Mặt Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 2




Editor: Mặc Tịch

___________________________________________________________

Sau khi thi phải tiếp tục học mười ngày nữa thì trường học mới cho nghỉ. Bởi vì Nhất Trung cách Đào Khê Loan rất xa, Đào Khê bình thường đều học nội trú, một tháng về nhà một lần.

Cậu đem tư liệu học tập và quần áo cho vào một cái túi da lớn, ngồi xe buýt trong huyện trở về Đào Khê Loan.

Đào Khê Loan là thôn cách huyện Thanh Thủy xa nhất, cảnh tuy đẹp nhưng mà nghèo, núi cao, ruộng bậc thang ánh lên ánh sáng xanh ngát của cây trà, khi mưa xuân đến, bờ sông ở khe núi Thanh Thủy trồng trăm cây hoa đào bắt đầu nở rộ, hoa rơi trên suối nhỏ quanh co khúc khuỷu như đang lưu luyến.

Nhưng thôn dân bản địa phần lớn đều không có tâm trạng ngắm cảnh phẩm hoa nhàn nhã, mấy năm gần đây bởi vì internet phát triển hấp dẫn một ít họa sĩ đến đây vẽ tranh, nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh. Mấy nông hộ giàu có đã mở ra Nông Gia Nhạc, theo việc con đường trong huyện dần dần được tu sửa hoàn thiện, khách nghe danh mà tới càng ngày càng nhiều.

Nhà Đào Khê ở bên sông Thanh Thủy trên sườn núi, một ngôi nhà nhỏ bé tường vôi trắng và mái nhà xám, mẹ của cậu là Quách Bình và cha Đào Kiên đều là thôn dân lớn lên trong Đào Khê Loan, Đào Kiên hàng năm đi làm công ở xa, Quách Bình nếu không cần phải làm nông thì ngẫu nhiên sẽ đi Nông Gia Nhạc và xưởng trà trong thôn làm việc vặt, em gái Đào Nhạc năm nay mười ba tuổi, vừa nghỉ hè vào mùng một.

Đào Nhạc tai thính, nghe thấy động tĩnh ở nhà chính liền phi như bay mà chạy ra đón Đào Khê về, kích động đến mức suýt nữa vấp phải túi phân hóa học mà ngã.

Đào Khê vừa thấy Đào Nhạc đến liền nắm lấy cánh tay của em, vội vã đưa em vào trong phòng.

“Đừng đi ra ngoài, hôm nay nắng rất độc.” Cậu buông hành lý xuống, đóng cửa gỗ lại, xoay người cúi đầu nhìn kỹ mặt của Đào Nhạc.

Cô gái nhỏ có chút mập mạp, trên người mặc quần áo dài kín mít, tóc xoăn tự nhiên bóng mượt, đôi mắt hạnh to tròn linh động hoạt bát, nhưng trên mặt em có một khối đốm đỏ giống như con bướm, từ mũi lan đến má trái.

Đào Nhạc có đốm đỏ mụn nhọt, vẫn luôn phải uống thuốc để chữa trị.

“Anh, em nghe bạn học nói anh lần này là hạng nhất toàn huyện! Sau khi khai giảng liền được đi học ở thành phố Văn Hoa!” Đào Nhạc nghỉ hè sớm, ở nhà giúp Quách Bình làm việc trên đồng, mỗi ngày liền ngóng trông Đào Khê về nhà.

Tin tức truyền rất nhanh, có lẽ là Quách Bình cũng biết, như vậy cũng tốt, đỡ phải cùng bà nói chuyện.

Đào Khê gật gật đầu, trên mặt không có sự hưng phấn giống khi vừa mới biết tin. Nếu không phải vì Đào Nhạc, cậu cơ bản cũng không muốn trở lại cái nhà này.

Sau khi mặt trời lặn, anh em hai người đem lá trà đang phơi trên đường gom vào túi, một lúc sau, khi mà Quách Bình từ trong xưởng trà vội vã trở về thì Đào Khê đang ở trong bếp nấu cơm.

Bà cầm lấy ly trà lạnh ở trên khay uống vài ngụm, sau đó đi vào trong bếp. Khi Quách Bình còn trẻ thì nổi tiếng đanh đá ở Đào Khê Loan, sau 10-20 năm khổ cực làm việc nhọc nhằn, làn da của bà trở nên khô nhăn đen sạm, mắt hạnh xinh đẹp đã mờ đục, tính cách cũng trở nên trầm mặc ít lời.

Quách Bình nhìn đứa con trai trước mặt, cậu trời sinh da trắng, nhiều năm lớn lên ở nông thôn như vậy cũng làm không ít việc đồng áng nhưng vẫn trắng nõn sạch sẽ giống như những sinh viên mỹ thuật từ thành phố đến thôn Đào Khê vẽ tranh.

“Nghe con trai của chị Trương nói, con năm sau muốn đi học ở thành phố Văn Hoa?” Quách Bình ngồi lên cái ghế dưới bếp, ngữ khí kỳ lạ không giống như mẹ ruột của Đào Khê.

Đào Khê cầm cái muôi, không nhìn Quách Bình, cậu không thích ánh mắt mà bà nhìn mình, nó làm cậu nhớ tới cái vận mệnh như một trò đùa của cậu.

“Phí sinh hoạt thì Nhất Trung Văn Hoa sẽ giúp đỡ tôi, mỗi tháng 1500, tôi sẽ giữ lại 800 đưa cho Nhạc Nhạc mua thuốc chữa bệnh.” Đào Khê rũ mắt, ngữ khí bình ổn không phập phồng.

Quách Bình trầm mặc, dùng kẹp gắp một khối gỗ để lên bếp.

Bực bội trong lòng của Đào Khê cuồn cuộn bốc lên giống như khói lửa trong bếp, cậu hận nhất sự khoan dung nhường nhịn trầm mặc của Quách Bình, nó làm cậu nhịn không được muốn nói lời dễ nghe.

“Mẹ yên tâm, tôi sẽ không tìm con trai của mẹ, phá hư sinh hoạt của hắn. Thành phố Văn Hoa to như vậy, nếu ta muốn tìm hắn thì cũng đâu biết đi đâu mà tìm?”

“Ý mẹ không phải như vậy.” Quách Bình nói.

Ý tứ của bà chính là như vậy!

Đào Khê không tiếng động mà cười lạnh, nhưng lại rốt cuộc không nói nữa.

Đào Khê tuy chỉ có ba mươi ngày nghỉ hè cũng không hề rảnh rỗi, ngoại trừ một ít việc nông phải làm, ngày nào cậu cũng dành ra thời gian để ôn tập nội dung mà giáo viên Nhất Trung Văn Hoa giảng lúc trước, cậu còn muốn giúp Đào Nhạc học bổ túc công khóa, cô gái nhỏ ở trường học bị xa lánh, học không vào được.

Nếu có cơ hội cậu sẽ đi làm mẫu cho một số nhiếp ảnh gia, cơ mà sẽ thu phí cao hơn rất nhiều, bởi vì những nhiếp ảnh gia đó thích dò hỏi tình huống của gia đình cậu tới cùng với mỹ danh là ghi lại những cuộc đời khác nhau. Đào Khê biết tâm lý của bọn họ là như thế nào, gãi đúng chỗ ngứa mà bịa đặt một câu chuyện xưa cực bi thảm, không phải cha chết thì cũng là không có mẹ.

Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ ngẫu nhiên vẽ tranh cùng sinh viên mỹ thuật, bọn họ rất hào phóng mà cho cậu mượn bút vẽ và thuốc màu của mình.

“Oa, em trai cậu thật sự chưa học qua vẽ tranh sao? So với chúng ta được đi học tử tế thì còn vẽ đẹp hơn nhiều.” Mấy nữ sinh ở viện mỹ thuật vốn dĩ đang tách riêng ra vẽ phong cảnh đều đến bên xem Đào Khê vẽ.

Bút vẽ trong tay Đào Khê dừng lại, kỳ thật cậu không muốn cho các cô nhìn tranh lắm, bởi vì người cậu vẽ chính là Lâm Khâm Hòa.

Thiếu niên trong tranh mặc áo sơ mi trắng, nghiêng người cúi đầu đọc sách, hoa đào rợp trời ngoài cửa sổ, thấp thoáng một vầng trăng sáng trong suốt.

Cậu đã không biết đây là lần thứ mấy cậu vẽ Lâm Khâm Hòa, Đào Khê có một quyển sổ ký họa, mỗi trang trong đó đều là Lâm Khâm Hòa, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc viết chữ hoặc đọc sách, thật ra cậu rất hiếm khi thật sự được nhìn thấy Lâm Khâm Hòa, những bức vẽ đó đều là ánh trăng trong trí tưởng tượng của cậu.

“Đẹp trai ghê, người kia là ai vậy?” Các nữ sinh kinh ngạc cảm thán hỏi.

Đào Khê cười cho có lệ vài câu, vẽ xong tranh liền cảm ơn các cô rồi cầm tranh chạy thật nhanh.

Kỳ thật từ bé cậu đã thích vẽ tranh rồi, trời sinh liền vẽ đẹp hơn người khác. Nhưng có một lần Quách Bình giống như bị điên mà đem tất cả tranh vẽ đốt cháy hầu như không còn, lần đó cậu bị dọa sợ, từ đó chỉ dám vẽ trong lặng lẽ.

Sau này cậu mới biết được rốt cuộc vì cái gì mà Quách Bình lại bị thất thố như vậy.

Nghỉ hè rất nhanh liền kết thúc, Đào Khê lưu lại hơn phân nửa của số tiền hai nghìn khối kiếm được mua thuốc cho Đào Nhạc, chỉ còn lại năm trăm coi như tiền tiêu khi đi Nhất Trung Văn Hoa.

Tháng tám, Đào Khê thu thập hành lý thật tốt để chuẩn bị xuất phát. Đào Nhạc kiên trì muốn tiễn cậu đi, cậu vò mạnh mái tóc xoăn tự nhiên của em gái một lúc, quả quyết cự tuyệt.

Đào Khê không nói gì với Quách Bình, trực tiếp cầm hành lý lên xe đi đến Nhất Trung của huyện, lãnh đạo trường học cùng rất nhiều giáo viên đều tới tiễn cậu đi.

Các thầy cô vây quanh Đào Khê dặn dò giống như mẹ già, phảng phất giống như tiễn con trai ra chiến trường, muốn cậu đi không có áp lực quá lớn, không theo kịp cũng không sao, cần phải điều tiết tâm trạng cho tốt, cùng thầy cô và bạn bè hòa đồng ở chung.

Giáo viên ngữ văn cũng đã có tuổi, rất yêu thích Đào Khê, cụ đẩy một bao kẹo đường vào ngực cậu, cổ vũ nói: “Đứa nhỏ, con rất ưu tú, không hề kém hơn so với học sinh của Nhất Trung Văn Hoa, không cần thu mình mà hãy tự tin lên một chút!.”

Đào Khê ôm kẹo, gật đầu nói cảm ơn, cậu vẫn luôn rất thích ăn ngọt, nhưng trong nhà dù có cũng sẽ đưa cho Đào Nhạc, cậu biết lão nhân gia nói cậu không kiêu ngạo không siểm nịnh, thực chất là muốn cậu không cảm thấy tự ti.

Nhưng thật ra từ bé đến giờ cậu vẫn chưa từng trải nghiệm qua cái gọi là tự ti này, cho dù nhìn lên Lâm Khâm Hòa cũng là điên cuồng mà nghĩ đến việc tiếp cận anh, đứng bên cạnh anh, trở thành người ưu tú giống anh mà không có gì xấu hổ.

Phùng Viễn vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Có mâu thuẫn cùng bạn học cũng đừng đánh nhau, nơi đó cũng không nhất định có ai che chở trò.”

Đào Khê tức thời mở to hai mắt mà nhìn về phía Phùng Viễn.

Phải biết rằng cậu ở Nhất Trung Thanh Thủy cũng chưa từng đánh nhau, ít nhất là ở trước mặt các thầy cô thì vẫn luôn là con ngoan trò giỏi,

Phùng Viễn khụ một tiếng, thấp giọng nói: “Không cần lo lắng cho em gái của trò, con bé lập tức sẽ chuyển đến lớp của cô Đinh, về sau sẽ không có ai bắt nạt trò ấy.” Đinh Phương vợ của ông là giáo viên ngữ văn ở trường cấp 2 của huyện, cũng là chủ nhiệm lớp.

Đào Khê trầm mặc nhìn Phùng Viễn một lát, đột nhiên phi thường trịnh trọng mà cúi người nói tiếng cảm ơn với tất cả những thầy cô ở đây.

“Em nhất định sẽ trở thành học sinh đầu tiên thi đậu đại học của huyện Thanh Thủy.”

Lúc này cậu cũng không phải nói cho có lệ.

Các thầy cô tiễn Đào Khê đến cổng trường, Phùng Viễn đi cùng Đào Khê, hai người mang theo bao lớn bao nhỏ hành lý, ngồi xe buýt nửa ngày mới đến thành phố gần nhất, ở ga tàu hỏa tùy tiện ăn hai hộp mì rồi chờ đến nửa đêm mới tiếp tục ngồi tàu hỏa, ngồi trên đó cả một đêm, rốt cuộc trưa hôm sau cũng đến được thành phố Văn Hoa.

Đào Khê từ trước đến nay chưa từng đi xa nhà như vậy, Phùng Viễn cũng hiếm khi đi ra ngoài, hai người đau đầu ở ga tàu cao tốc một hồi, cũng không hiểu đường xe buýt và tàu điện ngầm, cuối cùng vẫn là Phùng Viễn cắn răng bắt taxi đến Nhất Trung Văn Hoa, Đào Khê muốn trả tiền xe nhưng Phùng Viễn nhất quyết không cho.

Sau khi xuống xe, một khắc khi nhìn thấy cửa lớn của Nhất Trung Văn Hoa, Đào Khê cảm thấy chính mình đang nằm mơ, chân cũng nhũn ra một chút.

Hai người một lớn một nhỏ kèm túi lớn túi nhỏ đứng tại cổng trường tạo ra cảm giác rất hiu quạnh và không phù hợp, Phùng Viễn ngẩn ra một lúc lâu mới lấy lấy di động ra gọi điện thoại, Đào Khê đứng bên cạnh ngẩng đầu lên, tham lam mà nhìn cổng trường của Nhất Trung Văn Hoa.

Kiến trúc uốn cong to lớn đơn giản, tám chữ to “Trung Học Đệ Nhất Thành Phố Văn Hoa”(*) khắc trên đá cẩm thạch màu trắng, nhìn vào sâu bên trong cánh cửa kim loại tự động là một con đường rải nhựa rộng lớn, râm ran tiếng ve kêu trên những tán cây xanh mướt hai bên đường, phía xa thấp thoáng kiến trúc màu đỏ thẫm.

(*): nguyên văn là bảy chữ “Văn Hoa thị đệ nhất trung học”

Trong lòng Đào Khê sách(*) một tiếng, cái này khí phách hơn nhiều so với cánh cửa rỉ sét lung lay sắp đổ của Nhất Trung Thanh Thủy.

(*): từ này tui tra từ điển có 2 nghĩa là tranh cãi và khen ngợi, ở đây thì khen ngợi chắc hợp hơn nhưng tui thấy từ gốc hay hơn một chút, nó thể hiện sự ngạc nhiên nữa ý!!

Rất nhanh trên đường xuất hiện một thầy giáo mập mạp có chút thấp, Đào Khê ở trên màn hình nhìn thấy thầy giáo này hơn một năm, thầy là chủ nhiệm kiêm thầy giáo toán học của lớp một, tên là Chu Cường, cậu tận mắt nhìn thấy đỉnh đầu mép tóc của người này từng bước dịch về phía sau.

Người ở trên màn hình đột nhiên trở thành người sống chính là cảm giác cực kỳ vi diệu, Đào Khê nheo nheo mắt, ở trước mặt Chu Cường đang đi đến giương khóe miệng, lộ ra một nụ cười thẹn thùng thuận theo.

“Báo! Đầu bảng huyện Thanh Thủy đang tới lớp chúng ta! Khoảng cách còn 500 mét với phòng học!”

Sáng sớm ngày khai giảng đầu tiên, một nam sinh từ hành lang tiến sát đến phòng học cuối cùng của tầng thứ ba của khu dạy học Nhất Trung Văn Hoa, cả phòng học đang cúi đầu làm bài tập nháy mắt ngẩng đầu.

“Tiểu Phi Tử, nam hay nữ?”

“Nam!” Nam sinh báo tin tên Tất Thành Phi, trong giây lát bay về trên bàn học tiếp tục chép bài tập tiếng Anh.

Các nam sinh tức khắc phát ra âm thanh thất vọng, lớp bọn họ vốn là dương thịnh âm suy, vẫn đang ảo tưởng đó là một cô gái nông thôn mỹ lệ đơn thuần.

“Đẹp trai không?” Đại biểu tiếng Anh của lớp Kim Tinh đang thúc giục giao bài tập tiếng Anh hỏi, một bên mặt lạnh vô tư rút ra sách bài tập tiếng Anh dưới tay của Tất Thành Phi đang múa bút thành văn.

“Từ từ! Còn một câu nữa thôi mà!!” Tất Thành Phi đuổi theo chọn một đáp án, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra mà nói: “Không thấy rõ, có vẻ như rất trắng rất gầy.”

Kim Tinh nhìn chỗ ngồi trống không phía sau Tất Thành Phi, thở dài.

Tất Thành Phi biết cô đang nghĩ đến ai, ngữ khí chua chua nói: “Dù cho đẹp trai thì như thế nào, có thể đẹp hơn Lâm học thần sao?”

Kim Tinh trừng hắn một cái, nói: “Đẹp trai hơn so với cậu là được.”

Đào Khê bị tưởng tượng thành cô gái nông thôn mặc đồng phục mới đã được giặt sạch từ tối hôm qua, đi theo Chu Cường về phía lớp.

Ngày hôm qua sau khi Phùng Viễn đưa cậu về phòng ngủ dàn xếp thật tốt liền ngựa không ngừng vó mà phi ngay trở về.

Bởi vì chưa khai giảng nên bạn cùng phòng vẫn chưa tới, Đào Khê một mình ở phòng bốn người mà ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau Chu Cường vô cùng ân cần đem cậu tới nhà ăn ăn một bữa ăn sáng vô cùng phong phú.

Một đường này Chu Cường đều không hề chê phiền mà giới thiệu về tình hình lớp học, thường cổ vũ cậu “Không cần khẩn trương”, “Cứ bình tĩnh” và “Trò có thể”.

Đào Khê từ trước đến nay đều gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lúc đầu còn rất phối hợp mà diễn vai phụ trả lời, lúc sau cũng cảm thấy không thể chống đỡ nổi.

Cậu thật sự không quen người khác đối xử quá mức ân cần, cũng rõ ràng nguyên nhân vì sao mà biệt danh của Chu Cường là Chu đại nương(*).

(*): Sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì cuối cùng mấy cái biệt danh này tui vẫn để nguyên văn vì nó nghe hay hơn và đỡ bị thô ý.

Khi đi ngang qua đại sảnh tầng một của khu dạy học, Chu đại nương, à không, Chu Cường còn lôi kéo Đào Khê đứng ở trước tường thủy tinh cao lớn xem bảng thành tích.

“Trò xem, nơi này có rất nhiều học sinh ban một của chúng ta, về sau bọn họ sẽ trở thành bạn học của trò.” Chu Cường đắc ý nhìn lên nhìn xuống ảnh chụp và tên của học sinh lớp mình, dưới mỗi một bức ảnh đều có một câu răn dạy “Học mà không nghĩ thì không thông, nghĩ mà không học thì tốn công.”

Đào Khê liếc một cái liền thấy được ảnh chụp của Lâm Khâm Hòa, một là do tần suất xuất hiện của anh nhiều nhất, hai là do anh đẹp trai nhất, nhưng phía dưới ảnh chụp chỉ có tên, câu nói gì cũng không có.

Chu Cường thấy Đào Khê phát ngốc nhìn chằm chằm ảnh chụp, thầm kêu không ổn, ông cho rằng học sinh vùng núi nhìn thấy bạn học ưu tú nên sinh ra tự ti, vội vàng thay đổi hướng mang theo người đi lên trên lầu, hiền từ nói: “Học sinh ban một là hoạt bát nhiệt tình nhất, khiêm tốn rộng rãi, trò khẳng định có thể hòa nhập thật tốt!”

Đây đã là lần thứ ba Đào Khê nghe thấy Chu Cường nói về hoạt bát nhiệt tình.

Đào Khê nâng khóe miệng cười cười, lần thứ ba nói: “Em sẽ cùng bạn học ở chung thật tốt.”

Cho dù cậu vốn đang có chút khẩn trương, bị Chu Cường nói nhiều như vậy tất cả cảm xúc đều bay màu hết rồi.

Thậm chí khi đi đến cửa phòng học cậu còn có cảm giác được giải thoát.

Trong phòng học ban một truyền đến tiếng ngâm nga tiếng Anh của tiết tự học sớm, khoảnh khắc Chu Cường cùng Đào Khê đi vào lớp thì âm thanh lập tức im bặt.

Trong nháy mắt Đào Khê cảm nhận được những ánh mắt đồng loạt phóng tới, cậu không có tâm tình đi nghiền ngẫm hàm nghĩa của những ánh mắt đó, căng da đầu mà ở trong vô số ánh mắt nhanh chóng quét mắt xuống phía dưới.

Không có.

Đào Khê áp xuống nghi hoặc cùng nỗi thất vọng trong lòng, sau khi Chu Cường tình cảm mãnh liệt nói lời mở đầu thì bị cậu bị yêu cầu tự giới thiệu trước toàn lớp.

“Chào mọi người, tôi tên Đào Khê, đến từ Nhất Trung của huyện Thanh Thủy, rất hân hạnh khi có thể học tập tại Nhất Trung Văn Hoa.”

Thật ra trên đường cậu đã nghĩ ra vô số lời tự giới thiệu khác nhau, nhưng hiện tại đều không có tâm trạng.

Chu Cường ngẩn người, vậy là xong rồi sao?

Thôi, giới trẻ hiện nay đều thích giả ngầu, cũng có lẽ là quá khẩn trương, Chu Cường vô cùng săn sóc mà tìm lý do thật tốt cho Đào Khê, duỗi tay chi chỉ chỗ phía dưới cùng phòng học, hòa ái nói: “Chỗ ngồi của trò ở bàn năm dãy cuối cùng, ngày hôm qua đã sắp xếp tốt rồi.”

Bạn học toàn lớp không hẹn mà cùng xoay người nhìn chỗ ngồi phía dưới cùng, ở đó có hai cái ghế ngồi bên cạnh nhau, trong đó có một cái là vừa mới đặt vào ngày hôm qua, mà một cái khác…

Đào Khê gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị đi xuống bục giảng, cửa phòng học đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn.

Cậu theo bản năng quay đầu qua nhìn, tức khắc đứng yên tại chỗ.

“Lâm Khâm Hòa, tại sao ngay ngày khai giảng đầu tiên đã đến muộn rồi!” Chu Cường vô cùng đau đớn mà nói với nam sinh đứng đối diện cửa, giống như nhìn chính đứa con trai bất hiếu lầm đường lạc lối của mình.

Sau lưng “nghịch tử” đeo một cái cặp sách màu đen, một bàn tay tùy ý mà câu lấy quai đeo cặp, một tay khác cầm chai nước khoáng đông lạnh, trên khuôn mặt lạnh lùng không có biểu hiện gì, ngữ khí đạm mạc nói: “Trên đường gặp được tai nạn xe cộ.”

Đào Khê cười nhạt trong lòng, biểu tình trên mặt lại không thay đổi gì, không lộ thanh sắc mà đánh giá Lâm Khâm Hòa.

Màn hình phát sóng trực tiếp rõ ràng cũng không tránh khỏi sai lệch, khi nhìn ngoài đời cậu mới phát hiện ra tranh cậu vẽ vẫn còn rất nhiều tì vết, căn bản không vẽ được một nửa vẻ đẹp của người thật.

Chu Cường vẻ mặt nghiêm lại, hiển nhiên tin câu chuyện ma quỷ này(*), trên dưới trái phải rà quét một lần Lâm Khâm Hòa, xác nhận người không có việc gì xong liền lộ ra nụ cười lấy lòng, vừa lôi kéo Đào Khê vừa dùng ngữ điệu của người bán hàng đang đẩy mạnh tiêu thụ nói với Lâm Khâm Hòa:

“Không có việc gì là tốt rồi, tiếc là trò vừa bỏ lỡ tự giới thiệu của bạn học mới, đến đây, thầy giới thiệu cho trò, bạn học này tên Đào Khê, đầu bảng của huyện Thanh Thủy! Về sau trò ấy làm ngồi cùng bàn của trò được chứ?”

Ngoài miệng Chu Cường hỏi han rất dụng tâm, nhưng kỳ thật đã tiền trảm hậu tấu mà đem bàn học mang đến bên cạnh Lâm Khâm Hòa, ông tự tin là Lâm Khâm Hòa sẽ không cự tuyệt loại việc nhỏ này.

“Không được.” Lâm Khâm Hòa liếc mắt nhìn Đào Khê, thanh âm không có cảm tình.

Cả lớp đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Khóe miệng tươi cười của Đào Khê cũng trở nên cứng đờ.

*****