Mặt Trời Lớn! Cậu Còn Nợ Tôi Một Trái Tim

Chương 17: Đau thương (2)




Hạo Nam sáp đính hôn?

Dương bật dậy khỏi sô pha, hai tay nắm chặt lấy tay nhỏ Thanh, kích động vô cùng.

-Mày vừa nói cái gì?

-Tao bảo cậu ấy sắp đính hôn.

Tahnh lặp lại một cách nghiêm túc. Như để chứng minh lời mình, nhỏ cầm lấy điều khiển ti vi bật kênh tin tức.

“ Thiếu gia của C.K sẽ đính hôn cùng tiểu thư Emily, con gái của bộ trưởng bộ ngoại giao Pháp. Thông tin này đã tạo ra sự trấn động lớn trên thị trường thế giới nói chung và thị trường hai quốc gia Pháp – Việt Nam nói riêng. Vậy xin ngài cho biết, liệu đây có phải cuộc hôn nhân vói mục đích chính trị.”

Cô phóng viên trẻ tuổi hướng micro về phía Nam. Hắn hơi mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay người con gái bên cạnh, không ai khác chính là tiểu thư Emily.

-Tôi xin khẳng định lại một lần nữa rằng cuộc hôn nhân này không hoàn toàn vì bất cứ mục đích chính trị này. Là chúng tôi thật lòng thương yêu đối phương và mong muốn được ở bên cạnh người mình yêu. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Giọng hắn dõng dạc chắc chắn, hoàn toàn không có một chút phân vân hay khó xử nào. Cứ như hắn muốn tuyên bố cho cả thế giới này biết rằng hắn yêu Emily, thực sự yêu đến điên cuồng. Hoặc là có phải chăng chỉ là đang muốn tuyên bố cho một mình Dương biết.

Nó nhìn chăm chú vào màn hình ti vi. Nam của nó đã chững chạc và trưởng thành hơn rất nhiều, rất xứng đáng là chủ tịch tương lai của tập đoàn C.K.

Còn nó thì sao? Từ ngày Nam đi, nó ngày càng chán nản, tiều tụy, đến cuối cùng là xơ xác không càn gì tệ hơn. Dương sống tạm bợ, vật vờ như một bóng ma. Vì Dương nhớ hắn. Hàng ngày, hàng giờ nó đều phải chống chọi lại nỗi nhớ quay quắt về Nam. Điều đó thực sự đã khiến Dương kiệt sức.

Nam, đến một noi mới, có cuộc sống mới, yêu người mới và chạm tới niềm hạnh phúc nới.

Dương ngồi lại sô pha, đồng tử giãn hết cỡ khi hướng về phía đôi nam nữ đang vui vẻ trước mặt. Lần đầu tiên nó chán ghét cái ti vi 42 inch mà mình phải cố gắng lắm mới mua được. Vì nó sống động và chân thực quá!

Muốn khóc mà không có nước mắt. Thanh nhìn Dương, lặng lẽ ôm lấy nó. Thảo và Minh đứng đó này giờ cũng chỉ có thể bất lực trút ra tiếng thở dài.

Bạn thân là gì? Bạn tốt là ra sao? Là khi nó đau khổ, mình còn thấy đau hơn nhiều lần. Là khi thấy nó đau khổ mà không thể làm gì khác, mình chỉ muốn tát vào mặt mình vài cái vì sự vô dụng của bản thân.

Thanh, Thảo, với Dương là như vậy. Dương nhắm chặt mắt, cố ép cho nước mắt tràn ra mà không thể làm sao được. Khóc nhiều khi chính là cách tốt nhất để bớt đau.

-Tao sẽ sang Paris.

Giọng nó khàn hẳn xuống khi nới những lời này. Đối diện với vẻ kinh ngạc của Thanh, cái nhìn khó hiểu của Thảo và sự sửng sốt rõ ràng của Minh, ánh mắt nó kiên định đến bất ngờ.

-Tao sẽ sang đó và hỏi Nam tất cả mọi chuyện.

-Mày điên rồi phải không?

Thanh la toáng lên vói nó, Dương nhìn Thanh cất giọng điềm đạm.

-Tao không điên, tao cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của Nam, tap chỉ cần nghe câu trả lời của câu ấy, chỉ cần từ chính miệng Nam nói ra.

-Không được, tao không cho.

-Để nó đi.

Thảo cắt ngang lời Thanh, cắt ngang luôn sự cố chắp của nhỏ, cũng như phản bội lại chính kiến vốn có của mình. Thảo không phải người như vậy, nhưng Thảo lại đủ để nhận ra lần này không giống với những lần trước đây. Trần Ánh Dương thật sự đã yêu, hơn nữa còn là yêu sâu đậm. Cũng đúng thôi, 19 tuổi, nó cũng đủ trưởng thành dể chấp nhận một tình yêu thật sự, cũng như chấp nhận những vết thương mà tình yêu đó để lại. Với Dương bây giờ, nấu Duy là quá khứ thì Nam chính là hiện tại, nếu Duy là kí ức thì Nam sẽ là tương lai, nếu Duy trở thành một khoảnh khắc rung động kì diệu thì Nam sẽ là tất cả những điều kì diệu. Và nếu coi tình cảm vói Duy là yêu thì với Nam có thể gọi là gì? Một chữ “yêu” có phải là quá sức vô vị? Không phải so sánh hơn thua, không phải đong đếm nặng nhẹ nhưng Nam là Nam và Duy là Duy. Những thứ đã qua không thể nòa níu kéo lại được nữa, vì thế nên người ta mới cần phải trân trọng hiện tại. Duy là mối tình đầu của Dương, là phần tình cảm đáng để tôn thờ. Nhưng điều đó không có nghĩa vì vậy mà phải đánh mất hạnh phúc ở hiện tại.

Dương tiến lại ôm chặt lấy cô bạn, cũng bởi vì những lời vừa rồi mà bật khóc thành tiếng, nó nghẹn ngào trong tiếng nấc.

-Cảm ơn.... vì tất cả....

-Không cần cảm ơn, vì tao biết Trần Ánh Dương một khi đã yêu thì...

Thảo cố tình bỏ dở câu nói, như để cho Dương nối tiếp lời mình. Quả nhiên nó mỉm cười rạng rỡ, mặc dù nước mất vẫn không ngừng rời.

-Không hối hận.

Nhờ Minh mà Dương biết được thời gian cùng địa điểm tổ chức lễ đính hôn. Dương bay chuyến sớm nhất, hi vọng nó có thể gặp được Nam trước khi buổi lễ bắt đầu.

Paris, Pháp...

Khách sạn Châu Âu bao trùm bởi không gian xa hoa mĩ lệ. Nam trong bộ vest trắng trông lịch lãm và cuốn hút hơn bao giờ hết. Bên cạnh hắn, tiểu thư Emily mặc bộ váy cưới được cách tân chỉ nhắn tới đầu gối, hắn bước trên thảm đỏ, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.

-Mời trao nhẫn.

Nam rút lấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trong hộp, chuẩn bị đeo vào ngón áp út của cô dâu.

-Nam!

Giọng nói bất ngờ vang lên thu hút sự chú ý của mọi người có mặt. Dương khom người ôm lấy ngực thở gấp. Cũng chỉ tại nó không bắt được taxi, nếu không nó đã có thể tới đây sớm hơn. Nam đứng bất động nhìn Dương, chiếc nhẫn không biết đã tuột khỏi tay từ lúc nào, nằm im lìm dưới chân hắn.

-Nam, tờ đến tìm cậu.

Nó tiến lại phía hắn trong phút chốc, tầm mắt dừng lại trên người con gái, bên cạnh hắn. Tiểu thư Emily, cô ấy đẹp ngoài sức tưởng tượng, còn đẹp hơn trên truyền hình gấp nhiều lần. Váy ngắn đến đầu gối dễ dàng làm lộ đôi chân thon dài thẳng tắp. Mái tóc dài bộng bềnh búi lên, vài lọn không biết vô tình hay cố ý đã xõa xuống bên mặt, khéo léo tôn lên cổ cao trắng ngần. Mắt xanh hút hồn, làn da mịn màng. Mọi dường nét đều đẹp đẽ đến hoàn hảo. Không thể phủ nhận nếu cô ấy sánh đôi cùng với hắn thì đúng là trai tài gáo sắc, đáng để ngưỡng mộ.

-Cậu tới đây làm gì?

Nam cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của nó. Dương như bừng tỉnh, tiến lại cầm tay hắn.

-Nam, tớ xin lỗi về tất cả mọi chuyện. Có thể đã là quá muộn nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu một điều: tớ yêu cậu. Và tớ sẽ không hối hận.

Hắn nhìn Dương chăm chú rồi nở nụ cười phức tạp.

-Đứng là quá muộn.

-Cậu... có hạnh phúc không?

Dương ngước lên, đối diện với hắn. Hãy nói không đi, chỉ cần hắn nói hắn không hạnh phúc chỉ cần hắn nói hắn còn yêu nó. Nó nhất định sẽ không để lỡ mất cơ hội thêm một lần nào nữa. Chỉ càn được bên hắn, nó chấp nhận đánh đổi tất cả. Đèn flash liên tuch chiếu về phía hai người. Hiện tại nơi này đang có rất nhiều đại diện của những tờ báo lớn trên thế giới. Và có thể chính là nguồn tin đắt giá đối với họ.

“ Nhân tình bí mật của thiếu gia tập đoàn C.K bất ngờ xuất hiện trong lễ đính hôn.”

Có thể thông tin này sẽ gây chấn động thế giới hơn cả tin tức hắn kết hôn cùng Emily. Nhưng biết làm sao nhỉ, hắn yêu Dương, yêu đến phát điên rồi.

Nam bất ngờ kéo nó vào lòng, Dương hơi kinh ngạc với hành động của hắn nhưng đồng thời cũng rất hạnh phúc. Tiếng bàn tán, kích động hay ngưỡng mô bên dưới đều đã trở nên vô nghĩa, khoảnh khắc này....chỉ mong sẽ mãi mãi ngưng đọng.