Mặt Trời Của Tiểu Bảo Bối

Chương 85: 85: Gài Bẫy





Cố Long thôi không uống rượu nữa, bản thân vẫn còn men trong người nên hắn cũng không thể làm bất cứ việc gì.

Cứ vậy chui rúc lên giường mà nằm ngủ, làm một giấc đến gần bảy giờ tối thì tỉnh dậy.
Trong đầu ngoài trừ có chút đau ra thì mọi thứ vẫn ổn.

Hắn nhìn mọi thứ xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy có chút nực cười.
Trong căn phòng ngủ xa hoa chứa đầy vỏ bia rỗng, rác thải của thức ăn nhanh và những bao bì khác nhau nằm đầy trên sàn.

Cố Tinh Anh cứ cách hai ngày đến dọn dẹp một lần thường xuyên phải thay hắn dọn cái đống rác này sao?
Căn nhà không còn bà xã bỗng chốc không còn dáng vẻ thường ngày nữa.
Hắn bước vào phòng tắm, nhìn bản thân mình trong gương một lượt.
Cả người xuống hẳn mấy cân, gầy guộc thấy rõ.

Da cũng xanh xao hơn, mất đi vẻ phong độ ngày trước.

Râu cũng đã dài, nhìn không khác gì một lão trung niên.

Bộ dạng hiện tại nói hắn chưa quá ba mươi tuổi chỉ sợ không ai tin.
Cố Long nghĩ cũng thật buồn cười, mang bộ dáng này đi tìm Bảo Bối thì đúng là không xứng với cậu mà.

Hắn cầm máy cạo râu lên, bắt đầu cạo đi đám râu xuề xoà kia.


Vừa cạo vừa nghĩ, ngày mai phải ra tiệm cắt tóc mới được.
Hắn bắt đầu lại từ đầu, giống hệt Bảo Bối.

Cũng đang bắt đầu lại từ đầu.
Cố Long vệ sinh cá nhân xong cũng đến tám giờ tối, hắn ngồi lên xe ô tô.

Bắt đầu chạy về hướng nhà của mình, trên đường đi còn thuận tiện mua ít quà cho cha mẹ.
Lúc hắn về đến nhà cũng vừa hay Cố Tinh Anh tan làm, thời gian gần đây hắn không quản lý cửa tiệm.

Tiệm bánh Gấu Con vẫn là nơi buôn bán đông khách nhất, một mình Tinh Anh cùng với một thợ làm bánh khác hỗ trợ nhau đến ngày nào cũng mệt đứt hơi.
Nhìn em trai của mình hiểu chuyện, hắn xoa đầu Tinh Anh.

Hai anh em cùng bước đi vào con ngỏ nhỏ, hắn mở lời.
"Thời gian gần đây anh tệ lắm phải không"
Cố Tinh Anh không trả lời, chỉ cúi gằm mặt bước đi.

Cậu không trách ai trai, chỉ là còn giận chuyện anh cậu đã đánh mất bản thân, hại cho cửa tiệm không ai quản, khiến Bảo Bối động thai.

Hơn nữa, cậu giận vì anh sau khi hối hận vì mất Bảo Bối, thay vì nổ lực thì anh lại chọn sống trong vũng lầy.
Cố Long biết em trai giận cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò.
"Anh biết em vẫn còn qua lại với nhà họ Tiểu.

Sau này nhớ nghe lời Bảo Bối"
Lời nói của hắn mang ý nghĩa sâu xa, nhưng Tinh Anh lúc đó cũng chẳng hiểu mấy.

Chỉ ngoan ngoãn gật đầu, còn cầm hộ anh trai vài túi đồ.
Mẹ Cố cùng cha Cố nhìn thấy con trai lớn cuối cùng cũng chịu trở về.

Hai người ai nấy cũng đều vui mừng, một nhà bốn người ăn một bữa cơm cũng thấy ngon miệng.

Cố Long cũng tranh thủ nói ra chuyện sắp làm của mình.
Cha mẹ cùng em trai nghe xong cũng không ai phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu tán thành.
Cứ như thế, Cố Long ở lại với cha mẹ của mình qua một đêm.
———-***———-
"Ưm! Chết tiệt, sao đầu lại đau như vậy?"
Tiểu Chính Vũ ngồi dậy, mắt đảo xung quanh.

Đây đâu phải là nhà của anh?
"Ưm...dậy sớm vậy sao?"

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng người khiến Chính Vũ thất kinh.

Vừa nhìn qua liền thấy khuôn mặt quen thuộc, đó chính là Từ Khánh.
Bộ dạng của Từ Khánh không mặc đồ, anh hai nhanh chóng thức tỉnh.

Trên người mình cũng không mặc đồ.
Tiểu Chính Vũ nhớ lại đêm qua, rõ ràng là đi dự sự kiện thời trang được tổ chức tại khách sạn.

Bản thân là nhà tài trợ cho nên được rất nhiều người tiếp rượu, Từ Khánh là nhà thiết kế chưa có danh tiếng cũng đến kính rượu mìmh một ly.

Mặc dù không ưa người này, nhưng dù sao cũng đang ở đám đông.

Ít ra cũng phải chừa cho người ta mặt mũi.
Nhưng sau khi uống xong ly rượu Từ Khánh đưa, anh...!hình như bất tỉnh nhân sự.

Mọi chuyện thành ra thế này.
"Mẹ nó! Cậu bị điên à? Cậu bỏ thuốc tôi?"
Từ Khánh nở nụ cười gian xảo đáp.
"Đúng vậy! Là tôi bỏ thuốc anh đó, nhưng mà thật không ngờ thằng em của anh lại to đến vậy nha.

Mặc dù hôm qua anh ngủ rất say, tôi phải tự thân trèo lên người anh.

Nhét thứ đó vào bên trong tôi, nó thật to...tôi phải loay hoay gần mười phút mới lút cán được đó"
"Cậu...cậu..."
Chính Vũ năm nay hai bảy tuổi, vẫn còn trai tân làm sao chịu được những lời hạ lưu này.

Hai mặt anh thoáng chốc đỏ bừng lên, khiến Từ Khánh nhìn mà mê mẩn muốn chết.
Từ Khánh tiến gần đến Chính Vũ, bàn tay d.m đãng nắm lấy dương v*t đã mềm xuống nhưng vẫn còn lực nặng của Chính Vũ.


Miệng không ngừng khen.
"Ngài Vũ à, thể lực tôi tốt lắm đó.

Hôm qua tôi tự nhún ở trên người ngài hai hiệp, đến gần hai tiếng mới xong.

Ti.nh dịch của ngài vẫn còn nằm trong hậu huyệt tôi này.

Chậc! Tiếc thật, lẽ ra tôi nên ăn sạch ngài vào những lần sự kiện trước, ăn chậm trễ như vậy khiến tôi cảm thấy rất tiếc đó.

Thằng em to và dài thế này mà"
"Câm miệng, đừng nói lời thô t.ục như vậy.

Cậu muốn gì? Cần bao nhiêu tiền?"
Trong mắt Chính Vũ nhìn Từ Khánh không khác gì một con cáo đội lốt người.

Lời nói hạ lưu dâ.m đãng khiến trai tân họ Tiểu mặt mũi đỏ bừng, anh hai chỉ hận không thể đá bay người này.
Từ Khánh ngồi dậy dựa vào lòng Chính Vũ nhưng bị anh chán ghét đẩy ra, miệng của Từ Khánh cười nhẹ nói.
"Chà! Tiền thì tôi không cần, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện thôi! Nếu trả lời được tôi trong hôm nay sẽ không làm phiền cậu!"
————****———-
Mấy cp phụ sẽ có phiên ngoại riêng để mọi người hiểu hơn vì sao họ lại để ý đến nhau nhe.