Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 49: Bức thư




“Meow meow~~” Dương Chi vừa vào cửa đã nhìn thây Tiểu Hoa Chi vẫy cái đuôi mềm mại như chổi lông gà, từ phòng khách chạy tới kêu ‘meow meow’.

Nhìn thắng hai người đứng trước cửa, mới thả chậm bước chân, vừa kêu ‘meow’, vừa nhìn Dương Chi rồi lại nhìn Lục Mạch, sau đó giơ chân lên nhìn Dương Chi, làm bộ muốn vội vàng chạy tới.

“Hoa Chi đã lớn hơn rồi.” Dương Chi khom lưng thuận thế ôm Hoa Chi, Tiểu Hoa Chi được nằm trong lòng Dương Chi thì lập tức yên tĩnh lại, ngoan ngoãn hưởng thụ sự âu yếm của Dương Chi, cổ họng phát ra âm thanh ‘grừ grừ’.

“Nó rất thích cậu.” Lục Mạch nhìn Dương Chi đang xoa đầu Hoa Chi, cậu cũng sờ đầu Dương Chi, sau đó thu tay lại rất tự nhiên rồi hỏi, “Có muốn uống gì không?”

“À, nước lọc là được rồi.” Dương Chi nhìn Lục Mạch đi rót nước, vụng trộm xoa vành tai đang đỏ bừng của mình, thật đáng ghét đột nhiên xoa đầu cô.

Khiến trái tim cô lập tức rung động.

Ôm Hoa Chi ngồi trên ghế sô pha, đầu óc cô còn đang mải nghĩ cách đưa phong thư này cho Lục Mạch như thế nào mới không để cậu không vui.

“Ấm rồi, có thể uống ngay.” Lục Mạch thấy Dương Chi thất thần, bưng cốc nước đặt trước mặt cô rồi khẽ cười, “Đang nghĩ gì thế?”

Dương Chi do dự nhiều lần, rồi trực tiếp nói ra, “Tôi có một bức thư cho cậu.”

“Thư?” Lục Mạch ngưng lại, không ngờ cô sẽ có thư cho cậu.

“Đúng vây, là Phương Bối Thần nhờ tôi đưa cho cậu.” Dương Chi nói xong thì lấy phong thư từ túi áo ra.

“Phương Bối Thần tìm cậu sao?” Lục Mạch lập tức nắm được mấu chốt của sự việc, vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng.

“À, tình cờ gặp trên đường về.” Dương Chi vội vàng giải thích, “Cậu ấy không làm gì tôi, chỉ nhờ tôi chuyển phong thư này đến cho cậu.”

Dương Chi nói xong lập tức đưa phong thư cho Lục Mạch.

Lục Mạch nhìn hình thức của phong thư này, lòng không bình tĩnh nổi.

“Cậu chắc chắn chỉ có Phương Bối Thần không?” Lục Mạch đột nhiên nắm lấy cổ tay cầm thư của Dương Chi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phong thư màu vàng sẫm, trong ánh mắt không che giấu nổi vẻ chán ghét.

“Đúng vậy, chỉ có cậu ấy.” Cổ tay Dương Chi bị nắm thì có chút đau, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lục Mạch, thì cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, cho nên cũng không có giãy dụa, chỉ cẩn thận hỏi, “Phong thư này có gì không ổn sao?”

Lục Mạch nhìn bàn tay mình đang nắm cổ tay Dương Chi dùng sức rất mạnh, nhưng Dương Chi chỉ khẽ chau mày.

“Xin lỗi.” Lục Mạch vội vàng buông lỏng tay, nhìn vết hằn màu đỏ rõ ràng trên cổ tay Dương Chi, cậu lúng túng, “Thật xin lỗi vừa rồi tôi mất khống chế đã làm cậu đau.”

Lục Mạch chưa bao giờ không khống chế được cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy rằng phong thư này, rõ ràng là phong cách của mẹ cậu, khiến cậu thực sự hơi hoảng sợ, không biết mẹ mình có làm gì với Dương Chi không, nếu không sẽ không vòng vo gửi phong thư này.

“Không sao, tôi không đau.” Dương Chi vừa thu cổ tay lại, trên tay vẫn niết mạnh vào phong thư, “Bức thư này có gì đặc biệt sao?”

“Đưa cho tôi.” Lục Mạch né tránh Dương Chi, cầm lấy phong thư.

“Hôm nay là lỗi của tôi. Vì không đưa cậu về nhà khiến Phương Bối Thần có cơ hội tìm cậu.” Lục Mạch vừa nói vừa mở phong thư trên tay.

“Không sao, tôi cảm thấy Phương Bối Thần khá tốt, cô ấy cũng không làm gì tôi.” Dương Chi vội vàng nói, âm thầm giúp Phương Bối Thần tăng hảo cảm.

“Đừng dễ tin tưởng một người lạ, tất cả những gì cậu thấy chỉ là một mặt cô ta thôi.” Lục Mạch chỉ nói như vậy.

Dương Chi không thể phản bác lại, cậu luôn nghĩ cho cô.

Nhưng cô có thể nhìn ra, Lục Mạch thực sự không muốn cô có bất kỳ quan hệ nào với Phương Bối Thần.

Sau khi Lục Mạch mở phong bì ra, nhìn thấy trên bức thư viết một câu, đồng tử của cậu không tự chủ co rút lại.

“Tôi nhận được thư rồi, bây giờ không còn sớm, cậu có muốn về nghỉ ngơi sớm không?” Lục Mạch bình tĩnh đặt phong thư ở trên bàn, sau đó hỏi Dương Chi.

Dương Chi không còn vấn đề gì, mục đích hôm nay của cô chỉ đến gửi thư, nhưng Lục Mạch trước đây chưa bao giờ chủ động bảo cô về nghỉ ngơi sớm, lần này đột nhiên bảo cô về sớm khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, đặc biệt là sau khi cô thừa nhận thích cậu, dường như mọi cử chỉ lời nói của Lục Mạch đều có thể tác động đến trái tim cô nhiều hơn.

“Được, vậy tôi về trước.” Dương Chi nhấp một ngụm nước, sau đó đặt Hoa Chi đang ôm xuống, bỏ qua tiếng kêu kinh ngạc của nó rồi bước ra khỏi cửa, không hề quay đầu lại, “Ngày mai gặp lại.”    

Lục Mạch nghiêng đầu nhìn cánh cửa đóng “rầm” lại, tự hỏi làm sao tâm tình Dương Chi đột nhiên không tốt, nhưng sau khi nghĩ lại, có thể do ảo giác của cậu mà thôi.

Nhìn chằm chằm bức thư nằm trên bàn, Lục Mạch cảm thấy thái dương đột nhiên giật mạnh, trên thư chỉ viết một câu: [Xem ra cô gái này đối với con rất quan trọng.]

Mẹ cậu đã sớm biết Dương Chi, đây cũng là chuyện đương nhiên, cách đối xử có cậu với Dương Chi khác với người thường, nên nhất định sẽ không thoát khỏi con mắt của người trong nhà.    

Lục Mạch cũng không giấu giếm sự thật với gia đình mình, nhưng cậu không muốn để Dương Chi tiếp xúc quá nhiều với người nhà mình trong hoàn cảnh bất trắc này.    

Chỉ là trước đây bố mẹ cậu ngay cả nhà cũ cũng không dọn đi, cho nên cậu cũng không động thủ.    

Để ngăn không cho Phương Bối Thần liên lạc với Dương Chi, ngoài việc không muốn mẹ cậu biết quá nhiều về Dương Chi, cậu cũng không muốn Dương Chi biết về gia đình cậu phức tạp đến mức khiến cậu phải chán ghét.  

Nhưng bây giờ mẹ cậu dùng cách này để thấy được Dương Chi quan trọng với cậu như thế nào, quan trọng đến mức chính cậu sẵn sàng mở phong thư của mẹ mình – người mà Lục Mạch không bao giờ muốn gặp.

Nếu Phương Bối Thần đưa bức thư này cho cậu, dù cậu có nhận lấy nó đi chăng nữa thì chỉ cần xoay người lại là sẽ ném nó vào thùng rác. Dương Chi đưa cho cậu, cậu sẵn sàng mở nó xem.

Tiểu Hoa Chi kêu ‘meow meow’ một hồi, thấy chủ nhân không để ý đến mình thì vung đuôi leo lên giá leo của mèo.

Lục Mạch an tĩnh đứng một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một cuộc gọi mà cậu đã không nhớ rõ là đã bao lâu rồi không gọi, số điện thoại liên lạc của mẹ cậu.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, sau đó một giọng nữ lạnh lùng truyền đến, mang theo chút ý cười nhạo, “Cuối cùng cũng gọi rồi?”

Lục Mạch chỉ cụp mắt xuống, giọng nói lạnh lùng không có chút tình cảm nào, “Mẹ.”

“Một tiếng mẹ này, thật sự đã lâu không nghe thấy, vẫn có hơi khó chịu.” Mẹ Lục Mạch cười nhẹ.

Lục Mạch lạnh lùng chỉ hỏi đúng mục đích cuộc gọi này, “Bà Phương, không biết mục đích gửi thư này của bà là gì?”

Rất lâu đầu bên kia điện thoại vẫn không có tiếng động, vừa lúc Lục Mạch không có kiên nhẫn thì bên kia mới nhẹ nhàng chậm rãi nói một câu, “Ồ, bà Phương sao?”

Ngữ khí không nói rõ lên được là cảm xúc gì.

Lục Mạch không có đáp lại, chờ bà nói tiếp.

“Lo lắng không biết mẹ sẽ làm gì bạn gái nhỏ của con sao?” Mẹ của Lục Mạch là Viên Uyển, thản nhiên hỏi.

Lục Mạch tôn trọng bà vì là người sinh ra cậu, nhưng cậu vẫn phải cảnh cáo bà, “Tốt nhất là bà không nên làm những việc sẽ khiến bản thân phải hối hận.”

Tình cảm gia đình đã khiến cậu gần như mất hết dũng khí bên người yêu, cho nên dù là kiếp trước hay kiếp này, Dương Chi vẫn luôn chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng cậu.

Kể cả vì cô mà chống lại nhà họ Lục.

“Hôm nay là sinh nhật của mẹ.” Viên Uyển chỉ thở dài, “Con nhất định phải vì cô gái đó mà nói như vậy với mẹ sao?”

“Tôi nói với bà như vậy không liên quan gì tới ngày hôm nay cả.”

“Tên nhóc thối…” Viên Uyển thật sự tức giận, “Nhà cũ bên kia có yến hội, con sẽ dẫn cô bé đó tham dự cùng sao?”

“Chuyện này không phiền bà phải bận tâm, tự tôi có thể suy xét.”

“Con muốn ông Lục công nhận cô bé kia?”

“Tôi đã nói sẽ không phiền bà phải bận tâm.”

“Lục Mạch, con không cần phải dùng thái độ đó để nói chuyện với mẹ.” Viên Uyển hít một hơi thật sâu, “Mẹ xin lỗi vì đã không thể cho con một tuổi thơ tốt đẹp, nhưng lần này mẹ sẽ nghĩ cách giúp con.”

“Tôi nghĩ thuở nhỏ tôi đã được chỉ dạy rất nhiều, bà không cần phải xin lỗi, còn về việc bà nói giúp tôi…” Lục Mạch khẽ cười một tiếng, “Lúc tôi ra quyết định thì tôi đã tự nắm chắc phần thắng của mình.”

“Nhưng nếu mẹ giúp con, hiện giờ con đã chắc chắn năm phần, mẹ có thể khiến nó tăng lên tám phần.” Viên Uyển tự tin nói, “Ba phần này chắc chắn rất quan trong với con.”

Lục Mạch trầm mặc một hồi, đâu chỉ là rất quan trong, đối với chuyện của Dương Chi, cậu thật sự không muốn mạo hiểm, nếu mẹ cậu thật lòng muốn giúp, cậu cũng không từ chối, nhưng, “Bà muốn tôi làm gì?”

Mẹ cậu sẽ không làm những việc vô nghĩa, sẵn lòng giúp cậu một chuyện, hẳn là để lấy những thứ khác từ cậu.

“Sinh nhật mẹ, cùng ăn bữa cơm với mẹ.” Viên Uyển chỉ nói như vậy.

Lục Mạch đợi một hồi, không nghe thấy câu nào nữa, không khỏi nhíu mày, “Chỉ có như vậy thôi?”

“Chỉ như vậy, một giờ sau, hẹn con ở nhà hàng Thanh Yên hồi nhỏ.” Nói xong, Viên Uyển cúp điện thoại, tựa như dự liệu được Lục Mạch sẽ không từ chối việc này.

Lục Mạch nhìn màn hình vừa kết thúc cuộc gọi, lông mày nhíu chặt hơn, không biết mẹ cậu đang tính toán gì, điều kiện chỉ là ăn một bữa, sao có thể đổi lấy công việc nặng nhọc đối với bà?

Nếu mọi việc tiến hành không suôn sẻ, có lẽ còn sẽ để lại ấn tượng xấu cho ông Lục.

Lục Mạch đoán không ra, đơn giản cũng không muốn nghĩ tới, chuẩn bị thay quần áo rồi đến nhà hàng Thanh Yên theo lịch hẹn.

Đến lúc đó gặp được mẹ cậu, tự nhiên sẽ đoán được bà muốn làm gì.