Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 24: Ngủ cùng nhau




Dương Chi giãy giụa, lại nghe tiếng hít thở đều đều của Lục Mạch.

Đầu cô nằm trong ngực của Lục Mạch, nhiều lần muốn thoát ra nhưng càng vùng vẫy thì cái ôm của Lục Mạch càng chặt.

“Lục Mạch!” Dương Chi khó thở, cô tin cái đầu cậu ấy, nói cái gì mà muốn để cô theo cậu, cô thấy là thèm khát cơ thể cô thì đúng hơn!

Lục Mạch chỉ thấp giọng nói như dỗ dành trẻ nhỏ, “Đừng làm loạn.”

Dương Chi giãy giụa không tin, cuối cùng thở hổn hển, bất đắc dĩ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Lục Mạch.

Lý do cô không thể thoát khỏi là vì lực tay của Lục Mạch quá mạnh, cô hoàn toàn không phải đối thủ của cậu.

Dương Chi bị Lục Mạch ôm vào trong lòng, bên tai như nghe thấy nhịp tim Lục Mạch, thình thịch, thình thịch, không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Yên lặng một lúc lâu, Dương Chi không thấy Lục Mạch có động tác gì nữa, cô tò mò kêu lên một tiếng, “Lục Mạch?”

Có lẽ vì Dương Chi không giãy giụa nữa, Lục Mạch khẽ “ừ” nhưng vẫn ôm cô, cánh tay không có ý định buông ra.

“Cậu còn chưa ngủ à?” Dương Chi tò mò, cố gắng ngẩng đầu nhìn cậu.

Bàn tay Lục Mạch xoa nhẹ mái tóc Dương Chi, nhắm mắt nói dối, “Ngủ rồi.”

“Ngủ rồi sao còn nói chuyện được với tớ?” Dương Chi trợn mắt lẩm bẩm.

“Nói mớ.” Khóe miệng Lục Mạch mang theo ý cười.

Tuy gần đây, chất lượng giấc ngủ của Dương Chi đã được cải thiện, chỉ cần không có tiếng động nào thì sẽ không bị tỉnh dậy, nhưng bây giờ ở trong vòng tay của Lục Mạch, không hiểu sao cơn buồn ngủ lại ập tới.

Nghe không rõ Lục Mạch nói gì, Dương Chi từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, vẻ mặt thỏa mãn.

Khi tỉnh lại, căn phòng đã chìm trong bóng tối, theo bản năng cô lau khóe miệng, lại phát hiện mình vẫn đang nằm trong ngực Lục Mạch.

Mặt Dương Chi biến sắc, cô lại có thể ngủ trong ngực một chàng trai cả buổi chiều ư?

“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói Lục Mạch không hề trầm thấp như lúc say, sau khi tỉnh lại có chút lạnh lùng.

Dương Chi bị giọng cậu dọa sợ, thiếu chút nữa bật dậy, thoát khỏi vòng tay Lục Mạch mà không cần cố gắng nhiều.

Lục Mạch đứng dậy bật đèn, ánh sáng chói mắt khiến Dương Chi phải nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng.

Sau đó thấy Lục Mạch ngồi trước mặt, khóe miệng như cười như không hỏi, “Ngủ ngon không?”

Dương Chi thật sự muốn chết.

Hai người ra khỏi cửa khách sạn đã 8 rưỡi tối, Dương Chi không nhớ mình ngủ từ lúc nào, nhưng cô không biết vì sao bản thân có thể ngủ một giấc bình yên như vậy trong vòng tay của một chàng trai.

Ăn nhanh ở quán ngoài khách sạn, cả hai cùng lái xe về nhà, lúc đến cửa nhà, Dương Chi mới nhớ ra mình chưa mua sữa chua hộ Ôn Đào.

Lục Mạch lo trời tối không an toàn, muốn đi cùng cô, nhưng lại bị cô thẳng thừng từ chối.

Đùa thôi, vất vả lắm mới có thể ở một mình tĩnh tâm!

Nhưng Dương Chi không ngờ rằng, xuống lầu lại gặp được Trịnh Nghiệp Duy.

Trịnh Nghiệp Duy mặc áo len rộng màu đen và quần jeans ống rộng, đang ngồi ở băng ghế ngoài tòa nhà.

“Sao cậu lại ở đây thế?” Dương Chi kinh ngạc kêu lên.

Trịnh Nghiệp Duy không ngờ Dương Chi sẽ đi xuống, nghe thấy giọng cô mà đứng thẳng dậy, sau đó cười ngại ngùng, “Ơ, sao cậu lại xuống đây thế.”

Nghe thấy từ “lại” Dương Chi dừng bước, suy đoán, “Cậu vừa thấy tớ đi lên à?”

Trịnh Nghiệp Duy gãi đầu, khoát tay, thái độ thờ ơ, “Còn thấy cậu bạn mà cậu gọi là Lục Mạch.”

Im lặng một lúc, Trịnh Nghiệp Duy hỏi, “Hai cậu thuê nhà chung à?”

Dương Chi vội lắc đầu, “Không, không, không, tình cờ là cậu ấy thuê nhà cạnh tớ, sau khi chuyển đến mới phát hiện ra là nhà bên cạnh là của Lục Mạch.”

“Thật là trùng hợp.” Trịnh Nghiệp Duy gượng cười, sau đó đứng dậy nghiêng đầu nhìn Dương Chi, “Đi cùng không?”

“Được.” Bởi vì quen nhau từ nhỏ,  Dương Chi không có lý do gì để từ chối, “Đúng lúc tớ muốn mua sữa chua.”

Trịnh Nghiệp Duy vừa đi vừa đá những viên sỏi trên mặt đất, cúi đầu không nói tiếng nào, tóc đen bị gió thổi bay, bỗng nhiên có chút khó chịu.

Nhìn xem, rõ ràng Dương Chi ở bên cậu, nhưng cậu lại không thể ôm cô như người yêu, sau khi bị từ chối, cam tâm tình nguyện làm bạn chỉ để được gặp cô.

Môi hơi giật giật, Trịnh Nghiệp Duy chậm rãi mở miệng, “Cậu ấy đang đuổi theo cậu à?”

“Hả?” Tim của Dương Chi nhảy lên, theo bản năng liếc cậu một cái.

“Lục Mạch.” Trịnh Nghiệp Duy nói, “Lần đầu tiên tớ gặp cậu ấy thì đã cảm thấy vậy rồi.”

Dương Chi im lặng một lúc rồi nói, “Giống như đang theo đuổi, lại như không theo đuổi.”

Có nhiều lúc, cô cảm thấy Lục Mạch đối xử với mình như nửa còn lại của cậu.

Trịnh Nghiệp Duy gãi đầu, gian nan nói, “Còn cậu, cậu từ chối cậu ấy sao?”

Dương Chi chợt nhớ tới ngày cùng Lục Mạch đi dạo đã từ chối cậu không chút suy nghĩ, cô cười khẽ, “Tớ đã từ chối rồi.”

Nhưng chẳng ích gì.

Lục Mạch chắc chắn rằng cô sẽ thích cậu, dù cô có từ chối hay không, dường như đều không ảnh hưởng gì đến cậu.

Trịnh Nghiệp Duy không nói gì, khi đến cửa chung cư, cậu dừng lại, nụ cười với Dương Chi, “Tớ quyết định sẽ từ bỏ cậu.”

Dương Chi dừng bước, nghe Trịnh Nghiệp Duy nói tiếp, “Bởi vì tớ phát hiện, ở bên Lục Mạch, cậu sẽ vui vẻ hơn.”

Dương Chi cúi đầu nhìn mũi chân, muốn phản bác lại, cô còn lâu mới thích Lục Mạch.

Nhưng lại không nói gì.

Không biết Trịnh Nghiệp Duy thực sự từ bỏ cô có dễ dàng không, hay chỉ đơn giản là nghĩ rằng không kiếm được lý do gì, dùng Lục Mạch làm lá chắn.

Sau khi Trịnh Nghiệp Duy bắt taxi về trường, Dương Chi đến khu vực đồ uống của siêu thị, lấy một bịch sữa chua.

Về đến nhà, Ôn Đào vẫn nằm trên thảm tập yoga, thấy cô trở lại cũng không nhúc nhích, lười biếng hỏi, “Sao bây giờ cậu mới về?”

“À thì, hơi muộn một chút.” Dương Chi đưa sữa chua cho Ôn Đào, sau đó nằm trên sofa, mất hết sức lực, nhắm mắt lại, yếu ớt hỏi, “Cậu ăn cơm rồi à?”

“Tớ ăn rồi, cậu thì sao?” Ôn Đào đổi tư thế nằm rồi lấy một hộp sữa chua uống.

“Tớ cũng ăn rồi.” Dương Chi nhìn lên trần phòng khách, trả lời ngắn gọn.

“Sao trông cậu mệt thế?” Ôn Đào tò mò.

“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá.” Dương Chi chật vật đứng dậy, đi về phòng, “Tớ đi ngủ trước đây, cậu đừng ngủ muộn quá.”

Trực giác mách bảo Ôn Đào là có chuyện để hóng, nhiều chuyện như vậy nhất định có liên quan đến Lục Mạch, nhưng không ai có thể giải đáp nghi ngờ của cô!

Rõ ràng Dương Chi đã ngủ đến tám giờ tối mới dậy, nhưng giờ nằm xuống đã ngủ thiếp đi, tựa như muốn bù lại khoảng thời gian ngủ không ngon trước đây.

Buổi tối cô còn nằm mơ, trong mơ, cô đang cài bím tóc cho Lục Mạch, Lục Mạch bất đắc dĩ nhưng ánh mắt lại vô cùng cưng chiều, cô nói, “Khi còn nhỏ, em thường làm như vậy với anh trai.”

Lục Mạch chỉ ôm cô, cười dịu dàng, “Sau này em cứ làm thế này với anh nhé.”

Lúc tỉnh dậy, hình ảnh Lục Mạch dịu dàng cùng với ánh mắt cưng chiều của cậu vẫn còn đọng lại trong tâm trí Dương Chi rất lâu.

Sau một khoảng thời gian, ngoài thời gian đi học, sự tiếp xúc của Dương Chi với Lục Mạch chỉ giới hạn ở mức bạn học bình thường.

Thời gian diễn ra đại hội thể thao ngày càng gần, lúc rảnh rỗi, Dương Chi sẽ chạy bộ rèn luyện thể lực, nói thật thì cô còn không tin rằng mình đạt được hạng chót.

Đếm ngược ngày bắt đầu đại hội thể thao, Dương Chi đột nhiên nhận ra sắp đến sinh nhật Trịnh Nghiệp Duy.

Những năm trước, Dương Chi thường tặng quà cho cậu, năm nay cũng không ngoại lệ.

Quà tặng Trịnh Nghiệp Duy không quá khó chọn, bởi vì bất kể Dương Chi tặng gì, cậu ấy đều nói đó là món quà tuyệt nhất mà cậu ấy nhận được.

Lúc trước nghe cậu nói vậy, Dương Chi còn tưởng Trịnh Nghiệp Duy an ủi cô, bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó Trịnh Nghiệp Duy đã thích cô rồi.

Vì vậy, đối diện với tình cảm của Trịnh Nghiệp Duy, lần này Dương Chi quyết định tự tay đan móc khóa hình Doraemon bằng len, chủ yếu là vì xem video người khác đan rất đẹp, hơn nữa Trịnh Nghiệp Duy cũng thích Doraemon.

Dương Chi đặt một bộ dụng cụ cần thiết để đan len, tan học về nhà, vì trình độ nghiệp dư nên cả một buổi tối mới đan xong món quà này.

Mặc dù không được tinh xảo như ngoài cửa hàng, nhưng với một người lần đầu làm việc đó, Dương Chi nhìn anh chàng nhỏ bé trong tay cũng rất hài lòng.

Chủ nhật trước đại hội thể thao một tuần là sinh nhật Trịnh Nghiệp Duy, không ngoài dự đoán, Dương Chi nhận được lời mời dự tiệc sinh nhật của cậu.

Là bạn thân nhất của Dương Chi, đương nhiên Ôn Đào cũng được mời tới dự.

Nói là tiệc sinh nhật, thật ra chỉ có một số bạn bè và tổ chức vui chơi ở KTV. Sau khi Dương Chi và Ôn Đào tìm được phòng bao, bên trong truyền đến giọng nam đang gào lên hát.

Trịnh Nghiệp Duy bao một phòng VIP, trong phòng có khoảng bảy tám người, căn phòng ồn ào ngay lập tức trở nên yên tĩnh khi thấy Dương Chi và Ôn Đào bước vào.

Chỉ có một cậu bạn vẫn hú hét theo điệu nhạc.

Dương Chi lo cho cổ họng cậu ta.

“Im đi, cậu hát “tuyệt” quá rồi đấy!” Trịnh Nghiệp Duy đá cậu bạn kia một cái, cắt ngang bài hát của cậu ta, sau đó một bạn nam khác hiểu ý, tự tay tắt nhạc.

“Sao các cậu đến mà không gọi tớ xuống đón thế?” Trịnh Nghiệp Duy cười nói.

Dương Chi khẽ ngửi, cảm thấy trên người cậu có mùi thuốc lá.

Trịnh Nghiệp Duy thoải mái ngồi xuống, giới thiệu với đám con trai đang nhìn chằm chằm bên này, “Hai cậu ấy là bạn tớ, các cậu không được phép bắt nạt họ đâu!”

“Ồ ~~” Lập tức có vài người kêu lên.

“Đừng để ý đến bọn tớ, các cậu tiếp tục hát đi.” Dương Chi cười nói, khiến cả đám con trai như bị mù.

Ngay lập tức có ai đó hét lên, “Nghiệp Duy! Tớ nguyện làm chồng của bạn cậu.”

Trịnh Nghiệp Duy cười mắng, “Cút, cút, rác rưởi như các cậu sao dám mơ tưởng tới bạn tớ thế.”

Ngay lập tức lại có người không biết xấu hổ hét lên, “Tớ nguyện làm con chó đi theo bọn họ!”