Chu Tĩnh chuẩn bị sáu vỉ thịt nướng, trung bình một vỉ cho năm sáu người là quá đủ, thức ăn phong phú, cậu ta cẩn thận phân chia các loại thịt, bởi vì một số bạn trong lớp không thích ăn thịt dê.
“Trời ơi, các cậu làm xong rồi!” Mấy nam sinh trong lớp chơi mệt, bước ra còn thở không ra hơi thì nhìn thấy đồ ăn đã bày sẵn trên bàn.
“Gọi mọi người trong đó ra ăn xiên nướng, tiện thể vào bếp bê mấy thùng bia ra. Không thể để mấy bạn nữ làm việc nặng nhọc này được.” Lớp trưởng Chu vừa chỉ huy nhóm Dương Chi nướng đồ vừa chỉ huy nhóm nam sinh vào lấy đồ.
“Được.” Mấy nam sinh nhắn tin thông báo trong nhóm, rồi khoác vai nhau đi vào bếp lấy bia.
Chủ nhiệm lớp đã ngoài bốn mươi tuổi, không thể chơi với đám con trai náo nhiệt, buổi sáng đã đến phòng điện ảnh, cố vấn thì bị các bạn nữ lôi kéo chạy lên chạy xuống, ngửi thấy mùi thơm thịt nướng thì cảm thấy mình có thể ăn suất của hai người.
“Uống ít thôi, đừng uống nhiều mà gây chuyện.” Vương Húc An cũng đi xuống cảnh cáo một vài người trong lớp tửu lượng không tốt.
Trước ánh mắt của chủ nhiệm và cố vấn của lớp, bọn họ chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Lục Mạch là người cuối cùng đến, lúc này Dương Chi trở thành đầu bếp, có vài người vây quanh cô.
“Đúng, Dương Chi, thịt nướng rất ngon.” Có người nhận được một xâu thịt bò nướng từ Dương Chi, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
“Thật sao?” Dương Chi không thể tin được, lúc đầu khi Chu Tĩnh nhờ cô nướng thịt giúp, cô đã nghĩ ra hàng trăm cách từ chối, dù sao cô cũng hiểu rõ tài nghệ nấu nướng của mình, nếu nướng thịt không ai ăn được thì cũng có chút xấu hổ.
Nhưng không ngờ phản ứng lại khá tốt, nên thậm chí Dương Chi còn nghĩ đến việc liệu cô có tài năng đặc biệt gì trong việc nướng thịt hay không.
Sau khi được khen ngợi Dương Chi càng thêm hứng thú, khi đang tập trung tinh thần nướng thì đột nhiên bên tai truyền tới giọng nói tầm thấp, “Cho tôi nếm thử.”
“Lục Mạch?” Dương Chi vội vàng xoay người, vành tai đã hơi ửng hồng vì giọng nói của cậu.
“Tôi muốn ăn thịt sườn.” Lục Mạch chỉ tay chọn trong vỉ nướng.
“Ừm được, thịt sườn có thể ăn được rồi.” Dương Chi nhanh chóng lấy hai xiên thịt nhét vào tay Lục Mạch.
Lục Mạch đứng bên cạnh Dương Chi, động tác ăn xiên thịt của cậu cũng không phá hủy hình tượng nam thần vườn trường.
Dưới ánh mắt đầy chờ mong của Dương Chi, Lục Mạch ăn xong một xiên thịt lập tức khen ngợi, “Ăn ngon lắm.”
Lúc này Dương Chi mới nhẹ nhàng thở ra, người khác có cảm thấy ngon hay không không quan trọng, quan trọng nhất là cảm giác của Lục Mạch.
“Lục Mạch, cùng nhau uống rượu đi.” Ở chỗ thịt nướng nơi mà Chu Tĩnh phụ trách có mấy bạn học ồn ào tụ tập.
“Không.” Lục Mạch lắc đầu từ chối, sau đó đưa tay lên xoa tóc của Dương Chi, sợi tóc mềm mại quấn vào giữa các ngón tay của cậu mang lại cảm giác rất thoải mái.
“Được rồi, cậu muốn uống thì đến nha ~” vài người khác hét lên.
Lục Mạch lịch sự gật đầu.
Sau đó kéo Dương Chi sang bên cạnh mình, “Để tôi nướng cho.”
Mặc dù Dương Chi rất muốn tiếp tục trổ tài nấu nướng nhưng lại muốn thử món xiên nướng của Lục Mạch nên đành nhường vị trí cho cậu.
“Uống chút không?” Ôn Đào cũng để lại bếp thịt nướng giao cho Vương Húc An, cầm một lon bia đi tới.
“Không, không.” Dương Chi đột nhiên nhớ tới lần say rượu ở KTV, nên không muốn đụng đến rượu bia trong bữa tiệc nữa.
Lục Mạch dường như biết được suy nghĩ của Dương Chi, nói, “Có tôi ở bên cạnh nên có thể uống, không sao đâu.”
Ngụ ý là Dương Chi không được uống nếu không có cậu.
Dương Chi nghĩ thầm chính là vì cậu nên tôi mới không uống, nếu uống nhiều thì thật đáng xấu hổ.
“Uống một lon cũng không có vấn đề.” Ôn Đào nói với Dương Chi.
“Vẫn không được.” Dương Chi luôn cảm thấy Ôn Đào đang tính kế cô gì đó nên cô lắc đầu liên tục.
Ôn Đào thấy thế cũng chỉ cười cười, không ép cô nữa, chỉ mở lon bia ăn cùng xiên thịt nướng, ôi thật ngon ~
“Lục Mạch đang nướng sao?” Chu Tĩnh ở bên cạnh nướng thịt nhìn thấy, cậu ta vội vàng chạy tới, nói: “Cho tôi thử một xiên.”
“Tại sao lúc bọn tôi nướng không thấy cậu muốn nếm thử.” Ôn Đào làm bộ muốn đạp.
“Đừng đá, đừng đá, tiên nữ nướng thì kẻ phàm phu như tôi nào dám tùy tiện ăn.” Chu Tĩnh vội vàng cầu xin tha thứ, “Hơn nữa có thể ăn xiên thịt mà Lục Mạch nướng, đây là chuyện không dễ dàng gì, trước đó đã rất ít cơ hội để nói chuyện với cậu ấy.”
Động tác nướng thịt của Lục Mạch tạm dừng, theo bản năng Dương Chi liếc nhìn phản ứng của Lục Mạch.
“Muốn ăn không?” Lục Mạch không nói gì, chỉ là đưa cho Dương Chi mấy xiên nướng trước, sau đó nhìn Chu Tĩnh nói, “Cậu chờ sau.”
Chu Tĩnh liên tục gật đầu.
Ăn xong bữa trưa này đã hơn hai giờ chiều, bởi vì một số bạn trong lớp đề nghị chơi trò chơi, cho nên dọn dẹp sạch sẽ đồ trong sân đã là ba giờ chiều.
Ý kiến của chủ nhiệm là phải về trường trước khi trời tối, nên khoảng năm giờ đã phải trở về.
“Mọi người tụ tập ngồi thành một vòng tròn, trò chơi sự thật hay mạo hiểm sắp bắt đầu rồi đây!!!” Vương Húc An chủ động trở thành người chủ trì trò chơi này.
Trò chơi rất phổ biến trong bất kỳ sự kiện tiệc tùng nào, sự thật hay mạo hiểm!
Khi Dương Chi nghe thấy tên trò chơi, cô nhìn Ôn Đào bên cạnh liên tục, cô đang nghĩ rằng Ôn Đào sẽ không muốn dùng trò sự thật hay mạo hiểm để cô tỏ tình với Lục Mạch chứ đấy?
Đáng tiếc, Dương Chi chỉ đoán đúng một nửa.
“Nào, chúng ta chuẩn bị bắt đầu chơi trống và hoa.” Vương Húc An đặt quả cầu hoa vào tay một bạn học, sau đó bịt mắt Chu Tĩnh lại và yêu cầu cậu ta ngồi quay lưng lại với vòng tròn xung quanh các bạn cùng lớp, trong tay cậu ta là một cái chày cán bột, trược mặt là chậu inox.
Vương Húc An tiếp tục giới thiệu quy tắc, “Lớp trưởng Chu phụ trách đánh trống, khi tiếng trống vang thì mọi người lần lượt truyền hoa với nhau, khi tiếng trống dừng lại, hoa trong tay ai thì người đó là người may mắn.”
“Vậy nếu như hai người cùng cầm thì sao?” Một bạn học lên tiếng hỏi.
“Cái này đơn giản,” Vương Húc An không cần suy nghĩ cũng trả lời ngay đáp án, “Vậy sẽ chơi đoán số.”
“Được được.” Lập tức có nhiều người đồng ý với đáp án này.
“Trước tiên nói về quy tắc xử phạt đi, từ chối hoặc không làm được trò mạo hiểm, hoặc là không thể nói sự thật, tất cả phải uống rượu phạt!” Vương Húc An kéo một thùng bia đến, “Nếu không uống được thì có thể tìm người khác uống thay, nhưng uống thay sẽ phải uống hai ly nha ~~ ha ha.”
“Được rồi ~” Hầu hết mọi người trong lớp đều đồng ý, nhưng một số ít không phát biểu ý kiến gì thêm.
Khi Lục Mạch nghe thấy hình phạt, lông mày cậu nhíu lại, bởi vì ngay từ đầu khi cậu và Vương Húc An bàn bạc trò chơi này không hề đề cập đến hình phạt uống rượu, vì vậy là do Vương Húc An tự tiện thêm hình phạt.
Cậu không khỏi lo lắng cho Dương Chi, nhưng hầu hết cả lớp đều đồng ý, cậu không thể đứng lên nói rằng hình phạt là không ổn, dù sao đến cả chủ nhiệm và cố vấn lớp đều không từ chối.
Thuyền chỉ có thể đi thẳng đến đầu cầu.
Lục Mạch không ngồi cạnh Dương Chi mà ngồi cùng một vài nam sinh khác trong lớp, cơ hồ vừa ngầng đầu lên là có thể nhìn thấy mọi cử chỉ của Dương Chi và Dương Chi cũng có thể nhìn thấy cậu.
Nhưng Dương Chi vẫn luôn suy đoán trò chơi này là kế hoạch tỏ tình mà Ôn Đào bày ra cho cô, cho nên lúc này tim đập rộn ràng, không có dũng khí nhìn về hướng Lục Mạch.
Lục Mạch chỉ có thể tiếp tục làm theo kế hoạch lúc trước, chỉ cần truyền quả cầu hoa dừng lại trên tay cậu, cậu sẽ chọn mạo hiểm với Dương Chi, hoặc chọn sự thật để tỏ tình là được.
Dù sao bọn họ cũng đã bàn qua với Chu Tĩnh, chỉ cần làm theo kế hoạch đã bàn bạc trước đó, cơ hội quả cầu hoa ở trên tay cậu sẽ rất lớn.
“Chuẩn bị ~ bắt đầu!” Lúc này Vương Húc An tràn đầy hứng thú cũng không quan tâm những thứ khác.
Chu Tĩnh gõ vào chậu inox rất nhịp nhàng, bạn học đầu tiên cầm quả cầu hoa lập tức nhét vào tay bạn kế bên như củ khoai nóng bỏng tay.
Sau đó, hầu như tất cả những người gặp phải quả cầu hoa đều có phản ứng này, Dương Chi nhìn chằm chằm vào quả cầu hoa, tim đập thình thịch, như có thể nhảy ra khỏi cổ họng trong giây tiếp theo!
Ôn Đào cầm lấy quả cầu hoa vừa đặt vào trong tay Dương Chi, Chu Tĩnh đã hết sức ăn ý phối hợp dừng lại.
“A…” Dương Chi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, tay vẫn giữ động tác muốn chuyền quả cầu hoa cho người khác.
Làm sao cô có thể nghĩ rằng bọn họ thực sự có thể chuyền bóng vào tay cô trước khi dừng bộ gõ!
“Oh oh oh ~” các bạn học lập tức hét náo nhiệt.
“Không cần phải nói, bạn nhỏ Dương Chi, bạn là người may mắn của chúng tôi ở vòng đầu tiên ~” Vương Húc An cười toe toét, “Chào mừng bạn đến với trung tâm của sân khấu.”
Vừa nói cậu ta còn duyên dáng làm động tác ‘Mời’.
Dương Chi nhìn Ôn Đào cầu cứu, bây giờ ngay cả nhìn Lục Mạch cô cũng không dám, ai biết vẻ mặt của Ôn Đào còn kinh ngạc hơn cô, như thể cô ấy còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Chuyện gì vậy? Đây là kế hoạch tỏ tình mà cậu nghĩ sao?” Dương Chi chậm chạp đứng dậy, một bên nhỏ giọng hỏi Ôn Đào.
“Không, không, không.” Ôn Đào lúng túng, kế hoạch của Ôn Đào là chuyền bóng vào tay Lục Mạch, để Lục Mạch nắm quyền chủ động!
Ôn Đào nghĩ so với việc Dương Chi tỏ tình thì không bằng để Lục Mạch tỏ tình trước mặt các bạn trong lớp hơn, bởi vì cô ấy hy vọng Dương Chi là người được yêu hơn là người chủ động.
“Đm.” Dương Chi sững sờ, không phải Ôn Đào là người nghĩ kế hoạch tỏ tình giúp cô sao?
“Đến đây, đừng chần chờ, đến rút thăm chọn đại mạo hiểm hay sự thật nào.” Vương Húc An rất giống như bà ngoại sói nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ, trong tay cầm hai thanh tre đưa tới trước mặt Dương Chi, nói: “Phần đuôi màu đỏ là sự thật, còn màu xanh lam là đại mao hiểm nha~”
Đầu óc của Dương Chi vẫn còn đang bàng hoàng, rút một thanh tre ra khỏi tay Vương Húc An với vẻ mặt mê mang, nhìn thấy phần đuôi, màu xanh lam?
“Là mau xanh lam~”
“Đại mạo hiểm, đại mạo hiểm ~”
Các bạn trong lớp đồng loạt hô, “Đại mạo hiểm ~ đại mạo hiểm ~”
“Bạn học Dương Chi, cậu có chấp nhận thử thách đại mạo hiểm không?” Vương Húc An không biết từ lúc nào đã ôm cái thùng rút thăm lại, nhìn Dương Chi cười xán lạn.
Giác quan thứ sáu của Dương Chi mách bảo rằng Vương Húc An đã đào sẵn một cái hố đợi cô, mà cô lại không thể không nhảy!
Bởi vì bất kể là tự chối đại mạo hiểm hay thất bại đại mạo hiểm, đều phải uống rượu!
Trời ạ!