

Khiêm giật phắt bát cơm trên tay Dương, giọng điệu kèm theo ảo não. Dương nhìn cậu mà hai mắt đã đỏ lên. lần này mới là sắp khóc thật sự. Nếu người trước mặt nó là Nam thì tốt quá, nếu như Nam cũng nấu cơm cho nó ăn như vậy, cho dù không ngon nó cũng sẽ ăn hết toàn bộ.

- Hay để tớ đi nấu mì nhé, tuy không nấu được cơm nhưng tớ có thể nấu mì đấy.

Khiêm cười hiền lành rồi đi vào trong khi Dương vẫn đang để hồn mình ở tận đâu đâu. Bóng người con trai lần nữa in vào tầm mắt. Nam đang ở trong bếp nấu mì cho nó đúng không? Nó đúng là người con gái hạnh phúc nhất trên đời này.

Xoảng!

Âm thanh đổ vỡ làm Dương như bừng tỉnh, nó tự vả vào mặt mình hai cái đau điếng, tự thấy hổ thẹn với Khiêm và với cả chính mình.

- Xin lỗi nha, tớ vừa làm rơi cái đĩa đó mà.

Tiếng Khiêm từ bên trong vọng ra, Dương hơi mỉm cười, cũng lớn tiếng đáp lại cậu

- Không có gì đâu.

Nói đoạn, nó lấy một trái nho bỏ vào miệng, ngọt thật mà cũng hơi chát. "Hạo Nam, cậu bây giờ chắc đang hạnh phúc lắm"

Paris, Pháp...

- Nam, em mặc bộ này được không?

- Được

- Chứ còn bộ này.

- Đẹp lắm.

- Vậy cái này thì sao?

- Cũng được.

Hắn cùng Emily cứ một hỏi rồi một đáp như vậy suốt cả buổi mua đồ. Emily vậy mà lại không hề bận tâm tới thái độ thờ ơ của Nam, cũng bởi theo cô, một người chồng tốt là một người chỉ cần đồng ý đi mua đồ cùng vợ mình mà không phàn nàn hay phán xét, thi thoảng còn đưa ra một vài câu đánh giá dù cho anh ấy không hiểu biết về thời trang phái nữ cho lắm. Thế đã cũng là đủ.

Nam ngồi đọc tin tức trong ngày của tờ báo Pháp trong khi Emily lựa đồ, thi thoảng cậu đưa mắt nhìn qua phía cô rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc.

- Mama, bộ váy đó đẹp quá.

Giọng nói non nớt của một bé gái khoảng 6-7 tuổi vang lên, hắn đưa mắt ngước nhìn cô bé, lại đặc biệt chú ý đến bộ váy cô bé đang chạm vào, bộ váy màu trắng này nhìn chung được thiết kế khá đơn giản, có in hình mặt trời rất to phía trước. Mặt trời? Trong đầu Nam bất chợt xuất hiện hình ảnh của nó, ánh mắt nó nhìn hắn ở buổi lễ hôm ấy, có lẽ cả đời này cũng không thể quên được.

Hắn không thể phủ nhận hắn yêu Dương nhiều hơn cả yêu bản thân mình, nhưng thế thì sao chứ. Nếu hôm ấy hắn đồng ý cùng Dương quay về, không chỉ hắn, nó, mà cả Emily cũng sẽ lâm vào đường cùng. Emily là một cô gái tốt, chưa kể tới việc hắn không thể làm liên lụy người vô tội, chỉ riêng việc hôn nhân của hai người bất ngờ bị hủy bỏ, thì không C.K mà còn là cả quốc gia Việt Nam sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa Dương sẽ là tiêu điểm của sự bàn tán, cuộc sống của nó cũng sẽ bị xáo trộn, bức bách đến phát điên.

Buông tay Dương là điều hắn phải làm, cũng là điều duy nhất hắn có thể làm lúc đó.

Ai nói Nam không đau. Đau chứ! Đau nhiều là khác! Nhưng như vậy thì sẽ thay đổi được sự thật hay sao?

Dương và Nam, chìm trong tình yêu, đau khổ cùng tình yêu rồi kết thúc trong ảo mộng cuồng si. Đâu mới là đích đến thực sự cho họ? Chờ đợi phía trước còn bao nhiêu mệt mỏi bế tắc nữa? Nam không biết, Dương cũng không, vậy còn Khiêm...? Vậy còn Emily...?