Hai người cứ như vậy một người chơi với mèo, một người xem đối phương chơi với mèo, gọi video điện thoại hơn 10 phút, 10 Giờ chơi mệt mỏi, được Thẩm Kiến Sơ sờ thật thoải mái, mau chóng ngủ lại rồi.
Thẩm Kiến Sơ: "Buổi tối tôi ôm nó vào phòng ngủ đi."
Tề Ngôn nhướng mày: "Chị muốn ngủ cùng nó sao?"
Thẩm Kiến Sơ: "Không ngủ cùng, để nó ngủ trên mặt đất.".
ngôn tình hoàn
Tề Ngôn à một tiếng, sau đó hình ảnh bên kia của Thẩm Kiến Sơ bắt đầu lung tung rối loạn, có lẽ là đang chuyển ổ của 10 Giờ, khi thì quay lên trần nhà, lúc lại quay sàn nhà, chờ di động không còn bị rung chuyển, Thẩm Kiến Sơ quay camera lại.
Đi theo di động, Tề Ngôn và 10 Giờ cùng nhau vào phòng ngủ.
Phòng ngủ không thay đổi nhiều, thật giống như ngày hôm qua Tề Ngôn vẫn còn sống ở trong đó.
Cảm giác quá mức quen thuộc, làm hô hấp của Tề Ngôn hơi trở nên không thuận, cô cũng quay cameras lại, đặt điện thoại ở trên giường, vùi đầu nằm trong chốc lát.
Lúc trước cô ở trong phòng ngủ này, vừa khóc vừa thu dọn đồ vật, mỗi lần bỏ một thứ vào rương hành lý, giống như là đang cắt đi một sợi dây nối cô với Thẩm Kiến Sơ.
Cô cắt từng sợi từng sợi, sau đó tất cả sợi dây đều đã bị cắt đi.
"Tề Ngôn?" Thẩm Kiến Sơ ở bên kia gọi cô một tiếng.
Tề Ngôn nâng đầu lên, rầu rĩ đáp lời: "Ừm."
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Người đâu?"
Tề Ngôn cầm điện thoại tới một chút: "Đây."
Thẩm Kiến Sơ thấy bên kia màn hình chiếu giường, cũng không nói gì thêm, mà tiếp tục đặt 10 Giờ lại cho ổn.
Thẩm Kiến Sơ nói: "Ngày mai buổi sáng tôi ở nhà làm bữa sáng, lại đây ăn đi."
Tề Ngôn hỏi: "Ăn cái gì?"
Thẩm Kiến Sơ nghĩ nghĩ: "Mì."
"Mì?" Tề Ngôn hơi kinh ngạc.
Thẩm Kiến Sơ: "Đúng vậy."
Tề Ngôn không có lập tức đồng ý, Thẩm Kiến Sơ lại đẩy một chút: "Lại đây sớm một chút đi."
Tề Ngôn ừm...một tiếng: "Mấy giờ?"
Thẩm Kiến Sơ nói: "Em muốn mấy giờ ăn sáng thì mấy giờ lại đây."
Đã không còn 10 Giờ, hai người không thể nói chuyện được bao lâu, cho nên cúp điện thoại, chờ Tề Ngôn rửa mặt trở về, thấy được Thẩm Kiến Sơ đã gửi cho cô hai tin nhắn.
Thẩm Kiến Sơ: Ngày mai gặp
Thẩm Kiến Sơ: Ngủ ngon
Lần này Tề Ngôn không kéo dài, cô thấy được liền trả lời: Ngủ ngon
Tề Ngôn trước khi ngủ cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, cũng nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, giữa cô cùng Thẩm Kiến Sơ đã xảy ra cái gì.
Cô có loại cảm giác như cô và Thẩm Kiến Sơ đột nhiên trở nên thân mật như vậy.
Nhưng khi cô trở mình, lại không nghĩ như vậy.
Cô cùng Thẩm Kiến Sơ nào có thân mật bao nhiêu, nói đến cùng vẫn là lịch sự khách sáo, không gặp vài lần không nói, gặp mặt đều là có lý do, gọi hai cuộc điện thoại video đều là bởi vì mèo.
Duy nhất có một việc thân mật, cũng chỉ là hôn một cái ngoài ý muốn mà thôi.
Thẩm Kiến Sơ hiện giờ chủ động tìm tới cô, chủ động nhặt lại sợi dây, một lần nữa kết nối lại, tuy rằng Tề Ngôn đã ảo tưởng sợi dây này thật lâu, nhưng nó đột nhiên xuất hiện như thế này, làm Tề Ngôn cảm thấy rất không chân thật, cũng không thể hiểu được.
Tựa như Tuệ Tuệ nói, cho dù cô không nghĩ thừa nhận, quả thật là Thẩm Kiến Sơ không muốn nữa thì vứt bỏ cô, còn muốn thì lại đến gần.
Mà phản ứng của cô, cũng thật sự giống như Tuệ Tuệ nói, là điển hình cho vết sẹo đã lành thì quên đi nỗi đau.
Những ký ức vô cùng không thoải mái đó bị cô ẩn giấu rồi, chỉ cần Thẩm Kiến Sơ lại lần nữa làm cô vui vẻ, cô có thể lựa chọn quên đi.
Trước khi ngủ cô bấm vào Weibo nhìn thoáng qua.
Sau khi bệnh tình trở nên tốt hơn vào năm trước, cô đã sắp quên chính mình còn có Weibo, cũng không cần mượn các thiết kị không có tình cảm để phát tiết cảm xúc của mình, mấy ngày hôm trước sau khi đăng hình lên Weibo, cô đã thấy ra một ít việc, kéo xuống xem những gì mình đã viết trong quá khứ, cũng không còn cảm giác đau lòng nữa.
Bấm vào dấu cộng ở góc trên bên phải, cô đăng ảnh 10 Giờ lên, viết chữ "Em siêu đẹp."
Ngày thường, Tề Ngôn sẽ ăn bữa sáng vào trước 9 giờ, cho nên ngày hôm sau cô chỉnh thời gian vừa vặn tốt, không nhanh không chậm 8 giờ rưỡi đến trước cửa nhà Thẩm Kiến Sơ.
Giống như là có cảm ứng, tay cô mới nâng lên định ấn chuông cửa, di động liền vang lên.
Thẩm Kiến Sơ gửi tin nhắn cho cô: Ấn vân tay
Tề Ngôn nhìn chằm chằm khóa vân tay vài giây, sau đó đưa ngón tay cái qua, quả nhiên tích một tiếng, cửa mở.
Thẩm Kiến Sơ đang ở phòng khách đi tới, thấy cô tiến vào, lại đi trở về bên kia bàn trà, rót nước ấm ở trên bàn rồi cầm lại đây.
Chờ Tề Ngôn đi vào, Thẩm Kiến Sơ đưa nước cho cô: "Uống hết đi."
Tề Ngôn ngoan ngoãn uống hết, hỏi: "Bữa sáng đâu?"
"Bây giờ nấu," Thẩm Kiến Sơ đi vào phòng bếp, giải thích: "Mì dễ bị nhão."
Tề Ngôn đi theo phía sau Thẩm Kiến Sơ, nhỏ giọng nói câu: "Chị còn biết mì sẽ bị nhão à."
Thẩm Kiến Sơ đột nhiên ngừng lại, Tề Ngôn thình lình bị đụng phải, Thẩm Kiến Sơ cười như không cười quay đầu lại nhìn Tề Ngôn, theo bản năng giơ tay, giống như muốn làm cái gì đó, nhưng do dự một chút cũng không làm gì cả, thu tay trở về.
"Cô Tề," Thẩm Kiến Sơ nói: "Tôi biết thưởng thức."
Nấu mì là việc duy nhất Thẩm Kiến Sơ không thích, cái gì cô ấy đều có thể học được, nhưng nấu mì lại không tốt.
Tề Ngôn nghĩ nghĩ, cảm thấy từ "nấu không tốt" này không thỏa đáng, Thẩm Kiến Sơ không muốn nấu mì mới đúng.
Từ lần đầu tiên cùng lần thứ hai nấu bị nhão, Thẩm Kiến Sơ sẽ không bao giờ chạm vào món này, rốt cuộc nấu mì là trù nghệ duy nhất mà Thẩm Kiến Sơ không có vừa học là biết được, cho nên chỉ cần xóa bỏ nấu mì, như vậy Thẩm Kiến Sơ có thể được xưng là học cái gì sẽ giỏi cái đó.
Tề Ngôn lùi lại phía sau một chút, tiếp tục đi theo Thẩm Kiến Sơ vào trong phòng bếp, cô hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Làm sao tự nhiên lại muốn nấu mì, nấu mì rất khó"
Thẩm Kiến Sơ nghe ra được là Tề Ngôn đang cười nhạo mình, lại quay đầu nhìn Tề Ngôn.
Tề Ngôn lập tức cúi đầu cười trộm, sau đó khụ khụ hai tiếng.
"Khó mới muốn nấu nhiều," Thẩm Kiến Sơ tiện đường xách gói mì vừa mua để trên bàn lên: "Có thể bị nhão là do bỏ ít nước, mì lại quá nhiều."
Tề Ngôn à một tiếng: "Hiện tại mới suy nghĩ cẩn thận à."
"Tề Ngôn." Thẩm Kiến Sơ ngừng lại, quay đầu nhìn Tề Ngôn, nhưng nhìn thật lâu lại không nói nên lời, chỉ là bộ dáng trông thật cao hứng, rồi xoay đầu trở về.
Đi đến trong phòng bếp, Tề Ngôn không nói giỡn nữa, đứng đắn hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Nấu mấy lần rồi?"
Thẩm Kiến Sơ: "Lần thứ ba."
Tề Ngôn à một tiếng thật dài kèm theo nụ cười.
Tủ lạnh có trứng cùng đồ ăn, Thẩm Kiến Sơ lấy mỗi thứ một ít, sau đó đánh trứng, cô ấy thấy Tề Ngôn đứng một bên đôi tay cắm vào túi không có chuyện gì làm, liền nói: "Tủ lạnh có trái cây."
Tề Ngôn ừ một tiếng.
Kỳ thật nếu làm khách, Tề Ngôn vốn không nên tự mình lấy trái cây, nhưng hiển nhiên Thẩm Kiến Sơ không có xem cô như là khách.
Vì như vậy, Tề Ngôn rối rắm vài giây với vấn đề có nên làm khách hay là không, cuối cùng vẫn nhấc chân, đi qua mở tủ lạnh.
Khiến Tề Ngôn kinh ngạc chính là.
"Đồ ăn nhiều như vậy," Tề Ngôn rất tò mò: "Chị mua khi nào?"
Thẩm Kiến Sơ không che dấu: "Buổi sáng."
Tề Ngôn lại hỏi: "Chuẩn bị cho khi nào ăn? Gần đây chị thường xuyên về nhà nấu cơm sao?"
Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ nấu cơm cô Tề à, còn không phải giữa trưa muốn giữ cô ở lại trong nhà sao."
Tay cô Tề dừng một chút.
Cô không nghĩ tới Thẩm Kiến Sơ theo đuổi cô lộ liễu như vậy, còn nói thẳng, còn trực tiếp làm.
Nếu đề tài đã nói đến mức này, Thẩm Kiến Sơ vì thế lại hỏi thêm một câu: "Cho nên cô Tề có hân hạnh không? Buổi trưa nấu cơm cho cô."
Cô Tề lấy anh đào trong tủ lạnh ra: "Chị đã có thành ý như vậy, tôi không thể nào không hân hạnh được."
Thẩm Kiến Sơ đang chiên trứng, Tề Ngôn ở bên cạnh rửa anh đào, vừa rửa cô quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ, nhìn xong cảm thấy khá buồn cười.
Kỹ thuật nấu ăn mới lạ không chịu được, còn thiếu cầm nắp nồi che mặt, chính mình trốn tránh đã đành, còn rất nghiêm túc nói với Tề Ngôn: "Em trốn xa một chút, cái dầu này rất lợi hại."
Tề Ngôn đứng cách hơn 2 mét, không biết dầu này có cái gì lợi hại, cũng không biết nên phát biểu ý kiến gì.
Động tác hơi khoa trương, nhưng trứng chiên ra vẫn là rất đẹp, Tề Ngôn bưng quả anh đào, nghe Thẩm Kiến Sơ nói đứng cách ra rất xa, chờ cô ấy múc trứng ra mới đi qua nhìn.
"Nè." Tề Ngôn đưa anh đào qua.
Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Em ăn đi, tôi nấu mì."
Tề Ngôn cười cười, vẫn đưa anh đào cho Thẩm Kiến Sơ: "Để tôi làm đi."
Thẩm Kiến Sơ: "Cô Tề đây là không tin tôi?"
Cô Tề nói: "Tôi đói bụng."
Thẩm Kiến Sơ lập tức thỏa hiệp, cũng nhường chỗ cho Tề Ngôn.
Cái gì mà đói bụng hay không đều là thuận miệng nói thôi, Tề Ngôn là không muốn nhìn Thẩm Kiến Sơ vì lấy lòng cô mà làm những việc này.
Tề Ngôn tới nấu nên phòng bếp trở nên bình thường hơn rất nhiều, mì vốn dĩ rất dễ nấu, hơn nữa Tề Ngôn cảm thấy, nguyên nhân Thẩm Kiến Sơ nấu không tốt, phần lớn là do bực bội.
Sau khi đậy nắp lại, Tề Ngôn nói: "Không quá ba phút."
Nói xong cô đi tới tủ đựng chén, chuẩn bị gia vị.
Trong lúc làm, Thẩm Kiến Sơ ở phía sau nhìn cô, Tề Ngôn không có quay đầu lại, không biết Thẩm Kiến Sơ ngoại ngừ nhìn cô, còn có làm gì khác hay không.
Khả năng còn chơi di động, cũng có thể đang ăn anh đào, còn có khả năng là không làm gì cả, chỉ nhìn Tề Ngôn.
Tề Ngôn cảm thấy hiện tại cô đã quen một chút, không còn mâu thuẫn với căn phòng này, cũng không còn mâu thuẫn với Thẩm Kiến Sơ, hiện tại cách gần như vậy, cảm xúc của cô cũng không phập phồng bao nhiêu.
Nhưng không lâu, tổng kết của cô đã bị lật đổ, bởi vì cô cảm giác Thẩm Kiến Sơ đến gần cô thêm một chút, mà tim cô bắt đầu đập gia tốc, tay chân cũng bắt đầu luống cuống.
Thiếu chút nữa bỏ thêm một muỗng muối vào cùng một cái chén, tay Tề Ngôn run lên, muối bị rơi ra ngoài.
Cô lấy giấy lau khô, lại đi lấy muối, lúc này, Thẩm Kiến Sơ lại đến gần hơn, Tề Ngôn rất mất tự nhiên mà khẽ nuốt nước miếng.
Sau đó, cô nghe Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Tề Ngôn, tôi có thể ôm em một lát không?"
Tay Tề Ngôn run lên, muối lại bị đổ.
Nhưng lần này cô không có lập tức lau đi, mà bàn tay cứng đờ, không tiến không lùi.
Tề Ngôn không biết là, Thẩm Kiến Sơ thấy cô không nói lời nào sẽ cho rằng cô đồng ý, cho nên không chờ Tề Ngôn nói chuyện, Thẩm Kiến Sơ lại đến gần.
Cổ họng Tề Ngôn khô khốc.
Trong nồi nước đã sôi trào, lộc cộc lộc cộc, Tề Ngôn suy nghĩ, không xong, giống như sắp tới ba phút, hiện tại mình có nên cử động hay không.
Trước tiên bất động đi, Thẩm Kiến Sơ có thể nấu mì bị nhão, vì sao cô lại không thể.
Nghĩ rồi cô cúi đầu một chút, thấy bóng dáng Thẩm Kiến Sơ bất động.
Cô đang muốn đáp được, đương nhiên, trên thực tế cô đã phát ra tiếng, chỉ là Thẩm Kiến Sơ đột nhiên tiến lên một bước, từ phía sau ôm cô vào trong lòng ngực.
Tề Ngôn không thể phán đoán, Thẩm Kiến Sơ là nghe được tiếng cô trước, hay là ôm cô trước, nhưng cũng không sao cả, đều giống nhau.
Thẩm Kiến Sơ tuy rằng nói muốn theo đuổi cô, nhưng làm mỗi một việc đều rất khách sáo rất có lễ phép, một cái ôm này cũng vậy, không quá chặt, tay cũng chỉ đặt ở trên eo, cái trán nhẹ nhàng dựa vào vai Tề Ngôn.
Thẩm Kiến Sơ nói: "Sẽ không ôm lâu lắm đâu."
Tề Ngôn: "Ừm."
Tiếng "Ừm" này, hai người đều nghe được.
Tề Ngôn căn bản không có cách nào cử động, tay cầm muối cứ để cứng đờ như vậy, cho Thẩm Kiến Sơ ôm.
Thẩm Kiến Sơ nói sẽ không lâu lắm, quả nhiên là thật sự, tim Tề Ngôn còn chưa đập vững vàng trở lại, Thẩm Kiến Sơ đã rời đi.
Tề Ngôn chậm rãi cúi đầu, đổ muối vào, tiếp theo cô nghe Thẩm Kiến Sơ nói: "Cô Tề, mì sắp nhão.".