Mặt Trời Của Anh, Satan Của Em

Chương 7




Trong lớp tiếng Anh, cục giấy trắng không thèm để ý đến kỉ luật, vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, được Khang Mỹ Lệ ném chuẩn xác vào bàn của Lăng Hảo Hảo.

(Chủ tịch, cậu với Thanh Thủy Ngự Thần yêu đương thế nào? Đừng để Cao Cung Mỹ Huệ cướp đi.)

Tôi nói rồi! Lại hỏi việc này! Lăng Hảo Hảo nhấc bút lên, nhanh chóng viết vài chữ, sau đó thuần thục ném về phía sau. Cục giấy rơi xuống bàn Khang Mỹ Lệ.

(Vẫn như trước.)

(Ý tôi là cụ thể cơ.) Cục giấy tiếp tục bị ném đi.

(Không có cụ thể.) Chẳng nhẽ cả chi tiết việc bị hôn cũng nói cho Mỹ Lệ sao. Cục giấy tiếp tục bị ném trở lại.

(Sao lại không có?)

(Không có mà!)

Cục giấy cứ ném qua ném lại giữa không trung như vậy, ném qua ném lại liên tục khiến cho giáo sư đang đứng trên bục giảng cũng không thể làm như không thấy.

Vù!

Dưới tầm mắt học sinh trong lớp, với công lực hơn 30 năm, viên phấn đập trúng cục giấy, làm cho nó ngừng việc ném qua ném lại suốt nửa tiết học, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.

"Lăng Hảo Hảo." Giáo sư hắng giọng, "Kì thi cuối kì tiếng Anh còn một tháng nữa là đến, năm nay tôi hi vọng em có thể tham gia kì thi bằng chính năng lực của mình." Nói cách khác, chính là ông chắc chắn, chắc chắn sẽ không nhân từ nương tay cho cô, kéo thành tích lên đạt chuẩn giúp cô nữa.

"Giáo sư, cái đó, chuyện gì cũng phải từ từ ạ!" Khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, cô cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên hiểu hàm ý trong lời nói của giáo sư. Nếu không có giáo sư hằng năm kéo cô lên, cô 100% không qua được môn tiếng Anh.

"Tôi hi vọng năm nay sẽ thấy bài thi của bạn Lăng Hảo Hảo đạt tiêu chuẩn, tôi biết, bạn Lăng Hảo Hảo sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không?" Giáo sư cười vô cùng hiền hậu.

"Cái đó, dĩ nhiên ạ." Lăng Hảo Hảo cười gượng đáp. Nhìn vẻ mặt giáo sư miệng nam mô, bụng bồ dao găm (*) liền hiểu, năm nay nếu muốn bình yên qua môn, chắc chắn phải dựa vào bản lĩnh của mình rồi.

(*) Miệng nam mô, bụng bồ dao găm: bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác.

※ ※ ※

11: 50 --

Tiếng chuông tan học đúng giờ vang lên, báo thời gian ăn trưa đã đến. Lăng Hảo Hảo thu dọn sách giáo khoa xong liền chào tạm biệt Mỹ Lệ, trực tiếp đi tới phòng ăn A của trường.

Năm nay không qua môn tiếng Anh, không có nghĩa là cô không có tâm trạng ăn trưa. Như dự đoán Lăng Hảo Hảo nhìn thấy Thanh Thủy Ngự Thần đang ngồi bên bàn ăn, uống cốc cà phê đen. Nhưng, ngoài dự đoán của cô chính là bên cạnh anh lại có thêm 2 người -- Cao Cung Mỹ Lệ và một người đàn ông có vài điểm giống cô ta, có thể là anh trai của cô ta, Cao Cung Dương Nhất trong truyền thuyết.

Thanh Thủy Ngự Thần để cốc cà phê xuống, lẳng lặng nhìn Lăng Hảo Hảo, hôm nay, đôi mắt cô thiếu chút sinh động, thêm chút ảm đạm.

"Sao thế?" Anh mở miệng hỏi, muốn biết nguyên nhân cô không vui.

"Không có gì? Chỉ là năm nay môn tiếng Anh không qua được..." Lăng Hảo Hảo ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thanh Thủy Ngự Thần. Cô để sách trong tay xuống, cầm cốc sữa mà nhân viên phục vụ đã chuẩn bị trước, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

"Kém tiếng Anh! Hóa ra có người kém tiếng Anh đến mức không qua được." Cao Cung Mỹ Huệ che miệng nhỏ giọng cười, nói. Cho dù cười nhạo người khác cũng không quên thói quen lễ nghi căn bản.

Hừ! Cô nói cho Ngự Thần nghe, không phải cho cô ta nghe, cô ta cười cái gì! Lăng Hảo Hảo tức giận lườm Cao Cung Mỹ Huệ một cái.

"Mỹ Huệ, anh không nhớ mẹ dạy em đối xử với người khác như thế." Cao Cung Dương Nhất ở một bên nhắc nhở em gái mình phải chú ý lễ phép, đồng thời quay đầu lại, tự giới thiệu với Lăng Hảo Hảo: "Xin chào, tôi là Cao Cung Dương Nhất, đây là em gái của tôi Cao Cung Mỹ Huệ. Thật sự xin lỗi, em gái tôi..."

"Xin lỗi thì không cần, nhưng......" Lăng Hảo Hảo nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông đáng yêu trước mặt, thực ra không cần anh giới thiệu, cô cũng sớm biết hai người họ rồi. Cao Cung Dương Nhất có một gương mặt cực kì đáng yêu khiến đàn chị của Đại học G vô cùng yêu thích, "Nếu anh cho tôi phỏng vấn, vậy thì quá tốt rồi." Bảo đảm nữ sinh năm ba, năm tư sẽ mua tập san giới thiệu về anh của câu lạc bộ truyền thông.

"Chuyện này......" Cao Cung Dương Nhất vừa muốn lịch sự từ chối, một giọng lạnh lùng chen vào.

"Không cho." Thanh Thủy Ngự Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Hảo Hảo. Anh không muốn cô quá chú ý tới người đàn ông khác, cô chỉ được chú ý một mình anh thôi.

"Tại sao? Chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi mà. Dù sao --" Lời còn chưa dứt, trên tay đã truyền đến cảm giác đau đớn khiến cô phải ngậm miệng. Tay của anh nắm chặt cổ tay cô, cảm giác lạnh như băng cho thấy anh không vui.

Lại giận rồi, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng đấu võ với anh ở trước mặt người khác.

"Thôi, không phỏng vấn thì không phỏng vấn." Dù sao cô có thể thừa dịp anh không có ở đây mà mượn cơ hội đi phỏng vấn.

Đôi tay đang nắm chặt tay cô chậm rãi buông lỏng ra, anh cầm cốc cà phê lên uống, để làm dịu cảm xúc nóng nảy trong lòng. Gần đây, hình như càng ngày cô càng có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của anh. Cô bắt đầu trở nên quan trọng với anh hơn rồi.

"Ngự Thần." Cao Cung Mỹ Huệ ngồi ở bên trái Thanh Thủy Ngự Thần không cam lòng bị bỏ rơi mà ngồi sát vào anh, đôi tay mềm mại đặt lên tay anh, làm nũng nói: "Em đã đến Trung Quốc mấy ngày rồi, nhưng em cảm thấy tiếng Trung nói không được tự nhiên, anh bớt chút thời gian dạy em được không?"

"Dạy cô tiếng Trung?" Anh không đẩy tay cô ta đang đặt trên tay anh ra, nhìn cô ta, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Lăng Hảo Hảo, muốn xem phản ứng của cô.

Thật chướng mắt! Lăng Hảo Hảo chu miệng lên uống một ngụm sữa, khí thế mười phần đứng dậy, đi đến bên cạnh bọn họ, dùng sức kéo tay hai người ra.

"Cô làm gì thế?" Cao Cung Mỹ Huệ tức giận đứng dậy hỏi.

"Không có gì, nhưng mà Trung Quốc có câu ngạn ngữ "Người đàn ông của người khác, không thể đùa giỡn", không biết cô có biết không." Thực ra nguyên văn là "Vợ của bạn, không thể đùa giỡn", nhưng thứ nhất là cô ta và cô không thể gọi là bạn bè, thứ hai là cô ta là người Nhật Bản không hiểu được văn hóa Trung Quốc 5000 năm uyên thâm như thế nào, nên cô chỉ cố gắng nói để cô ta dễ hiểu thôi.

"Ngự Thần là người đàn ông của cô?!" Không thể nào, Ngự Thần chưa bao giờ trao thân mình cho người khác.

"Đúng, có thể thấy tai của cô vẫn tốt, không nghe nhầm lời tôi nói." Lăng Hảo Hảo hài lòng gật đầu, vẻ mặt khiếp sợ của Cao Cung Mỹ Huệ khiến cô có cảm giác áp đảo được cô ta

"Không thể nào."

"Sao lại không thể nào, cô nghe cho rõ đây, cái này, cái này, cả cái kia nữa, tất cả của Ngự Thần đều là của tôi!" Cô cực kì hung hăng chỉ vào Thanh Thủy Ngự Thần đang nhàn nhã uống cà phê, ăn thịt bò bít tết ở một bên, ngón tay chỉ vào mái tóc đen nhánh như mực, ánh mắt quyến rũ, đôi môi trái tim đỏ thắm, lồng ngực rộng lớn và dáng người ngang tàng của anh, tuyên bố thuộc quyền sở hữu của mình.

Cao Cung Mỹ Huệ không để ý tới Lăng Hảo Hảo trước mặt, chỉ mở to hai mắt nhìn Thanh Thủy Ngự Thần, "Ngự Thần, là thật sao?" Cô chỉ muốn nghe đáp án của anh, lời của người khác cô nhất định không tin.

"Hảo Hảo nói không sai, là tôi hứa với cô ấy, tôi thuộc về cô ấy." Mặc kệ mỹ nhân sắp khóc trước mắt, anh vẫn tiếp tục động tác trong tay, như mây trôi nước chảy, trong giọng nói có sự kiên quyết và khẳng định.

"Anh......" Cô không muốn tin đây là sự thật, nhưng lời anh nói ra, khiến cho cô không thể không tin, anh -- thật sự nói với cô gái khác lời hứa hẹn như vậy, còn cô thì sao? Anh đã bao giờ chú ý tới cô, anh có từng nghĩ tới cô chưa?

"Còn em? Anh phải biết là em vẫn yêu anh, mười hai năm rồi, chưa từng thay đổi."

"Tôi biết, nhưng, như thế thì sao?" Anh không phản đối cô ta yêu anh, cũng chưa từng trả lời rằng anh sẽ yêu cô ta.

Đúng vậy, như thế thì sao chứ? Nhưng --

"Em vẫn nghĩ em sẽ là vợ của anh, sẽ vào nhà Thanh Thủy, bác trai và bác gái cũng đều nghĩ vậy." Cho nên cô mới không chút do dự, yêu anh hết lòng.

Lạnh lùng ngẩng đầu liếc cô một cái, "Cha mẹ tôi sao? Nếu bọn họ muốn cô là con dâu nhà Thanh Thủy, vậy họ cưới cô là được, vợ của tôi chỉ có một người duy nhất." Tới bây giờ anh cũng chưa từng hứa hẹn với cô ta điều gì.

Nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, đã sớm biết anh vô tình, nhưng lúc này vẫn bị những lời nói lạnh lùng của anh làm tổn thương. Cuối cùng không chịu được nữa, Cao Cung Mỹ Huệ che mặt chạy ra khỏi phòng ăn.

"Xin lỗi, tôi đi trước." Bỏ lại một câu, Cao Cung Dương Nhất đuổi theo phía sau ra khỏi phòng ăn. Hôm nay, Mỹ Huệ đã chịu đả kích rất lớn.

Phòng ăn im lặng ngay lập tức.

"Chuyện đó......" Lăng Hảo Hảo vừa ngẩng đầu, mới nói được hai chữ, lại phát hiện ra bản thân đã sớm trở thành tâm điểm của sự chú ý. Toàn bộ phòng ăn, cả sinh viên, nhân viên phục vụ, quản lý, đều đồng thời nhìn về phía này.

Ai, xem ra hôm nay không ăn ở đây được rồi, Lăng Hảo Hảo ngửa cổ uống hết cốc sữa tươi, ngay sau đó kéo Thanh Thủy Ngự Thần vẫn đang thưởng thức bữa ăn bước nhanh ra khỏi phòng ăn. Cô cũng không muốn trở thành con khỉ trong phòng ăn này.

※ ※ ※

Một lon cà phê từ máy bán hàng tự động, một hộp sữa tươi và hai cái hamburger gà mua trong siêu thị của trường, coi như là bữa trưa của Lăng Hảo Hảo và Thanh Thủy Ngự Thần.

"Này, cà phê của anh." Lăng Hảo Hảo ném lon cà phê cho Thanh Thủy Ngự Thần.

Thanh Thủy Ngự Thần chán ghét liếc lon cà phê một cái, "Anh không uống loại cà phê này." Từ trước đến nay, anh đều uống loại cà phê được làm ra một cách tỉ mỉ.

"Cà phê này kém cà phê bình thường anh hay uống, nhưng đừng soi mói nhiều như vậy, dù gì cũng là lần đầu tiên em mời khách, uống chút đi." Nói ra thật xấu hổ, ở cùng với anh, chi phí ăn uống trước giờ đều do anh trả, từ trước đến nay cô chỉ là người ăn chùa uống chùa thôi, nên hiếm có cơ hội, cô cũng muốn mời anh ăn một lần, mặc dù hơi rẻ một chút.

"Không cần." Thanh Thủy Ngự Thần lạnh lùng từ chối, tiện tay ném lon cà phê xuống đất, "Về phòng ăn đi." Anh kết luận một câu, kéo cô về phía phòng ăn. Để cô kéo anh ra khỏi phòng ăn là một sai lầm.

"Đừng!" Hai chân cô cố định tại chỗ, liều chết không tiến lên nửa bước. Nếu quay về, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý, trong hoàn cảnh đó, dù sơn hào hải vị có bày trước mặt cô, chỉ sợ cô cũng không nuốt trôi miếng nào.

"Lý do là gì, cho anh một lý do hợp lí." Anh nắm tay vào, không nhịn được nói. Anh yêu cô, nhưng không cho phép cô cố tình gây sự, ăn trưa trên bãi cỏ này là phương thức giết thời gian kém cỏi nhất.