Được một buổi tối cửa tiệm vắng khách, Tiểu Bảo Bối ngồi ở quầy tính tiền cùng Cố Tinh Anh tô tô vẽ vẽ bức tranh đã được in sẵn. Tôn Đặng Dương nhàm chán ngồi bên cạnh thở dài một hơi hỏi.
"Này! Hai người định tô đến khi nào nữa?"
Tiểu Bảo Bối mặt mũi lém lem dính đầy màu chu chu mỏ đáp.
"Đến khi nào ông xã về sẽ ngưng tô"
Tối nay Cố Long phải đi giao bánh, số lượng bánh hôm nay giao rất nhiều cho nên hắn phải đặt một thùng chở hàng ở phía sau xe máy, không tiện mang theo Tiểu Bảo Bối. Tôn Đặng Dương thì khỏi phải bàn đến, tên thiếu gia vô công rỗi nghề này thiếu điều mọc rễ tại tiệm bánh này luôn rồi.
Thời gian gần đây Cố Long tích góp được kha khá, đã có thể tự mua xe ô tô, mở thêm một xưởng làm socola, quản lí ba tiệm bánh khiến hắn khá bận rộn. Nhưng cuộc sống lại tốt hơn rất nhiều.
Cố Tinh Anh cuối cũng thi đậu đại học, sau khi nhận được cuộc gọi của bạn cùng nhóm. Cậu nhóc cũng xin tan làm về sớm, dặn dò Bảo Bối đừng chạy loạn, có việc gì cứ nhờ vả Tôn Đặng Dương, sau đó Cố Tinh Anh vội vã ôm cặp đi làm bài tập nhóm.
Trong quán chỉ còn có hai người là Tiểu Bảo Bối và Tôn Đặng Dương, y nhìn cậu tô tô vẽ vẽ đến nhàm chán. Bắt đầu tìm chuyện nói.
"Nhóc con! Cái tên Cố Long đó cọc cằn thô lỗ như vậy có gì khiến em mê muội vậy?"
Tôn Đặng Dương thật sự không hiểu, một người đáng yêu, ngoan ngoãn như Tiểu Bảo Bối đâu có thiếu người tốt đối xử nhẹ nhàng với cậu. Vậy mà cậu nhóc này lại mê mẩn cái tên một chút lại nhăn nhó, một chút lại cộc cằn kia.
"Không được nói xấu ông xã, ông xã cực kì cực kì tốt, còn mua cho Tiểu Bảo Bối rất nhiều màu vẽ"
Tiểu Bảo Bối nói xong lại liếc liếc nhìn Tôn Đặng Dương như thể ăn tươi nuốt sống y vậy, Tôn Đặng Dương ghét bỏ nói.
"Chậc! Hắn không cộc cằn thì ai cộc cằn? Này! Hay là cái tên đó cộc cằn ở bên ngoài nhưng trên giường lại dịu dàng, kĩ thuật có phải rất tốt không?"
Tiểu Bảo Bối nghiêng đầu, xem chừng là không hiểu được ý của Tôn Đặng Dương, cậu ngờ nghệch đáp.
"Giường của bọn em không bị hỏng đâu, việc gì cần phải có kĩ thuật để sửa chữa ạ? Buổi tối Cố Long chỉ toàn ôm em ngủ, giường của bọn em lớn lắm. Không thể nào hư được đâu!"
Tôn Đặng Dương như bắt được trọng điểm, vội vội vàng vàng hỏi lại.
Tiểu Bảo Bối gật gầu thừa nhận, Tôn Đặng Dương cười khổ hỏi.
"Chỉ ôm nhau ngủ thôi sao? Có làm chuyện người lớn không?"
"Chuyện người lớn là gì ạ?"
Tôn Đặng Dương bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, nếu như tính đến hiện tại Tiểu Bảo Bối cũng đã hai mươi tuổi, việc xem phim người lớn chẳng có gì là xấu xa. Y xoa xoa cằm cười tà gian, sau đó mở điện thoại lên, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó.
Qua được một hồi lâu, Tiểu Bảo Bối sắp tô xong bức tranh thì Tôn Đặng Dương kéo cậu lại ngồi cùng y. Sau đó dí điện thoại đến trước mặt cậu nói.
"Nào! Nào! Để anh đây khai mở một thế giới mới cho cưng"
Trong video, hai nam nhân đang tựa sát vào nhau. Trong đó có một nam nhân to lớn đè lên người nhỏ hơn, côn ŧɦịŧ thô to tím đen của người kia liên tục đâm rút vào hậu huyệt của người phía dưới khiến người kia vang lên những tiếng rêи ɾỉ đầy tìиɦ ɖu͙ƈ. Tiểu Bảo Bối xem đến chăm chú...
Mãi cho đến khi Cố Long về tiệm, Tôn Đặng Dương vừa hay cũng có việc phải đi. Tiểu Bảo Bối ngồi ở một góc hai má đỏ bừng không chịu nói chuyện.
"Nhóc con! Lại làm sao vậy?"
Cố Long nâng cằm cậu lên quan tâm hỏi thăm, nhìn mặt cậu đỏ bừng còn tưởng cậu bị sốt. Hắn sờ soạng một hồi cũng không thấy có gì bất thường vậy mà mặt Tiểu Bảo Bối vẫn đỏ khiến hắn lo lắng không thôi.
"Này nhóc con! Làm sao vậy? Cậu đừng khiến tôi lo lắng chứ?"
Tiểu Bảo Bối mím mím môi, nhìn Cố Long nói.
"Chỗ...chỗ đó của Tiểu Bảo Bối đau!""
Tiểu Bảo Bối vừa nói vừa nhìn xuống đũng quần, nơi đó đã cuộm lên. Cố Long vừa nhìn xuống cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ thở dài nói.
"Vậy thì mau vào nhà vệ sinh giải quyết đi! Sao lại phát tình ngay lúc này hả? Thật sự hư hỏng quá rồi"
Tiểu Bảo Bối nắm lấy cổ tay hắn, nước mắt ngấn lệ lắc đầu đáp.
"Không muốn...em chỉ muốn cùng ông xã làm chuyện người lớn..."