Tề Ngôn dành hết thời gian cho ngày chủ nhật.
Vừa lúc công tác kết thúc, cô cũng cho Tiểu Nhã nghỉ ngơi, nói cho cô ấy không có việc gấp gì cả, thứ ba tuần sau có thể tới.
Chủ nhật buổi sáng, Tề Ngôn rời giường rất sớm, ăn cơm sáng, tưới hoa, cho cá ăn, sau đó đi phòng vẽ tranh, vẽ hết cả buổi sáng.
Lúc ra ngoài mới 10 giờ rưỡi, ánh nắng trên ban công sắp di chuyển đi.
Có lẽ là 11 giờ, có lẽ là 11 giờ rưỡi, có lẽ là 12 giờ, cô sẽ nhận được điện thoại của Thẩm Kiến Sơ.
Thời gian còn có một chút, Tề Ngôn ăn không ngồi rồi trở lại phòng ngủ, mở tủ quần áo ra bắt đầu chọn quần áo.
Bên trái là quần áo bình thường cô hay mặc, đều là áo phối hợp quần, kiểu dáng đơn giản thoải mái, trên giá bên phải, là váy.
Số lần cô mặc váy không tính nhiều, nhưng lại thích mua, nhìn hợp mắt thì sẽ mua.
Bên này có rất nhiều chiếc váy, cô chỉ mặc qua một lần, thậm chí có chiếc còn chưa mặc lần nào, còn chưa cắt nhãn.
Cũng không phải không thích mặc, chính là khi chọn quần áo đều bỏ qua bên này, cho dù mua nhiều, hằng ngày vẫn theo thói quen chọn quần áo thoải mái.
Ngón tay Tề Ngôn ở trong không khí trượt qua, lựa chọn một chiếc váy dài màu xanh nhạt bên phải.
Lấy quần áo ra, đóng tủ quần áo lại, ở trước gương thử một chút, cũng tưởng tượng chọn một đôi giày trong tủ giày để phối hợp với chiếc váy này.
Tóc thả ra hay là cột lên?
Cột lên đi, hôm nay muốn ôm mèo con, cột lên sẽ càng tiện hơn một chút.
Làm xong mấy việc này, thời gian cũng chỉ mới qua mười phút, Tề Ngôn quay đầu nhìn mấy thứ đồ trang điểm trên bàn, một ý tưởng kỳ quái nhảy vào trong đầu cô.
Nhưng tự hỏi thật lâu, cô vẫn quyết định không trang điểm.
Cô không biết trang điểm nhiều, cũng không muốn làm cho hôm nay trông thật long trọng.
Cọ tới cọ lui, rốt cuộc vào lúc sắp 11 giờ, Thẩm Kiến Sơ gọi điện thoại đến.
Di động của Tề Ngôn ở phòng khách, người cô ở phòng ngủ, cô lấy túi xách bình thường hay mang trên tay, mới đi ra ngoài nhận điện thoại.
"Alo." Tề Ngôn mở miệng.
Thẩm Kiến Sơ nói: "Ở dưới lầu nhà em."
Tề Ngôn kinh ngạc: "Nhanh như vậy? Sao không nói cho tôi sớm hơn?"
Thẩm Kiến Sơ: "Không có việc gì, em từ từ làm."
Tề Ngôn: "Vậy chị chờ tôi một lát."
Thẩm Kiến Sơ ở bên kia không có nói tốt, mà là hỏi: "Không mời tôi lên ngồi chút sao?"
Yêu cầu thình lình xảy ra, Tề Ngôn còn không có nghĩ tốt, ngay sau đó Thẩm Kiến Sơ lại hỏi: "Có tiện không?"
Tề Ngôn đành phải nói: "Tiện."
Trong nhà đồ có thể ăn có thể uống phong phú hơn so với văn phòng, tủ lạnh có trái cây, dưới bàn trà có cà phê có trà, sau khi tắt điện thoại, Tề Ngôn đột nhiên luống cuống tay chân, nhưng vội tới vội đi chỉ là vòng vòng tại chỗ.
Vòng vài giây, cô bình tĩnh lại, trước tiên nấu nước trên bàn trà.
Ở trước hiên đứng trong chốc lát, chuông cửa liền vang lên, Tề Ngôn lúc này mới phát hiện, không có chuẩn bị dép lê cho Thẩm Kiến Sơ.
Vì thế cô cầm đôi dép lê mới từ trong tủ quần áo, mới mở cửa ra.
"Vào đi." Tề Ngôn lui lại một chút, để đường đi cho Thẩm Kiến Sơ.
Thẩm Kiến Sơ đi vào trong, nhìn Tề Ngôn: "Thay quần áo rồi sao."
Tề Ngôn ừ một tiếng, lỗ tai dần dần hơi nóng lên: "Buổi sáng đều ở nhà, nên thay luôn."
Thẩm Kiến Sơ nhìn như không có nghĩ gì nhiều, lúc này ấm nước trên bàn trà đột nhiên vang lên một tiếng, tỏ vẻ nó đã sôi trào.
Tề Ngôn còn không có mở miệng mời, Thẩm Kiến Sơ tự mình đi đến, ngoài miệng còn hỏi: "Trong nhà có trà gì vậy?"
Tề Ngôn đi nhanh qua, lấy lá trà ở dưới bàn trà ra, không nhiều lắm, chỉ ba loại, đều là loại Thẩm Kiến Sơ trước kia ở nhà thường uống.
"Muốn uống cái gì?" Tề Ngôn hỏi Thẩm Kiến Sơ.
Thẩm Kiến Sơ duỗi tay chọn một vại: "Cái này đi."
Tề Ngôn bỏ hai cái còn lại vào trong ngăn tủ, lấy cái trong tay Thẩm Kiến Sơ lựa chọn lại đây.
Tay Thẩm Kiến Sơ đột nhiên trống không, cô ấy duỗi tay qua muốn lấy về, nhưng Tề Ngôn rụt lại một chút: "Để tôi làm đi."
Thẩm Kiến Sơ cười nhẹ: "Sao lại khách sáo như vậy."
Tề Ngôn cúi đầu pha trà: "Chị là khách mà."
Pha trà là Thẩm Kiến Sơ dạy cho Tề Ngôn, ở phòng tiếp khách nhà của hai người, Thẩm Kiến Sơ nói với Tề Ngôn, về sau nếu em có phòng làm việc của mình, yêu cầu pha trà cho khách uống, không bằng hiện tại pha trà cho chị nhiều một chút, thuần thục rồi đến lúc đó không hoảng hốt.
Hiện tại Tề Ngôn vẫn chưa có gặp được khách nào cần cô pha trà, hơn hai năm qua đi, pha trà vẫn đều là cho Thẩm Kiến Sơ.
"Cẩn thận nóng." Tề Ngôn kẹp đưa qua cho cô ấy.
Thẩm Kiến Sơ nói cảm ơn, cô ấy không có lập tức cầm lấy chén trà, mà là hỏi Tề Ngôn: "Nghĩ được tên chưa?"
Tề Ngôn gật đầu, hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Lần đầu tiên chị nhìn thấy nó là khi nào? Thấy ảnh chụp."
"Đêm qua," Thẩm Kiến Sơ nói: "Tôi nhìn đến ảnh chụp liền gửi cho em."
Tề Ngôn à một tiếng, lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp ngày hôm qua, cũng đưa cho Thẩm Kiến Sơ nhìn: "hơn 10 giờ, kêu nó là 10 Giờ có thể chứ? Thời gian chị gặp nó lần đầu tiên."
Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Có thể."
Tề Ngôn hơi thè lưỡi cười một chút: "Vậy là được rồi sao?"
Thẩm Kiến Sơ hỏi lại: "Bằng không thì sao?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Tôi cho rằng chị sẽ nói tôi tùy tiện."
Thẩm Kiến Sơ cầm trà tới: "Không tùy tiện."
Tề Ngôn lại hỏi: "Vậy sau này chị bận rộn, nó làm sao bây giờ? Chị còn rất thường xuyên đi công tác."
Thẩm Kiến Sơ nuốt xuống một ngụm trà, ánh mắt từ nước trà dời đi, đến trên mặt Tề Ngôn: "Em có thời gian không?"
Tề Ngôn nghĩ nghĩ: "Không cố định."
Thẩm Kiến Sơ: "Như vậy đi, lúc tôi không rảnh mà em rảnh, tôi sẽ đưa lại đây cho em, nếu là chúng ta cũng không rảnh, tôi hỏi cô Phùng một chút, để ở bên đó."
Tề Ngôn gật đầu: "Được," cô lại khẽ cười: "Chị làm gì mà kêu cô Phùng thế."
Thẩm Kiến Sơ: "Đều có thể kêu."
Thẩm Kiến Sơ uống hai ly trà, hai người đi xuống lầu.
Cơm trưa vẫn do Thẩm Kiến Sơ sắp xếp, một quán ăn không xa lắm, có lẽ là bởi vì gặp mặt vài lần, hai người không quá xa lạ nữa, đôi lúc cũng sẽ tìm đề tài nói hai câu.
Trước khi ăn, hai người nói đến một cuộc thi vào tháng trước ở Hải Thành, khi đó bởi vì Tề Ngôn bận rộn, chỉ xuất hiện một lúc vào ngày cuối cùng.
"Vừa lúc tôi đuổi kịp trận chung kết, tôi được xem ba tác phẩm," Trong tay Tề Ngôn nắm cái ly, cười cười với Thẩm Kiến Sơ: "Tôi rất thích bức họa đạt giải nhì, trước khi có kết quả, tôi còn tưởng rằng cô ấy có thể đạt giải nhất cơ."
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Là bức người đội mũ sao?"
Tề Ngôn dương lông mày lên: "Đúng đúng đúng, chị cũng biết à?"
Thẩm Kiến Sơ: "Mẹ tôi cũng thích, chụp ảnh cho tôi nhìn."
Tề nói rõ trắng: "Đúng vậy, tôi với cô Phùng cũng thảo luận qua, cô Phùng còn nói......"
"Chị Kiến Sơ?"
Đột nhiên một thanh âm đánh gãy lời nói của Tề Ngôn, người nọ đối mặt với Thẩm Kiến Sơ, là từ phía sau Tề Ngôn đi tới, Tề Ngôn nghe tiếng quay đầu xem, thấy rõ là ai thì sửng sốt một chút.
Người tới cũng sửng sốt một chút: "Tề Ngôn?"
Tề Ngôn thấy rõ vẻ tươi cười trên mặt cô ấy hạ xuống.
Nhưng mà không lâu, cô ấy lại lần nữa nở nụ cười: "Thật trùng hợp, hai người cũng ở chỗ này ăn cơm."
Tề Ngôn không đáp lời, trực tiếp xoay đầu trở về, cúi đầu uống nước.
"Em vừa mới nhìn thấy giống như là chị, lại đây xác định một chút, đã lâu không gặp chị Kiến Sơ."
Thẩm Kiến Sơ ừ một tiếng, đầu tiên là nhìn Tề Ngôn đang có cảm xúc không được cao lắm, mới ngẩng đầu hỏi: "Cô là học sinh của mẹ tôi sao?"
Người nọ được nhận ra rất cao hứng: "Đúng vậy, chị còn nhớ rõ em sao?"
Thẩm Kiến Sơ: "Không nhớ rõ, chỉ có học sinh của mẹ tôi mới có thể kêu tôi là chị Kiến Sơ."
Người nọ cười một tiếng, sau đó hỏi: "Cô Phùng gần đây vẫn ở Hải Thành ạ?"
Thẩm Kiến Sơ: "Ừm."
Người nọ lại hỏi: "Đã lâu không gặp cô Phùng, có thời gian em đến thăm cô giáo."
Thẩm Kiến Sơ vẫn là: "Ừm."
Người nọ tiếp tục: "Dạo này cô Phùng có bận không ạ?"
Thẩm Kiến Sơ: "Không biết."
Người nọ tự giác không thú vị, Thẩm Kiến Sơ không nhìn cô ấy, Tề Ngôn cũng cúi đầu, đột nhiên làm cô ấy cảm thấy rất xấu hổ.
Cô ấy gượng gạo cười một tiếng, nói câu "Vậy được rồi, hẹn gặp lại" rồi rời đi.
Chờ cô ấy đi xa, Thẩm Kiến Sơ hỏi Tề Ngôn: "Làm sao vậy?"
Tề Ngôn ngẩng đầu lên: "Không có việc gì."
Thẩm Kiến Sơ nghiêm túc hỏi Tề Ngôn: "Nói cho tôi nghe, làm sao vậy?"
Tề Ngôn hơi chớp đôi mắt, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Tôi không thích cô ấy."
Thẩm Kiến Sơ tiếp tục hỏi: "Vì sao?"
Tề Ngôn hít một hơi thật sâu, lại thở ra.
"Lúc trước cô ấy nói không tốt về tôi."
Thẩm Kiến Sơ đột nhiên buông ly xuống, hỏi: "Cô ấy nói em cái gì?"
Là việc thật lâu thật lâu thật lâu trước kia, nhưng Tề Ngôn vẫn còn nhớ rất rõ ràng, ấn tượng rất sâu.
Bởi vì gặp người này, làm tâm tình cô đột nhiên trở nên rất kém cỏi, kém đến không thèm nghĩ chiếu cố cảm xúc của bất kì ai, Thẩm Kiến Sơ không muốn quan tâm, cô cũng không muốn quan tâm.
Căn bản không cần mất thời gian suy nghĩ, Tề Ngôn mau chóng kể ra: "Cô ấy nói tôi cặp kè người giàu có, nói tôi không có bản lĩnh, nói tôi chỉ biết nịnh bợ cô Phùng, nói tôi đi cửa sau, nói tôi tâm cơ, nói tôi thủ đoạn cao."
Chân mày Thẩm Kiến Sơ cau lại: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Tề Ngôn: "Rất lâu rồi, hai năm trước đi."
Thẩm Kiến Sơ: "Cụ thể là khi nào?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Quên mất."
Thẩm Kiến Sơ: "Cẩn thận nhớ lại một chút."
Tề Ngôn vẫn lắc đầu: "Nghĩ không ra."
Thẩm Kiến Sơ vẫn là nói: "Cố nghĩ thêm chút nữa, đại khái là khoảng thời gian nào."
Tề Ngôn vốn định nói nói mấy câu rồi bỏ qua đề tài này, nhưng ngẩng đầu lại thấy gương mặt Thẩm Kiến Sơ rất nghiêm túc, thoạt nhìn thật sự rất muốn biết, Tề Ngôn đành phải nghiêm túc nhớ lại, ngẫm lại có sự kiện gì trước hay sau khoảng thời gian này không, có thể xâu chuỗi những việc này lại không.
Lúc ấy là ở toilet, cô không cẩn thận nghe được.
Tề Ngôn nghĩ tới: "Tôi tham gia cuộc thi của Hiệp hội mỹ thuật chị còn nhớ không?"
Tề Ngôn còn định bổ sung là tháng hai năm trước, Thẩm Kiến Sơ cũng đã trả lời: "Nhớ rõ."
Vì thế Tề Ngôn tiếp tục nói: "Nửa tháng sau cuộc thi, phòng tranh có hoạt động bên ngoài, chính là ngày đó."
Nếu đều đã nói đến việc này, Tề Ngôn nhịn không được lại nói hai câu: "Không chỉ có một lần đó, còn có đám bạn của cô ấy, đoạn thời gian đó thường xuyên ở trong group WeChat không có mặt tôi nói tôi."
Việc này là do một bạn học khác của Tề Ngôn nói cho Tề Ngôn, có lẽ là sợ Tề Ngôn chẳng hay biết gì, bạn học đó đã chụp ảnh màn hình sau đó an ủi Tề Ngôn vài câu, cũng nói Tề Ngôn về sau lưu tâm hơn, không cần làm bạn với những người trong ngoài không đồng nhất này.
Hồi ức không mấy vui vẻ, Tề Ngôn nói xong lại cúi đầu uống một ngụm nước.
Những việc này trước kia trăm triệu lần cô sẽ không đề cập đến, lúc ấy bọn họ nói làm Tề Ngôn khó chịu thật lâu, bởi vì tình huống khi đó của cô, căn bản không thể phản bác lại mấy lời phê bình của họ một câu nào, chỉ có thể thừa nhận, chỉ có thể thừa nhận.
Hiện tại có thể nói ra miệng cũng chỉ bởi vì người đối diện là Thẩm Kiến Sơ, còn bởi vì cô đã không phải là cô trước kia.
Nói xong việc này, Tề Ngôn cười với Thẩm Kiến Sơ một chút: "Không có việc gì, rất lâu rồi, đã nhiều năm, đều đi qua."
Nhưng bên phía Thẩm Kiến Sơ giống như không qua được, cô ấy hỏi: "Cô ấy tên là gì?"
Tề Ngôn lập tức có thể trả lời: "Triệu Hiểu Vân.".