Hai người sau khi ăn sáng xong thì nhanh chóng sửa soạn, còn chưa tới chín giờ Cố Long đã đưa Tiểu Bảo Bối đến công ty.
Tiểu Bảo Bối trên tay cầm cái bánh kem nhỏ mới được Cố Long làm cho, vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt hắn.
"Tạm biệt ông xã, khi nào về anh nhớ đón em về sớm nha"
"Ừm!"
Cố Long gật đầu. Đợi cậu tháo dây an toàn xong hắn mới nói thêm.
"Chiều nay tôi rãnh, dự tính về thăm gia đình"
Tiểu Bảo Bối nghe đến đây, cười rất tươi đáp.
"Vậy em đợi ông xã, buổi tối nhớ đón em về nhé!?"
Cố Long nhìn khuôn mặt ngây thơ kia có chút ấm lòng, hắn mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
"Không phải...ý tôi là hôm nay sau khi học xong khoá học tôi sẽ đến đón cậu. Chúng ta về thăm gia đình của tôi"
"Hả...?"
Tiểu Bảo Bối miệng há hốc như thể không tin được, Cố Long còn tưởng cậu không thích, định nói cậu không cần đến cũng được. Nào ngờ bé con này lại vui sướng đến độ đỏ cả mặt. Lúc rời khỏi xe còn nói.
Cố Long cười khổ, áo quần từ trên xuống dưới của cậu đều toàn là đồ hiệu. Không những thế toàn là những bộ đồ thời trang phong cách giới trẻ, khỏi bàn về chuyện ăn mặc của Tiểu Bảo Bối. Chắc chắn cậu mặc đẹp hơn rất nhiều người rồi.
Cố Long khen cậu vài câu, Tiểu Bảo Bối liền hài lòng đóng cửa chào tạm biệt hắn. Trong lòng còn háo hức đến buổi chiều để gặp ba mẹ chồng.
Cậu tiến vào đại sảnh công ty, người ở công ty làm sao không biết Tiểu thiếu gia được nâng như nâng trứng của chủ tịch và giám đốc được. Vừa thấy cậu xuất hiện lễ tân đã nhanh chóng liên lạc với chủ tịch, sau đó còn niềm nở chào cậu.
"Tiểu thiếu gia, chào buổi sáng. Cậu ngồi ở ghế chờ một chút có được không? Chủ tịch nói sẽ đích thân xuống đón cậu"
Chưa đến mười phút, Tiểu Chính Lâm mặc một thân đồ vest đen, khuôn mặt điển trai lạnh lùng từ thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp trên bước ra.
"Anh cả..."
Tiểu Bảo Bối vừa thấy Tiểu Chính Lâm liền vui như bắt được vàng lớn tiếng gọi.
Mà Tiểu Chính Lâm thường ngày mặt mũi lúc nào cũng cau có khó chịu, nay vừa gặp em trai liền vui vẻ dang hai tay gọi.
"Bảo Bối, lại đây anh cả bế nào"
Từ nhỏ Tiểu Bảo Bối thường hay bị ốm, đã vậy còn bị trầm cảm trong thời gian tuổi dậy thì cho nên dáng người cậu rất nhỏ, cả người chỉ cao khoảng một mét năm bảy, thân hình cũng không quá gầy nhưng để nói là có da có thịt thì cũng không hẳn. Khác hẳn với anh cả Tiểu Chính Lâm thân hình đô con, đã thế lại còn cao tận một mét tám mươi tám.
"Chà! Dạo này nặng hơn nhiều rồi, có phải ở nhà thường xuyên ăn uống không chịu tập thể dục không?"
Tiểu Bảo Bối cười khúc khích ôm cổ anh trai đáp.
"Mới không có, là do bánh của chồng em làm ngon quá. Em ăn có chút nhiều nên mới mập như vậy"
"Từ ngày có chồng cũng chẳng còn để ý tới hai anh"
Tiểu Chính Lâm giả vờ đau lòng muốn chết, em trai nhỏ anh cưng như cưng trứng vậy mà lấy chồng xong quên mất ai là người yêu thương nó. Thật đáng giận mà.
Tiểu Bảo Bối từ trong túi nhỏ lấy ra một viên kẹo đút vào miệng anh, vui vẻ nói.
"Ông xã nói rằng chiều hôm nay sẽ đưa em sang nhà ba mẹ chồng. Đây là lần đầu tiên Bảo Bảo được ăn cơm chung với ba mẹ chồng đó"
Tiểu Chính Lâm vừa nghe nói chiều hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Bảo Bối chính thức ra mắt bố mẹ chồng, cả người anh thoáng chốc căng cứng. Chỉ sợ em trai mình ngốc nghếch bị người ta bắt nạt.
Thoáng trong đôi mắt của anh là sự âu lo dành cho Tiểu Bảo Bối. Anh có tiền, anh có quyền...nhưng mà dù sao Bảo Bối cũng ngốc, không có anh ở đó liệu họ có khi dễ em ấy không?
Nhưng nghĩ đi cũng nghĩ lại...Cố Long thời gian qua đối xử với em trai mình không tồi, hơn nữa Tiểu Bảo Bối đáng yêu như vậy làm sao có việc gì được?
Tiểu Chính Lâm cố trấn an bản thân, sợ rằng em trai ngốc xảy ra chuyện. Cuối cùng vẫn là không nhịn được gọi một cuộc điện thoại.
"Chính Vũ, mau đi chuẩn bị quà cho gia đình Cố Long. Chiều nay là ngày Bảo Bối ăn cơm chung, chính thức ra mắt nhà họ Cố"
Lời vừa dứt, Tiểu Chính Lâm lẫn Tiểu Bảo Bối nghe rõ tiếng hét của Tiểu Chính Vũ từ bên kia vọng lại.
"CÁI GÌ!?"