Tình trạng của Tiểu Bảo Bối không ổn, chỉ mới vài ngày mà cả người gầy đi trông thấy, nước da cũng xanh xao hơn.
Hai anh trai xót đứa em nhỏ, suốt ngày dỗ dành yêu thương nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Chẳng hạn như bây giờ, Tiểu Chính Vũ ngồi bên giường dỗ dành từng chút.
"Bảo Bối, nghe anh hai.
Ăn một chút được không? Chỉ một chút thôi.
Đợi em khoẻ mạnh anh đưa em sang Ý, ở nơi đó có rất nhiều màu vẽ.
Em muốn mua bao nhiêu anh đều chiều em"
Chỉ tiếc là Tiểu Bảo Bối hiện tại như cái xác không hồn, cứ ngẩng ngẩng ngơ ngơ không nghe thấy gì.
Tiểu Chính Lâm nhìn thấy Bảo Bối tiều tuỵ lòng cũng quặn thắt lại, trong lòng thật sự hận chỉ không thể đánh tên Cố Long kia một trận.
Tôn Đặng Dương chứng kiến một màn trước mắt, y dựa người vào thành cửa lơ đãng nói.
"Chà! Cố Long...cậu đến thăm Tiểu Bảo Bối sao?"
Âm thanh của lời nói rất to, Tiểu Bảo Bối vừa nghe âm thanh quen thuộc liền giật nảy mình nhìn sang hướng có tiếng gọi.
Chỉ tiếc là Cố Long không thấy đâu, chỉ thấy mỗi Tôn Đặng Dương.
Ánh mắt của Tiểu Bảo Bối trở nên thất vọng, cậu lại nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôn Đặng Dương vẫn điềm nhiên tiến đến ngồi bên cạnh giường của cậu, sau đó theo ánh nhìn của Bảo Bối mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Còn nhớ tên kia thì sao lại không liên lạc?"
"..."
Tiểu Bảo Bối vẫn không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào Tôn Đặng Dương.
Vậy mà y lại nói thêm.
"Đã xác định li hôn thì sẽ có đau khổ, nhưng tự hành hạ bản thân mình thì là điều không nên.
Em nhìn xem, em trả hạnh phúc cho tên đó.
Em nhớ hắn, vậy hắn có nhớ em không?"
Cố Long có nhớ cậu không? Điều này Tiểu Bảo Bối cũng không thể biết.
Nhưng chuyện cậu trả hạnh phúc cho Cố Long là điều hiển nhiên.
"Trông bộ dạng thảm hại của em xem? Em thua rồi Bảo Bối.
Đã là người đưa đơn li hôn thì mình phải chiến thắng, nếu li hôn mà người đau khổ nhất lại là chính bản thân mình thì đừng li hôn.
Thà cứ ở vậy, dùng danh phận là vợ của Cố Long mà chọc tức tình cũ chứ?"
"Nhưng...Bảo Bối chỉ muốn ông xã hạnh phúc"
"Ai cũng có quyền hạnh phúc, hắn có hạnh phúc, chẳng lẽ em không có quyền hạnh phúc sao?"
Tiểu Bảo Bối cố chấp không đáp, chỉ siết chặt khung ảnh nhỏ trong tay.
Tôn Đặng Dương cũng mặc kệ cậu, mặc kệ hai anh của Tiểu Bảo Bối ở đây mà nói tiếp.
"Bảo Bối, em có biết em sắp giết người rồi không"
Tiểu Bảo Bối giật mình nhìn xung quanh, mặt mũi trắng xanh như thể mình phạm tội.
Cậu...cậu vừa giết ai?
Không chỉ mình Bảo Bối kích động, ở ngoài cửa phòng còn có anh cả đang xắn tay áo lên muốn vào đập tên kia một trận.
Cũng may là có anh hai Chính Vũ ôm chặt eo ngăn lại.
Tôn Đặng Dương chỉ vào bụng của Bảo Bối, lại nói tiếp.
"Em là tự nguyện mang thai, cũng chẳng phải ai ép mang đứa nhỏ này trong bụng.
Mà hiện tại em nhìn bản thân em đi, thức ăn không ăn, ngẩng ngơ thả hồn vào mây.
Đứa nhỏ cũng bị em bỏ đói rồi, hoạ may đứa bé không đủ chất dinh dưỡng có phải là sẽ chết không? Như vậy em chính là kẻ giết người"
Ánh mắt của Tiểu Bảo Bối lúc này lại có hồn hơn, khuôn mặt lúng túng ôm bụng nói.
"Không...em không giết người"
"Vậy tại sao không ăn? Em cố chấp ở bên Cố Long được.
Ăn cơm cũng đã ăn hai mươi mốt năm nay, bây giờ cố chấp ăn vì con khiến em chết sao? Nếu em không thể nuôi nó, vậy thì lập tức phá nó đi"
"Không được...đây là con của em và Cố Long..."
Tiểu Bảo Bối gào lên, cậu không muốn phá bỏ đứa bé, càng không muốn mất đi đứa bé chút nào.
Cậu yêu hắn, cậu yêu Cố Long, cậu yêu tất cả những gì hắn mang lại cho cậu.
Tôn Đặng Dương thấy Bảo Bối đã có phản ứng, lại còn che chở cho cái bụng.
Y lại mỉm cười nói tiếp.
"Em không dứt ra khỏi hiện tại, vậy thì chọn cách ở lại quá khứ đi.
Đứa bé này chính là món quà, em hãy cố gắng sống cho tốt, giữ gìn sức khoẻ.
Sau này con em chào đời, biết đâu giống Cố Long.
Nổi nhớ của em sẽ được an ủi thì sao?"
Tiểu Bảo Bối sững sờ, Tôn Đặng Dương lại đưa bát cháo đến trước mặt cậu nói tiếp.
"Ăn đi, gầy ốm như vậy nếu để Cố Long thấy được còn nghĩ thật may vì đã li hôn em.
Trông em hôm nay thật xấu xí biết bao nhiêu"
Lần này, lại đến lượt Tiểu Chính Vũ xắn tay áo lên đòi đấm chết Tôn Đặng Dương.
Cũng may anh cả đứng ở bên cạnh nắm cổ áo ngăn cản người kia.
Tiểu Bảo Bối run run nhận bát cháo, vừa ăn từng muỗng vừa rơi nước mắt..