Cố Long biết đây là trạng thái hoảng sợ của Tiểu Bảo Bối khiến cho cậu muốn bám víu hắn, nhưng hắn hy vọng chuyện cậu nói sẽ thành sự thật.
Rằng hắn sẽ mãi trở thành trụ cột đúng danh nghĩa.
Tiểu Bảo Bối khóc nức nở, Cố Long cũng ôm cậu vào lòng hứa bên tai.
"Lần này anh hứa, mà dù cho em không bắt anh hứa thì anh vẫn sẽ bên cạnh em và con"
Tiểu Bảo Bối nghe lời nói kia càng khóc lớn hơn, cánh cửa phòng bệnh hé mở.
Bốn con mắt to tròn xoe nhìn vào bên trong.
Cậu bé mặc bộ đồ bệnh nhân chen chúc cùng với Lục Khiết nhìn người lớn ôm ấp, bé con kia mắt tròn xoe hỏi.
"Anh trai cậu vì sao lại khóc thế? Còn nữa, anh trai lớn như vậy mà cũng cần ba dỗ dành sao?"
Tiểu Lục Khiết bĩu môi giải thích.
"Không phải là anh trai, là ba nhỏ của tớ, kia là ba lớn.
Ba lớn ba nhỏ yêu nhau nên mới có tớ"
Thế là từ đó, bé con mặc đồ bệnh nhân được mở ra một chân trời mới.
Bé con kia ngơ ngác hỏi.
"Đều là con trai mà, làm sao sinh ra cậu được?"
Tiểu Lục Khiết bĩu môi, dõng dạc nói.
"Cậu Khánh của tớ bảo những ai yêu nhau chỉ cần hôn má nhau cũng có thai, nắm tay cũng có thai"
"Ồ! Vậy Tiểu Lục Khiết cẩn thận nhé"
Bé con bệnh nhân kia ân cần dặn dò Tiểu Lục Khiết, hai bé con tự xì xầm to nhỏ với nhau mà không hề hay rằng ở phía sau lưng hai bé có hai cặp đã chứng kiến cảnh này.
Tiểu Chính Vũ cứ đứng ở cạnh Từ Khánh, còn liên tục chu môi đòi hôn.
Khiến anh ghét bỏ mà nói.
"Mẹ nó! Chó bự, anh bị điên à?"
Tiểu Chính Vũ vừa chu môi vừa trêu chọc đáp.
"Ui! Ui chẳng phải em nói với Lục Khiết rằng hôn má sẽ có thai sao? Nào nào! Để anh hôn em, sau này phải sinh con cho anh nha"
"Cút đi, ông đây chỉ là tìm cách giải thích ngây thơ nhất cho cháu thôi"
Hai người như chó với mèo, đến khi Từ Khánh chịu không nổi nữa trực tiếp đánh vào má của Chính Vũ một cái cảnh cáo thì anh hai mới thôi.
Nhìn cặp vợ chồng nhà Chính Vũ đã lớn mà còn như chó với mèo khiến Tiểu Chính Lâm đã mệt mỏi nay càng mệt mỏi hơn.
Anh cả nắm tay Cố Tinh Anh rời đi, định tìm cớ đi mua đồ ăn để tránh không khí ồn ào kia.
Nào ngờ, lúc đi trên hành lang...Cố Tinh Anh lại nói.
"C-chú...em cũng muốn hôn má"
Tiểu Chính Lâm sững người quay sang nhìn Cố Tinh Anh, hai tai và má cậu đỏ ửng đến độ như tôm luộc khiến Chính Lâm từ bất ngờ chuyển sang phì cười.
"Chú...chú đừng có cười em"
Cố Tinh Anh càng nói lại càng khiến Tiểu Chính Lâm cười lớn hơn, anh cả nhéo má cậu hỏi.
"Sao vậy? Đừng nói là em cũng tin lời Từ Khánh nói nhé?"
Cố Tinh Anh ngượng chín mặt, mím môi không trả lời.
Góc khuất của hành lang bệnh viện không có lấy một ai, Chính Lâm tiếng đến sờ mông người yêu nói.
"Nhiều năm nay, chỗ này được chú làm cho ướt sũng, hậu huyệt cũng non mềm, chú bắn vào bên trong em cũng không biết bao nhiêu lần.
Vậy tại sao đến bây giờ lại không có nhỉ? Hay là tại chú? Vậy tối nay chú làm lâu hơn thường ngày một chút nhé?"
Cố Tinh Anh đánh vào lồng ngực người yêu, vẻ mặt tuy là e thẹn nhưng lời nói lại không hề giống với vẻ mặt.
"Vậy...tối nay đừng dùng bao nữa, muốn bên trong có thể lớn bụng"
Tiểu Chính Vũ nghiến răng nhẫn nhịn đáp.
"Dâ.m đãng"
————****———
Tiểu Bảo Bối vẫn bám riết trên người Cố Long không buông, tuy là đã hết khóc nhưng cậu vẫn còn sợ hãi.
Cố Long nhìn thời gian trôi qua cũng đã lâu, Tiểu Lục Khiết cũng đã được Tôn Đặng Dương khóc lóc ôm ấp về nhà chăm sóc cho ăn cơm, thành ra bây giờ Cố Long chỉ cần lo cho Tiểu Bảo Bối mà thôi.
"Cũng trễ rồi, em có muốn ăn gì không? Hay ăn cháo tôm hầm với bào ngư được không?"
Tiểu Bảo Bối không đáp, chỉ một mực ngồi trên đùi muốn hắn ôm.
Cố Long ôm cậu một quãng thời gian dài vậy đùi cũng đã ê ẩm, lưng cũng mỏi không sao kể được.
Nhưng Tiểu Bảo Bối đang hoảng sợ, hắn làm sao muốn đẩy cậu ra được chứ.
Tiểu Bảo Bối nhỏ giọng thì thầm nói.
"Muốn...muốn ông xã đút cho em..."
Cố Long phì cười, hôn nhẹ lên đầu cậu đáp.
"Được..."
Chỉ cần Tiểu Bảo Bối luôn như bây giờ, thì dù chân có ê ẩm hay lưng có đau hắn đều chịu được..