Vì sao anh trai chưa nói tiếng nào lại tới đây rồi!
Trời má! Ôn Đào vẫn còn ở đây đấy!
Theo bản năng quay đầu nhìn Ôn Đào, thấy cô ấy nhíu mày, dáng vẻ hoài nghi nhìn người đàn ông đứng trước cửa nhà mình, sao trông quen mắt thế nhỉ?
Mãi cho đến khi đối phương quay mặt lại, đồng tử Ôn Đào dần phóng đại, tay cũng run rẩy, “Dương… Dương… Dương Trạch!!!”
Mẹ nó, Dương Trạch hàng thật giá thật xuất hiện trước mặt mình!!! Ôi mẹ ơi!!!
Trong đầu quanh quẩn tiếng gọi “anh” của Dương Chi vừa nãy, Ôn Đào không dám tin nhìn về phía cô, lại nhìn Dương Trạch một cái, cô ấy cảm giác giây sau mình ngất luôn cũng không đủ.
Dương Chi xấu hổ giật giật khóe miệng, “Đây là anh trai tớ, Dương Trạch.”
Ôn Đào nhắm mắt lại, tin tức k1ch thích này khiến cô ấy sắp xỉu tới nơi rồi!
Dương Trạch đứng thẳng, ánh mắt dừng trên mặt Lục Mạch, tâm trạng không được ổn lắm.
Sau đó anh nhìn em gái, giọng nói dịu dàng pha chút lạnh lẽo, “Em vừa đi đâu về thế?”
“À, anh tới lúc nào vậy?” Dương Chi chuyển đề tài, vội mở cửa phòng, “Trước tiên đi vào nhà đã.”
Có quỷ mới biết liệu có người khác xuất hiện hay không, nếu thấy Dương Trạch ở đây thì toi rồi.
Lục Mạch theo Dương Chi vào cửa, động tác tự nhiên không chút do dự.
“Cậu làm gì thế!” Dương Chi vội hô nhỏ, còn ngại chuyện chưa đủ lớn sao!
Lục Mạch nghiêng đầu nhìn Dương Trạch ngoài cửa, “Vào trong nói chuyện chứ?”
Giọng nói tùy ý như đây là nhà mình.
Dương Trạch không nói gì, sau khi vào phòng, cởi mũ xuống lộ ra khuôn mặt đẹp trai, cái duy nhất không hoàn mỹ là khuôn mặt luôn mang theo nụ cười lúc này lại mím môi nhìn Lục Mạch đầy địch ý.
Dương Chi nhìn Lục Mạch rồi lại nhìn ông anh mình, kéo Ôn Đào đang ngây ngốc vào trong rồi đóng cửa.
“Thật sự là Dương Trạch đó, Dương Chi, sao cậu không nói anh trai cậu là Dương Trạch chứ!” Nói xong, Ôn Đào ấm ức suýt khóc thành tiếng, “Vì sao anh trai tớ không phải Dương Trạch chứ!”
“Đào Tử, đối mặt với hiện thực đi, cậu không có anh trai.” Dương Chi kéo Ôn Đào lên sofa ngồi.
Cô ấy lập tức lên tiếng, “Anh trai ơi, vì sao mẹ không sinh anh trai cho em chứ!”
Dương Chi, “Bởi vì bây giờ mà sinh thì chính là em trai cậu rồi.”
Lục Mạch nghe lời Dương Chi nói với Ôn Đào, khẽ cười một tiếng.
Dương Trạch xoa ấn đường, không biết nên làm gì mới phải với cậu thiếu niên trước mặt.
“Mấy người các em đi đâu mà một đêm không về thế?” Dương Trạch ngồi một bên, thoạt nhìn có chút mệt mỏi.
Dương Chi mở to hai mắt, “Không phải anh đợi trước cửa một đêm đấy chứ?”
Nói xong, theo bản năng sờ túi quần mới phát hiện không mang theo điện thoại, quay sang thấy điện thoại vẫn ở trên bàn trà.
Cầm điện thoại mới thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, sớm nhất là từ 7 giờ tối qua, khi đó cô đã ở trong bệnh viện rồi.
Wechat cũng có tin nhắn Dương Trạch gửi tới: Vừa mới xong việc, cách chỗ em ở khá gần, chút nữa anh sẽ tới.
Dương Trạch lo em gái không đủ tiền tiêu lại không muốn xin người nhà, tuy rằng đã chuyển tiền cho cô, nhưng cũng sợ Dương Chi bị người khác lừa tham gia cái gì không nên, vì vậy hôm qua làm xong việc sớm đã lập tức chạy tới.
Ai biết lại phát hiện cô cả đêm không về.
Thật ra Dương Chi chỉ cần giải thích đêm qua mình ở bệnh viện là được rồi, nhưng cô không muốn nói, sợ người nhà lo lắng, hơn nữa với tính cách của anh trai, nhất định sẽ bắt cô tới bệnh viện kiểm tra.
“Thật ra, đêm qua em…” Dương Chi vắt óc tìm lý do.
Lục Mạch ở bên lên tiếng, “Đêm qua Ôn Đào đột nhiên ngất xỉu, đúng lúc em ở bên cạnh nên đưa hai cậu ấy tới bệnh viện, đêm qua hai cậu ấy ở đó, vừa nãy em mới đi đón về.”
Dương Chi thật sự bội phục bản lĩnh của Lục Mạch, mở miệng đã đổi người té xỉu từ cô thành Ôn Đào.
“Ôn Đào?” Dương Trạch nghi hoặc chuyển sang nhìn cô gái anh chưa từng gặp.
Đại não Ôn Đào đã rơi vào trạng thái chết máy, bây giờ đừng nói là té xỉu, nói cô tử vong tại chỗ rồi sống lại thì cô cũng không có ý kiến.
“Em không muốn anh hiểu lầm nên mới ở lại để giải thích, anh không cần phải hỏi Dương Chi làm gì.” Lục Mạch không có cảm giác nào là mất tự nhiên khi đối mặt với Dương Trạch, ngược lại còn có chút tùy ý.
Lục Mạch, “Dương Chi thuê phòng cách vách em cũng chỉ do trùng hợp, anh có hỏi cũng không hỏi ra được gì đâu, đêm qua thật sự ở viện cả đêm, không lừa anh làm gì cả, nếu em muốn làm gì Dương Chi, anh có muốn cản cũng không được.”
Dương Trạch nhìn em gái ngoan ngoãn đứng cạnh, không nói gì nữa.
Thật là khó tin, vậy mà anh lại bị một thiếu niên ít hơn mình vài tuổi chèn ép đến mức không thể phản bác câu nào.
Nói xong câu đó, Lục Mạch đứng dậy nhìn Dương Chi đang ngoan ngoãn cúi đầu, cười khẽ, “Ở nhà nghỉ ngơi với Ôn Đào thật tốt, tớ về trước đây.”
“Ừm.” Dương Chi vội gật đầu tiễn cậu tới cửa, dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe được, nói, “Cảm ơn cậu nhé.”
“Không cần cảm ơn tớ, dùng hành động thực tế đi.” Nói xong câu đó, Lục Mạch quay người rời đi.
Đầu óc Ôn Đào cũng dần tỉnh táo, nhận thấy Dương Trạch thật sự đứng trước mặt mình mà không phải nằm mơ mới ổn định cảm xúc.
“Chào anh, em là Ôn Đào ạ.” Cẩn thận đứng dậy đưa tay qua, Ôn Đào khom người chào hỏi.
Dương Trạch đứng dậy nắm tay cô ấy, cười tao nhã, “Chào em, anh là Dương Trạch.”
Ôn Đào suýt thét chói tai, cô ấy được nắm tay idol rồi!!! Ôi mẹ ơi!!!
Mặc kệ nội tâm điên cuồng đến mức nào, bên ngoài Ôn Đào vẫn ra vẻ em gái ngoan ngoãn đáng yêu.
Sau khi Dương Chi đóng chặt cửa, quay lại thấy dáng vẻ thận trọng của Ôn Đào ngồi trên sofa, khác xa một trời một vực so với lúc vắt chân bình thường, cô chỉ có thể cảm thán, mị lực của anh trai mình lớn thật.
“Ôn Đào là fan của anh, trước đó em muốn xin chữ ký là để cho cậu ấy chứ không phải vì em thiếu tiền đâu.” Dương Chi giải thích.
Ôn Đào cảm động phát khóc, thì ra cậu thật sự có năng lực lấy được chữ ký không mất tiền mà tớ còn từ chối!!!
“À, xin lỗi, bởi vì chưa biết viết cho ai nên anh cũng chưa chưa viết, không bằng chúng ta chụp chung một tấm ảnh đi?” Dương Trạch có lỗi nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mắt.
Ôn Đào đứng dậy, kích động hỏi, “Có thể ạ?”
“Ừm.” Mặt mày Dương Trạch cong cong, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng.
“Huhu em sẽ yêu anh cả đời này mất!!!” Ôn Đào kích động thổ lộ.
Dương Trạch đã nghe rất nhiều lời nói như thế, trong lòng đã có năng lực miễn dịch, mỉm cười gật đầu cảm ơn, sau đó nhờ Dương Chi giúp hai người chụp ảnh.
Dương Chi chụp được khá nhiều ảnh, lúc này Ôn Đào mới thật sự cảm thấy mình không nằm mơ.
Ban đầu Dương Trạch lo em gái đi đâu cả đêm không về, bây giờ thấy em gái bình yên vô sự, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh về trước đây, đợi một thời gian nữa lại tới tìm em.” Cứ ở mãi chỗ hai đứa nhóc cũng không tốt lắm, Dương Trạch đứng dậy nói.
“Hả? Vẫn đến tiếp sao ạ?” Ôn Đào suýt nữa bật dậy.
“Ừm, lần sau gặp, còn nữa, nhớ giữ bí mật đấy.” Dương Trạch đặt ngón trỏ bên môi, làm động tác “suỵt” một cái.
Hành động này khiến Ôn Đào kích động không thôi, Dương Chi bên cạnh cũng sợ não cô ấy chấn động.
Đợi đến khi Dương Trạch hoàn toàn biến mất, Ôn Đào mới ngã ra sofa, cảm giác như sức lực cả người mất sạch, khuôn mặt vô cùng thỏa mãn.
Dương Chi cũng mệt mỏi ngã xuống sofa, may mà có Lục Mạch giúp cô che giấu, nếu không nhất định đã bị anh trai phát hiện ra vấn đề rồi.
“Chi Chi, sau này tớ sẽ gọi cậu là chị, như vậy anh trai cậu chính là anh trai tớ rồi, trời má, Dương Trạch là anh trai tớ, hu hu sướng chết mất!!!” Bây giờ trong đầu Ôn Đào chỉ có Dương Trạch, có trời mới biết cô nhịn thế nào mới không bổ nhào vào người anh.
“Chị em á, cậu còn sinh trước tớ nửa năm, gọi tớ là chị chắc tớ giảm thọ quá.” Dương Chi trả lời.
Ôn Đào, “Gọi cậu là ba cũng được.”
“Vậy Dương Trạch chính là bác của cậu, sau này gặp mặt nhớ gọi bác.”
“…”
Ôn Đào im lặng vài giây, “Về sau cậu chính là em gái tớ.”
Dương Chi, “… Cút.”
Hai người nói qua nói lại trên sofa hơn nửa tiếng, Ôn Đào đột nhiên bật dậy.
“Tớ đột nhiên nhớ tới một việc.”
Dương Chi mơ mơ màng màng sắp ngủ, “Hả? Chuyện gì?”
“Chuyện anh trai cậu là Dương Trạch, cậu đã giấu diếm tớ hơn một năm ư?”
“… Ha ha…” Dương Chi cười gượng, “Cậu nghe tớ giải thích đã.”
“Tớ không nghe tớ không nghe, trời má, ở chung với em gái cưng của Dương Trạch một năm mà lại không biết gì cả, cậu biết tớ khó chịu thế nào không!!!” Ôn Đào giả bộ đau lòng vì bị cô lừa gạt chuyện quan trọng như vậy.
Dương Chi ghét bỏ nhìn cô ấy, “Muốn chụp cái dáng vẻ lúc này của cậu gửi cho anh trai tớ xem quá.”
“Tớ sai rồi.” Ôn Đào ngoan ngoãn ngay tức khắc.
Dương Chi suy nghĩ rồi giải thích, “Anh trai tới không thích nhắc tới chuyện gia đình trước truyền thông, cậu nói xem, nếu chuyện tớ là em gái anh ấy bị truyền ra thì sẽ thế nào?”
Ôn Đào suy đoán, “Với sức ảnh hưởng của Dương Trạch nhà tớ ra mà nói, nhất định sẽ lên hot search.”
??? Chị em à, sao Dương Trạch lại biến thành của nhà cậu rồi???
Dương Chi cũng không soi mói câu chữ của cô ấy, chỉ nghiêm túc nói, “Vậy nên những chuyện này không thể cho người khác biết, rõ chưa?”
Ôn Đào suy một thành ba, “Vậy nên tớ không phải người khác, là người trong nhà ư?”
Dương Chi, “…”
Cậu vui là được rồi.