Cố Long mang Tiểu Bảo Bối vào trong cửa tiệm, thân là đàn ông con trai đi vào cửa tiệm dành cho người mang thai nhưng lại không có bóng dáng của người con gái, đã thế hai người còn nắm chặt tay nhau.
Nhân viên ban đầu có chút lúng túng nhưng cuối cùng vẫn là giữ được thái độ hoà nhã, tư vấn giúp hai người bọn họ.
Tiểu Bảo Bối ban đầu ngại ngùng cứ đứng nép sau lưng Cố Long.
Hắn hiểu ý, bèn nói với nhân viên.
"Làm phiền đến cô rồi, chúng tôi đến đây để lựa đồ cho con.
Bản thân có thể làm được"
Nhân viên hiểu ý, nở nụ cười đúng tiêu chuẩn rồi đi sang nơi khác.
Cố Long đưa Tiểu Bảo Bối đến quầy áo quần giành cho trẻ sơ sinh.
Hai người chọn lựa một hồi, cuối cùng hắn lựa được vài bộ đồ liền thân hình mấy con thú đưa đến trước mặt Bảo Bối.
"Chúng ta đều chưa thể biết con của chúng ta là trai hay gái, tôi mua mỗi thứ một ít.
Hy vọng sau này em có thể lưu tình một chút nhớ đến tôi mà cho con mặc những thứ tôi đã mua"
Tiểu Bảo Bối là tiểu thiếu gia, hơn nữa còn được hai anh trai yêu thương hết mực.
Đến cả cái tên của cậu cũng đã nói lên được sự cưng chiều của người trong nhà.
Vậy thì cháu của nhà họ Tiểu sẽ thiếu gì vài bộ quần áo, nhưng hắn thời gian sau này không ở bên.
Bản thân muốn làm một cái gì đó khiến Bảo Bối không thể quên mình.
Tiểu Bảo Bối nhìn áo quần đủ loại màu sắc, những đôi tất còn nhỏ hơn cả lồng bàn tay.
Lại nhìn đến người đang lựa chọn từng món đồ, trái tim cậu thật sự rất đau.
Tại vì sao? Tại vì sao lại đối tốt với cậu?
Tại vì sao bọn họ ngay từ đầu không phải là yêu thật lòng mà lại sự bức ép.
Bảo Bối cũng muốn có chồng ở bên, cục cưng nhỏ cũng muốn có gia đình đầy đủ.
Nhưng cuối cùng quanh đi quẩn lại đều là những mảng thiếu xót.
Trên tay cậu cầm những thứ mà hắn mua cho con, dù chưa biết giới tính.
Nhưng Cố Long lại chọn áo quần trai gái mỗi thứ một ít, Bảo Bối chạnh lòng rủ mắt.
Tâm tình rối loạn liên tục.
"Bảo Bối...ha ha, đợi bụng em lớn hay là mang cái này đi"
Cố Long đưa đến trước mặt Bảo Bối những chiếc đầm suôn đơn giản màu trắng, ở phía trước ngực in hình còn ếch hoặc con heo, thậm chí còn có cả hình con voi.
"Em...em là con trai, không thể mặc váy được"
"Tôi mặc kệ, em đáng yêu như vậy mặc váy chắc chắn cũng rất dễ thương"
Cố Long nhịn không được phì cười, còn giả điếc bỏ vài cái váy vào trong giỏ đồ.
Mặc kệ Bảo Bối có ngăn cản, hắn vẫn muốn mua mấy cái váy đó.
Thế là, lúc đi ra được khỏi cửa tiệm.
Có một kẻ họ Cố nào đó tâm tình rất thoả mãn.
Hai người hết đi mua sắm Cố Long lại dẫn Bảo Bối đi ăn trưa, kết thúc ăn trưa Cố Long lại mang cậu đi đến khu trung tâm mua sắm mua màu vẽ, còn dắt cậu đi cắt tóc.
Hai người ăn xong bữa tối, Cố Long dành hết một ngày bên cạnh người kia.
Mãi đến chín giờ tối, Tiểu Chính Lâm gọi điện ầm ĩ làm loạn hắn mới chịu đưa cậu về nhà.
Tiểu Bảo Bối cũng không hiểu tại sao cảm xúc hôm nay rất hỗn độn, nhưng cậu cảm thấy trái tim đau nhói cố gắng chịu đựng thời gian qua được xoa dịu.
Tranh thủ lúc đợi đèn đỏ, Tiểu Bảo Bối lén nhìn Cố Long.
Cố Long cảm nhận được ánh nhìn của Bảo Bối nhưng giả vờ như không thấy.
Hắn im lặng lái xe đưa cậu về.
Chỉ còn một đoạn nữa là về đến nhà, Cố Long lại dừng xe.
Không khí bỗng trở nên trùng xuống.
"Tôi hứa với em có lẽ thời gian dài sẽ không làm phiền em nữa.
Cố gắng bảo trọng thân thể, khi mang thai cũng đừng nghĩ đến những việc tiêu cực.
Tôi biết em ngốc, tâm tình đôi khi cũng sẽ vô tư vô lo.
Nhưng tôi mong em hãy yêu thương bản thân mình nhiều hơn"
Cố Long nói rồi đưa bàn tay trái của mình ra, trên tay hắn vẫn còn đeo chiếc nhẫn kết hôn của hai người.
Tay còn lại hắn lần tìm vào trong côt của mình, sau đó lại lôi ra cái nhẫn két hôn của Bảo Bối đã trả lại cho hắn.
"Tôi biết bản thân có lỗi với em nhiều, bây giờ nói có thể em cũng không tin.
Nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi và Từ Khánh bây giờ chỉ xem nhau như là bạn, sau khi em đi tôi và Từ Khánh cũng không có quay lại.
Bản thân tôi hiện tại không xứng với em, nhưng tôi hứa tôi sẽ cố gắng để mang em về"
Ánh đèn trong xe ô tô mờ nhạt, nhưng Bảo Bối vẫn có thể thấy rõ được khuôn mặt của Cố Long và nhịp thở trong lồng ngực của cậu.
Ý tứ của hắn nói cậu có thể hiểu rõ, nhưng cậu lại không biết nên làm gì.
Cố Long cũng không muốn cậu làm gì ngay bây giờ, hắn xoa đầu Bảo Bối bồi thêm một câu.
"Tôi và em chắc chắn sẽ không kết thúc ở đây đâu.
Em không chờ tôi cũng không sao, tôi nhất định sẽ chờ em".