Mặt Trời Của Tiểu Bảo Bối

Chương 40: Nửa đoạn đường




Cửa tiệm bánh Gấu Con kinh doanh quả thật vượt ngoài sức mong đợi của Cố Long. Vào những ngày đầu khai trương, hầu hết khách đến mua đều khách hàng quen đã từng bán qua mạng, hay thậm chí là nhân viên, đối tác cổ đổng của Tiểu Chính Lâm.

Nhưng qua ba tháng, tiệm bánh vẫn đông đúc như thường. Giá bình phù hợp với túi tiền, chất lượng lại ngon. Hơn nữa ở trong tiệm có rất nhiều nam nhân đẹp trai, thu hút rất nhiều nữ sinh.

Các nữ sinh đến đây không phải vì ông chủ cửa tiệm thì cũng là vì gương mặt đại diện của quán mang tên Tiểu Bảo Bối, còn không thì là tên fan cứng Tôn Đặng Dương, hoặc là anh cả Tiểu Chính Lâm, anh hai Tiểu Chính Vũ. Thậm chí đến cả cậu thu ngân làm thêm ngoài giờ Cố Tinh Anh từ ngày được anh cả chăm lo cho vẻ ngoài cũng lọt vào tầm ngắm của cửa tiệm.


Qua gần sáu tháng, tiệm bánh làm ăn phát đạt. Cố Long đã có thể tự tay mua thêm một chiếc xe máy đi giao hàng, bây giờ lại có thêm dịch vụ giao hàng tận nơi. Cửa tiệm càng nhiều người biết đến.

Cố Long sau khi bày trí mẻ bánh sừng trâu mới ra quầy thì mở điện thoại lên, nhìn số tiền tích góp mỗi ngày một nhiều. Hắn cười mỉm tự cổ vũ, chỉ cần cố thêm vài tháng nữa quả thật hắn có thể mở thêm một tiệm bánh thứ hai ở thành phố khác rồi.

"Ai da! Tại sao bây giờ Bảo Bối lại chưa về? Hay là để tôi đi đón em ấy nhé?"

Tên Tôn Đặng Dương đó nằm dài trên bàn, ngồi bên cạnh Cố Tinh Anh đang gấp hộp giấy đựng bánh mà than vãn. Cố Long vừa nhìn tên thiếu gia mặt này càng lúc càng ghét bỏ đáp.

"Còn mười phút nữa em ấy mới tan học, bây giờ tôi đi đón em ấy đây"


Cố Long mặc áo khoác, căn dặn Cố Tinh Anh trông chừng cửa tiệm. Còn dặn luôn cái tên bảo vệ không công họ Tôn cũng xem tiệm giúp y.

Quả thật không thể không nhắc đến Tôn Đặng Dương thêm một lần nữa, từ ngày cửa tiệm khai trương cho đến hiện tại không ngày nào y không xuất hiện. Nghe Tiểu Chính Lâm nói y còn mua căn nhà ở thành phố này để ở, chiều nào cũng đến quán y chơi với Tiểu Bảo Bối.

Mặc dù là không làm ra hành động quá phận, nhưng cái tên khốn Tôn Đặng Dương này dường như có vấn đề. Chỉ cần Tiểu Bảo Bối ở trong cửa tiệm ăn bánh gì ngày hôm đó thì chắc chắn cái tên khốn kia sẽ mua hết loại bánh đó không xót một cái.

Đỉnh điểm hơn là việc Cố Long mang Tiểu Bảo Bối đi chụp hình quảng bá cửa tiệm, poster có in hình Tiểu Bảo Bối vừa dán lên thì chưa hết một ngày đã biến mất. Kiểm tra một hồi thì phát hiện ra là tên Tôn Đặng Dương đó đã lén lút gỡ xuống mang poster về nhà. Cố Long thật sự hết nói nổi.


Bốn giờ chiều, lớp học vẽ của Tiểu Bảo Bối cũng tan, trải qua thêm mười phút nữa thì Cố Long đón Tiểu Bảo Bối về.

Nhóc con mang cặp vịt con màu vàng, ở trên đầu đội mũ bảo hiểm có gắng hai tai gấu hì hục bước xuống xe máy sau đó chạy vào trong.

Cố Long đi theo sau, cầm bức tranh Tiểu Bảo Bối mới vừa vẻ trong ngày hôm nay lên xem rồi mỉm cười hỏi.

"Nhóc con! Hôm nay vẽ cái gì vậy?"

Tiểu Bảo Bối nhận lấy hộp sữa từ trên tay Cố Tinh Anh uống một hơi, rồi lại nhanh nhẹn trốn khỏi fan cuồng Tôn Đặng Dương, cậu đứng ở sau lưng Cố Long đáp.

"Là tiệc buffet bánh ngọt ạ!"

Trong bức tranh là hình ảnh một cậu nhóc đang đứng giữa hai dãy bánh kẹo lớn, mặc dù hình vẽ bánh kẹo còn méo mó nhưng màu sắc lại rất bắt mắt. Cố Long định đóng khung treo tấm ảnh này lên cửa tiệm, Tiểu Bảo Bối lại tiếp tục nói.
"Em muốn sau này sẽ được ăn bánh kẹo thoả thích, chỉ cần mua vé sau đó buffet toàn là bánh kẹo thôi"

Chỉ một lời nói của Tiểu Bảo Bối, Cố Long dường như khai sáng được tâm hồn. Hắn quay lại nhìn bé con đang uống hộp sữa, trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Thế là tròn hai năm cưới nhau, Cố Long quyết định vay mượn để mở thêm một tiệm bánh. Nhưng cách thức kinh doanh lại lạ hơn so với nhiều nơi đó chính là phục vụ theo hình thức buffet. Ở đây mọi người chỉ cần mua vé, sau đó muốn ăn bao nhiêu bánh kẹo, tháp socola thì cứ ăn nhưng không được mang về. Và đặt biệt tiệm bánh này còn chỉ mở vào hai ngày cuối tuần, thành công thu hút được sự chú ý của thực khách.

Trải qua vài tháng, Cố Long nhờ sự thành công khi mở hai cửa tiệm mà trả hết được nợ. Sau đó như cá gặp nước, Cố Long chỉ trong vòng hai năm sáu tháng lại xây thêm cửa tiệm thứ ba lớn hai cửa tiệm kia nhưng lại ở thành phố khác, cách thức kinh doanh cũng hệt như cửa tiệm bánh Gấu Con. Việc làm ăn càng lúc càng thuận lợi.
———-*****———-

Từ Khánh xếp đồ vào vali, anh nhìn lấy tấm bằng tốt nghiệp trong tay mà lòng vui đến độ suýt nữa thì hét lên. Công sức anh học tập chăm chỉ cuối cùng cũng được đền đáp. Việc tốt nghiệp sớm là chuyện đã nằm trong dự đoán, anh nhìn tấm vé máy bay trên tay. Miệng lẩm bẩm.

"Về nước thôi, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian bên nhau rồi. Lần thứ hai này về nước, hy vọng anh và em sẽ gặp lại nhau"