Mặt Trời Của Tiểu Bảo Bối

Chương 146: 146: Lao Vào





Tiểu Bảo Bối vừa nghe nhà cháy thì cơn buồn ngủ cũng tan biến, cậu theo hướng của con trai nhìn đến nơi có mùi khét.

Vừa quay đầu sang đã thấy đám cháy lan nhanh đến phòng khách với tốc độ nhanh kinh khủng.
Tiểu Bảo Bối hoảng sợ dùng hết sức lực của mình ôm con trai vào lòng định chạy ra.

Nhưng đám cháy đã đuổi theo đến đây, xung quanh dần nóng lên.
Nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn không chịu thua, quyết bế bé con lên mình, nhưng chân còn chưa kịp bước thì ở trên tầng đã vang lên một tiếng nổ, kèm theo đó là âm thanh giống như tiếng lửa kêu tí tách.

Chỉ vài phút ngắn ngủi thôi mà căn nhà đã chìm trong biển lửa.
"Ba...con sợ..."
Tiểu Lục Khiết lúc này đã khóc ầm ĩ lên, Tiểu Bảo Bối hai chân bủn rủn mặc kệ đám cháy.


Cố hết sức mình bế con bước đi.
Chỉ là từ nhỏ đến lớn cậu luôn ngốc, dù cho là có thêm đứa con thì trong lòng cậu cũng chỉ có thêm tình thương dành cho con.

Làm gì có chuyện có thể bình tĩnh giải quyết như người bình thường một cách nhanh chóng chứ?
Hơn nữa cậu vẫn luôn được các anh cưng chiều, giờ gặp chuyện này Tiểu Bảo Bối cũng hoảng loạn không kém, đã thế con trai cũng đang khóc, tâm lí cậu cũng càng không ổn định.
Tiểu Bảo Bối cố gắng bước đi, nhưng đôi chân của cậu lại như mang theo tảng đá, cố gắng đến cách mấy cũng không đi nhanh được.
Tiểu Bảo Bối rơi vài trạng thái hoảng loạn, cả người vừa bế con bước đi, miệng lại không tự chủ được gào khóc.
"Ông xã...cứu em, cứu con trai...ông xã"
"Tiểu Bảo Bối à!"
Tiểu Bảo Bối vừa gào khóc còn chưa được bao lâu thì từ bên ngoài một thân ảnh quen thuộc chạy vào, Cố Long thầm cảm ơn trời vì đám cháy chưa lớn như hắn nghĩ.

Tiểu Bảo Bối vừa ra khỏi cửa phòng khách thì hắn đã lao vào, dùng thân hình to như con gấu để trực tiếp mang hai cha con đang hoảng loạn khóc lóc ỉ ôi ra khỏi nhà.
Lúc cả ba vừa thoát khỏi căn nhà kia thì hàng xóm cũng đã phát hiện đám cháy, có người còn giúp đỡ gọi lính cứu đến để dập tắt đám cháy đó.
Cố Long cũng không dám tin rằng chuyện cháy nhà sẽ xảy ra với mình, lúc hắn vừa đi chợ về đã thấy căn biệt thự bốc lửa.

Lúc đó hai tai hắn như ù đi, nghĩ đến cảnh còn một lớn một nhỏ còn đang ở trong nhà, hắn cũng không màn nguy hiểm hay tính mạng của mình mà xông thẳng vào nhà.
Nếu có chết, thì cùng lắm chết chung.

Hắn không thể bỏ vợ con mình được.

Cố Long lao vào nơi nguy hiểm, cũng may là đám cháy chưa quá lớn nên Tiểu Bảo Bối và Lục Khiết vẫn còn an toàn.

Hắn nghe cậu gào khóc, cậu gọi hắn là ông xã.

Chỉ chừng đó thôi...chỉ cần chừng đó thôi thì dù có phải đổi mạng hắn cũng phải bảo vệ cậu và con trai.
Tiểu Bảo Bối và Tiểu Lục Khiết được Cố Long đưa ra ngoài an toàn, căn nhà càng lúc càng cháy lớn hơn.
Nhưng hắn cũng chẳng qua trọng chuyện nhà cửa nữa, cháy cũng đã cháy rồi còn giữ lại được gì đâu mà tiếc?
Cố Long nhờ hàng xóm xung quanh xem chừng căn nhà, còn nói không cần phải tiếc tài sản, miễn dập được lửa là may mắn rồi.

Sau đó nhanh chóng lái xe đưa hai người kia đến bệnh viện.
Tiểu Chính Lâm cùng Tiểu Chính Vũ vừa hay tin nhà Cố Long cháy, Bảo Bối và Lục Khiết đã được đưa đến bệnh viện thì cũng bị doạ xanh mặt, hai cặp đôi tức tốc bỏ hết việc đang làm, nhanh chóng chạy đến nơi đã xem tình hình.
Vừa đến nơi đã thấy Tiểu Lục Khiết cùng một đứa bé trai nào đó cùng tuổi mặc đồ bệnh nhân cùng nhau chơi đùa uống sữa, không hề có dấu hiệu của sợ hãi.
Cố Tinh Anh tiến đến, xoay người bé con một lúc rồi hỏi.
"Lục Khiết à! Con không sao chứ? Ba của con đâu?"

Tiểu Lục Khiết đang chơi với nhóc kia vui vẻ cho nên cũng không để ý gì, ngón tay nhỏ bé kia chỉ vào phòng bệnh của Tiểu Bảo Bối đáp.
"Ba nhỏ đang ở trong phòng với ba lớn"
Tiểu Chính Lâm lập tức xông vào phòng bệnh, ở trong phòng bệnh Tiểu Bảo Bối được Cố Long ôm trong lòng, cả người cuộn tròn lại được hắn dỗ dành, thân thể cậu run rẩy lên, đến mặt mũi cũng trắng bệch hẳn đi.
Cố Long vừa ôm cậu vừa hôn lên mái tóc đã rối bời kia, nhẹ giọng dỗ dành.
"Ngoan nào! Chẳng phải anh ở đây sao? Bảo Bối ngoan, một lát nữa muốn gì anh cũng mua có được khôngn?"
Tiểu Bảo Bối run lẩy bẩy lẩm bẩm.
"Ông xã, ông xã...!em sợ"
Cố Long vừa chua vừa xót trong lòng, tại sao Bảo Bối của hắn lại có thể chịu nhiều thiệt thòi như vậy?
Mà người xót xa cho Tiểu Bảo Bối không phải chỉ mình Cố Long, Tiểu Chính Lâm nhìn em trai bị khủng hoảng tâm lí thì không kìm lòng được nhào đến đấm cho Cố Long một cái rồi mắng.
"Mẹ nó thằng khốn nạn này, tại sao cứ ở gần cậu thì Bảo Bối hết gặp chuyện này đến chuyện khác vậy? Lần này thì cháy nhà? Lỡ như cháu tôi cùng em trai tôi có chuyện gì thì gia đình tôi biết phải làm thế nào? Tôi phải ăn nói với cha mẹ tôi ở dưới suối vàng thế nào hả? Cả cuộc đời nó chưa làm gì sai cả, chỉ có yêu cậu là nó sai thôi".