Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 37: Giúp đỡ




Tâm trạng Dương Chi phức tạp, không biết nên nói thật hay không, là số điện thoại của anh trai cậu, nhưng tớ không phải chị dâu cậu!

Ấn trả lời điện thoại, giọng nói lạnh lùng của Lục Mạch truyền vào tai, “Cậu đang ở trường học à?”

“Ừ.” Dương Chi không được tự nhiên khi bị ánh mắt nóng rực của Phương Bối Thần nhìn, xoay người thoát khỏi tầm mắt của cô ấy rồi mới trả lời.

Dương Chi: “Cậu có chuyện gì à?” 

Trước đó cảm thấy quan hệ giữa cậu và ba lạnh nhạt xa cách, cô lo không biết có xảy ra tranh chấp gì không, nhưng nếu cô ở lại thì cũng không ổn.

“Không sao, bọn họ về rồi.” Giọng nói Lục Mạch đầy ý cười, cậu vui vì Dương Chi quan tâm  đến mình.

“Ừm, vậy buổi tối tớ lại tiếp tục mang đồ ăn cho cậu, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Dương Chi cười nói.

“Được.” Lục Mạch tiếp lời.

Sau khi Dương Chi cúp điện thoại, quay đầu nhìn phía Phương Bối Thần, chỉ thấy cô ấy vẫn đang nhìn cô cười.

“Cậu vừa nói muốn tớ giúp đỡ gì sao?” Dương Chi do dự một lúc mới nói, “Có lẽ tớ sẽ không giúp được gì cho cậu đâu.”

“Anh Lục Mạch vẫn luôn né tránh em, điều đó chị biết mà.” Phương Bối Thần vuốt tóc, ngượng ngùng cười.

Dương Chi chỉ cười lịch sự không đáp.

“Có lẽ anh ấy có chút hiểu lầm với em.” Phương Bối Thần tạm dừng lại rồi giải thích tiếp, “Anh ấy kéo em vào danh sách đen, gần đây em không gặp được anh ấy. Tuần tới là sinh nhật mẹ anh ấy, em muốn anh ấy đến nhà ăn bữa cơm.”

Phương Bối Thần nói vậy, Dương Chi cũng hiểu ra, “Vậy nên, cậu muốn nhờ tớ nói với Lục Mạch chuyện này sao?”

“Vâng ạ.” Phương Bối Thần mong chờ nhìn Dương Chi, “Có thể không ạ?”

Dương Chi từ chối ngay không cần suy nghĩ, “Xin lỗi, có lẽ tớ không giúp được cậu chuyện này rồi.”

Hôm nay ba Lục Mạch đến nhà, vẻ mặt Lục Mạch đã vô cùng lạnh lùng, nếu nhắc đến mẹ cậu, có lẽ sẽ biến thành khối băng mất.

“Thực sự là không thể giúp được.” Dương Chi nói. 

Lục Mạch rất tốt với cô, nhưng cô vẫn không có cảm giác chân thật nào, bởi vì cô không biết là do kiếp trước cô ở bên cậu, hay hiện tại cậu quan tâm  đến cô.

Dương Chi quá nhạy cảm, dù biết bản thân ngày càng lún sâu vào sự dịu dàng và của Lục Mạch, nhưng lý trí lại luôn nhắc nhở cô khoảng cách chênh lệch giữa hai người.

Cô không có cảm giác an toàn.

“Em không ép chị phải bắt anh ấy đến, em chỉ muốn anh ấy biết chuyện này thôi.” Phương Bối Thần vội giải thích.

“Tớ hiểu ý của cậu, nhưng xin lỗi, mối quan hệ giữa chúng tớ không như cậu nghĩ. Về chuyện gia đình, tớ thực sự không giúp được.” Dương Chi trả túi sưởi cho Phương Bối Thần, cúi người nói tạm biệt, “Bạn tớ sắp thi đấu rồi, tớ đi trước đây.”

Phương Bối Thần nhìn bóng dáng Dương Chi dời đi, trong lòng muốn gọi lại, nhưng miệng không phát ra được âm thanh.

Chỉ có chút lạc lõng, cô rất mong người trong gia đình có thể cùng nhau dùng bữa.

Lúc Dương Chi tìm thấy Ôn Đào, trò chơi của Ôn Đào đã kết thúc.

“Chẳng phải giờ mới nên bắt đầu sao?” Dương Chi nhìn Ôn Đào đang uống nước trên khán đài với vẻ mặt mơ màng.

“Vừa bắt đầu đã kết thúc rồi.” Ôn Đào uống hai ngụm nước, vẻ mặt nghẹn khuất, “Cậu biết tớ cùng nhóm với ai không? Là Tử Đồng đó! Bà đây ứ chơi nữa, chơi quần què ấy!”

… 

Dương Chi im lặng một cách kỳ lạ, tâm trạng phức tạp, sáng là Mạc Đan, chiều lại là Tử Đồng, Ôn Đào đúng là xung khắc với hai người kia.

“Về thôi, ngày mai thi đấu chờ cậu thể hiện.” Ôn Đào ngồi một lúc đã cảm thấy mất mặt.

Dương Chi nhìn đồng hồ, cảm thấy còn sớm, “Cậu về trước đi, tớ đi siêu thị đã.”

Ôn Đào nghĩ ngợi, “Tớ còn phải đến câu lạc bộ, cậu đi siêu thị tiện mua hộ tớ băng vệ sinh luôn nha.”

“Được.” Dương Chi trả lời.

Suy nghĩ đi siêu thị là do đột nhiên tâm huyết dâng trào, cô muốn làm gì đó cho Lục Mạch ăn.

Dù sao Lục Mạch đã nấu cho cô nhiều bữa như vậy rồi.

Đi taxi đến siêu thị, trên đường đi, Dương Chi tải app nấu ăn, vừa nghĩ món mình làm được, vừa tìm kiếm món ăn.

Người ta nói ăn gì bổ đó, hay là hầm móng giò, làm chân gà ngâm xả tắc, rau xào vậy.

Dương Chi đã có mục tiêu mua đồ, cô đi thẳng tới quầy móng giò, chân gà, khoai tây, cà chua, trứng… sau khi mua hết đồ cần thiết, cũng không quên mua giúp Ôn Đào băng vệ sinh.

Không nhớ chính xác trong bếp của Lục Mạch có gia vị nào, Dương Chi dứt khoát mua thêm một phần theo công thức.

Lúc thanh toán, nhìn nhân viên thu ngân quét mã sản phẩm mới chợt nhận ra mình mua quá nhiều.

Về nhà, trước tiên cất băng vệ sinh, sau đó cô mới bấm chuông cửa nhà Lục Mạch.

Đột nhiên nhớ ra Lục Mạch không tiện mở cửa, Dương Chi nhập mật khẩu, tự mở cửa vào.

“Lục Mạch?” Trong phòng khách không có bóng dáng của Lục Mạch, đống tài liệu được cô sắp xếp gọn gàng trước khi đi đều rơi lộn xộn trên mặt đất.

Trong lòng chợt nhói lên.

Ba của Lục Mạch sẽ không đánh cậu đâu nhỉ?

“Lục Mạch, cậu có đó không?” Dương Chi đặt nguyên liệu nấu ăn xuống trước, sau đó mới đổi dép đi đến.

Không có ai trả lời. 

Dương Chi cau mày, nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, vừa gõ vừa nói, “Lục Mạch, cậu ở bên trong à?”

Không nghe thấy giọng của Lục Mạch, nhưng mơ hồ nghe thấy âm thanh thứ gì đó rơi xuống đất.

“Tớ vào nhé.” Dương Chi mở cửa phòng ra, đập vào mắt là hình ảnh Lục Mạch vừa mới ngồi thẳng trên giường.

Ánh mắt nhìn xuống sàn nhà, vừa rồi là tiếng điện thoại của Lục Mạch rơi, có lẽ lúc đứng dậy đã vô tình đánh rơi.

“Xin lỗi, tớ vừa ngủ quên.” Mái tóc đen của Lục Mạch rối tung, có lẽ do vừa tỉnh dậy, ngũ quan vốn lạnh lùng lúc này lại trông dịu dàng hơn rất nhiều.

“Tớ gọi sao cậu không trả lời thế?” Dương Chi thở phào nhẹ nhõm, may mà là ngủ quên, nếu không cô lại nghĩ cậu bị ba cậu đánh ngất xỉu.

“Sao cậu về sớm vậy?” Lục Mạch vừa định vén chăn xuống giường đã bị Dương Chi ngăn lại.

Dương Chi: “Cậu nằm xuống đi, không sao đâu.”

“Vậy thì cậu lại đây.” Lục Mạch vẫy tay với cô.

Dương Chi bước tới không chút phòng bị, “Sao vậy?”

Lục Mạch duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay Dương Chi, dễ dàng kéo cô lên người mình.

Đột nhiên ở trong lòng Lục Mạch, Dương Chi sững sờ.

“Cậu định làm gì …”

Lời còn chưa dứt, Lục Mạch đã dùng sức ôm cô vào lòng.

“Ở bên tớ một lúc thôi.” Giọng Lục Mạch như động vật nhỏ bị thương, đè nén cảm giác đau đớn.

Dường như Dương Chi cảm nhận được hơi thở của Lục Mạch phả bên tai, tai cô đỏ lên, “Tớ không đi đâu cả, cậu thả tớ ra đi.”

“Vậy cậu ngủ cùng tớ một lúc.” Lục Mạch vùi mặt vào cổ Dương Chi, nghẹn ngào nói.