Mặt Trời Của Tiểu Bảo Bối

Chương 19: Sấy tóc




Buổi tối, Cố Long sau khi giáo huấn cho Tiểu Bảo Bối một trận về việc sự dụng bếp gas thì cũng bắt đầu bận rộn với việc cho cậu ăn uống, dọn dẹp nhà cửa. Đến khoảng bảy giờ tối, anh từ trong nhà tắm biết ra. Sau đó gõ nhẹ lên đầu Tiểu Bảo Bối nhắc nhở.

"Mau đi tắm đi!"

Tiểu Bảo Bối bĩu môi, xem ra là vẫn còn buồn bã về việc mình bị mắng kèm nhéo lỗ tai. Mặc dù vậy cậu vẫn hậm hức đứng lên, rất là nghe lời tự giác đi tắm.

Cố Long nhìn dáng vẻ không cam lòng của cậu liền có chút buồn cười nói lớn.

"Tối nay tôi có làm ít bánh trứng. Nếu không tắm nhanh thì tôi ăn hết vậy"

Tiểu Bảo Bối quay lại, dậm chân xuống sàn vài cái. Phồng má đáp.

"Không được ăn của em, ông xã nhớ để phần cho em nữa"

Vừa nghe đến bánh Cố Long làm, cậu chính thức bỏ quên cơn giận dỗi sau đầu. Ngoan ngoãn đi tắm, còn chưa đến hai mươi phút đã đi ra, mái tóc vẫn còn ướt. Xem chừng là rất vội.


Cố Long đang ngồi trong phòng khác ăn miếng bánh trứng đầu tiên, lỗ tai còn đang bận rộn nghe tin tức thời sự. Bỗng dưng âm thanh của Bảo Bối được phóng đại lên gấp nhiều lần.

"Ông xã xấu tính. Trả bánh cho emmmm"

Cố Long ôm lỗ tai, quay sang trách mắng.

"Buổi tối rồi còn hét to làm cái gì, có tin tôi cho cậu ra ngoài đường ở không?"

Tiểu Bảo Bối mặc kệ lời uy hiếp, tức tốc chạy đến ôm dĩa bánh trứng vào lòng.

"Của em...của em"

Cố Long muốn dành lại, còn cố gắng giải thích.

"Đừng ăn, tôi làm sai công thức. Bánh ăn không ngon"

Tiểu Bảo vẫn cố chấp cho một cái bánh vào miệng nhai nuốt, sau khi xác nhận bánh đã nuốt xuống bụng. Cậu mới quay đầu lại nhìn anh cười đáp.

"Không ngon thì lần sau làm lại, thức ăn ông xã làm em đều yêu thích"

Đường nét khuôn mặt của cậu vẫn hiện lên sự ngây ngô, lúc cái bánh kia được cậu nuốt xuống biểu cảm của Tiểu Bảo Bối rất hạnh phúc. Tựa như việc cậu tin tưởng tuyệt đối vào hắn, niềm tin mãnh liệt ấy như thể tiếp thêm cho hắn sức mạnh bước tiếp vậy,


Cố Long cảm thấy trái tim mệt mỏi thời gian gần đây cuối cùng cũng được xoa dịu chút ít. Hắn nhìn cậu cười trừ...Sau đó đưa tay lên gõ vào trán cậu.

"Ui da, ông xã xấu tính...tại sao lại đánh em?"

"Cậu nhìn xem, tắm xong không sấy tóc? Bộ muốn cảm lạnh sao?"

Tiểu Bảo Bối xoa xoa mái tóc vẫn còn ướt của mình, sau đó lại ăn thêm một miếng bánh. Rất bình thản đáp.

"Em mặc kệ, dùng máy sấy lúc nào cũng nóng. Em không thích, một lát nữa cũng sẽ khô mà"

"Nhanh chóng đi sấy tóc cho tôi"

Cố Long cảm thấy đứa nhóc này giống như đang ở độ tuổi dậy thì, có vài lúc bướng bỉnh đến khó tả. Tiểu Bảo Bối vẫn lắc đầu, si mê ăn bánh.

"Không sấy tóc bằng máy sấy thì dùng quạt mà sấy, bộ cậu bị ngốc à?"

Cậu vẫn miệt mài ăn bánh, trực tiếp kháng cự lại lời nói kia.

"Tiểu Bảo Bốiiii"


Cố Long kìm không được hét lên, lúc này Tiểu Bảo Bối mới quay sang. Mắt ngấn nước nói.

"Ông xã mới là đồ ngốc, em...em muốn ông xã sấy tóc cho em. Em...em cũng muốn được sấy tóc bằng quạt"

Đôi mắt ngập nước, làn da trắng như búp bê nay đỏ bừng lên vì khóc. Cái mũi còn thút thít vài cái, trông Tiểu Bảo Bối đáng yêu không thể tả được.

Cố Long nhìn cậu vừa ăn bánh vừa khóc cũng có chú mềm lòng. Cuối cùng hắn đứng lên, tiến gần đến cái quạt bên cạnh mở số tầm trung. Tiện tay lấy cái khăn vừa nãy Tiểu Bảo Bối vứt ở trên sofa, sau đó lại ngồi ở sau lưng cậu. Nhẹ nhàng xoa tóc cho nhóc con kia.

"Ha...cảm ơn ông xã"

Tiểu Bảo Bối thở dài thoả mãn, cậu vừa ăn bánh vừa xem tivi. Cảm giác được người kia nhẹ nhàng lau tóc khiến cậu hạnh phúc đến độ xem thời sự cũng thấy hay.
Mùi hương sữa tắm nhẹ nhàng thoảng qua, Cố Long ngửi mùi rồi hỏi.

"Này! Cậu tắm sữa tắm gì mà lại có mùi thơm như kẹo ngọt vậy?"

Tiểu Bảo Bối cười khúc khích, thành thật đáp.

"Là sữa tắm hương dâu tây, đây là sữa tắm anh hai mới mua cho em đó"

Hắn bĩu môi, trêu chọc cậu.

"Cũng đã ở tuổi trưởng thành rồi mà lại dùng sữa tắm như trẻ con. Hai anh cậu chiều cậu đến hư rồi, khi nào gặp bọn họ tôi sẽ nói đến vấn đề này"

"Em mới không phải là con nít"

Trong phòng khách, một lớn một nhỏ nói chuyện với nhau. Lắm lúc còn nghe thấy tiếng cười vang lên, hai người đứng ngoài cửa thở dài nói.

"Xem ra hai chúng ta không nên phá bầu không khí này rồi"

"Uổng công anh tranh thủ về sớm, còn tự mình xếp hàng ở tiệm bánh nổi tiếng mua bánh kem cho em ấy"

Tiểu Chính Vũ nhìn em trai cười đùa với chồng của mình, lòng đau như cắt nói tiếp.
"Mới ngày nào em còn thay tã cho em ấy. Giờ thì em ấy đã có chồng rồi, anh cả nhìn xem...Cố Long cũng không đến nổi xấu tính, mặc dù hắn ta không yêu Bảo Bối nhưng chẳng phải chăm sóc em ấy rất tốt sao?"

Tiểu Chính Lâm nhìn nụ cười ngây ngô của em trai, lòng nặng trĩu đáp.

"Trong cuộc hôn nhân của Bảo Bối, không có từ không yêu ở đây. Đừng để Bảo Bối nghe được"

Tiểu Chính Vũ biết mình lỡ lời liền mỉm cười xin lỗi, Tiểu Chính Lâm xoay người rời đi, Chính Vũ đi theo sau nói.

"Còn cái bánh kem thì sao?"

"Đem về nhà hai chúng ta ăn"

"Anh cả, em và anh đều ghét đồ ngọt..."

"Vậy thì cứ để đấy, ngày mai gọi Bảo Bối và Cố Long qua lấy"

Hai người anh cứ thế âm thầm ra về, khó khăn lắm Cố Long mới có thể hoà nhập với Bảo Bối. Hai người không dám chen ngang vào vì sợ Cố Long sẽ cảnh giác rồi gây khó dễ cho Bảo Bối.
Hai người đàn ông chẫm rãi đi về, bỗng nhiên Tiểu Chính Vũ như nhớ ra điều gì đó. Ngay lập tức nói với Chính Lâm.

"Anh cả, Từ Khánh khi chiều có liên lạc với em. Cậu ta xin số liên lạc của Cố Long, nói rằng muốn gọi cho Cố Long một cuộc để hỏi thăm. Còn có...cậu ta muốn cuối năm nay sắp xếp về nước một chuyến"

Tiểu Chính Lâm nghe đến đây, hai bàn tay ngay lập tức siết chặt lại. Nghiến răng nghiến lợi nói.

"Khi về em ngay lập tức liên lạc lại với cậu ta, thoả thuận khi đó cậu ta cũng đã biết, nếu còn dám gây rắc rối thì đừng trách anh vô tình. Cậu ta tính làm loạn cái gì nữa vậy?"

Tiểu Chính Lâm nhanh chóng bước đi, trong đầu ẩn hiện lên hình ảnh Tiểu Bảo Bối cười ngốc nghếch hạnh phúc mà lòng anh quặn thắt.

Đứa em ngốc nghếch ấy rồi sẽ ra sao khi biết mình bị lừa...
Nếu có hậu quả, Tiểu Chính Lâm hắn xin nguyện gánh chịu...làm ơn đừng để Tiểu Bảo Bối phải đau khổ nữa.