Mặt Trăng Đến Bên Em

Chương 6




Sau giờ tiếng Anh là giờ Thể dục, cũng là tiết học cuối cùng trong buổi sáng. Tiếng giày cao gót của Tất Ngạo Tuyết vừa ra khỏi lớp học, trong nháy mắt cả căn phòng như tù giam được phóng thích, các tội phạm đang được cải tạo lồng lộn lên chạy rầm rầm như lợn rừng.

Dân thành phố Tất Thành Phi cứ sốt sắng lo cho bông cải xanh chịu sương giá ngồi ở phía sau, quyết tâm phải đi an ủi thật tốt anh bạn đáng thương này, sải bước lớn đến kéo cánh tay Đào Khê, nhiệt tình nói: “Đi, đi học Thể dục với tôi, đây vốn dĩ là sân nhà của lớp phó thể dục mà.”

Gần như Đào Khê bị Tất Thành Phi lôi đi, không nói nên lời: “Tôi đâu có què đâu.”

Tất Thành Phi khoác cả cánh tay lên bả vai Đào Khê đẩy cậu ra ngoài cửa. Lúc Đào Khê được đẩy ra, cậu nghe thấy được giọng nói hớn hở của Dương Đa Lạc sau lưng: “Anh Khâm Hòa, đợi lát nữa anh đánh cầu lông với em có được không?”

Lâm Khâm Hòa đáp lại như thế nào cậu không nghe thấy.

Nhưng chắc chắn sẽ không phải là một chữ không nào đó.

Dù sao còn giữ chỗ ngồi cùng bàn cho người ta, cẩn thận chép bài, ngay cả vở ghi cũng không cho người khác mượn nữa.

Đào Khê nhếch miệng cười.

Tất Thành Phi vẫn luôn quan sát Đào Khê, cảm thấy bông cải xanh này có lẽ không phải bị sương giá tấn công, trái lại càng giống cải trắng bị muối chua hơn.

Tất Thành Phi đảo tròng mắt, vừa ôm Đào Khê xuống cầu thang, vừa che miệng nói nhỏ: “Có phải cậu phiền lòng vì học thần Lâm không cho cậu mượn vở mà lại cho Dưỡng Lạc Đa mượn đúng không?”

Mẹ nó, cái gì đã không muốn nhắc đến rồi thì đừng có nhắc đến nữa*.

*哪壶不开提哪壶: ẩn dụ chỉ việc không nên đề cập đến khuyết điểm riêng tư của người khác, phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Cải trắng muối chua Đào Khê cảm thấy phiền chết, tại sao anh chàng ngốc nghếch này cứ như mấy cô tiểu thư thế, cậu nói mà không cười: “Thích thì cho không thì thôi, tôi phiền cái rắm.”

Tất Thành Phi cảm thấy hình tượng của người bạn cùng lớp mới này bỗng nhiên có vết nứt, nhưng mà cậu ta càng thất vọng hơn vì cuộc đối thoại này không giống như kịch bản của mình, không thể làm gì khác hơn là chủ động dâng hiến tin đồn bát quái: “Cậu không ở đây nên không biết, học thần Lâm với Dưỡng Lạc Đa không phải quan hệ bình thường đâu.”

Bước chân của Đào Khê khựng lại một giây.

Tất Thành Phi ho nhẹ, tiếp tục nói: “Theo như tôi được biết, mẹ Dưỡng Lạc Đa và mẹ học thần Lâm là bạn bè tốt cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu sắc giống như chị em ruột. Đáng tiếc mẹ Dưỡng Lạc Đa bất hạnh qua đời sau khi sinh cậu ấy, cho nên mẹ học thần vẫn luôn coi Dưỡng Lạc Đa như con ruột. Hai người là anh em nối khố lớn lên đó, nói cách khác, quan hệ giữa học thần và Dưỡng Lạc Đa kiểu như nửa anh em nửa ruột thịt. Dùng lời mà người xưa hay nói, đó chính là thanh mai trúc mã.”

Từ hồi học cấp hai, Tất Thành Phi đã chung lớp với Lâm Khâm Hòa, biết rõ dáng vẻ tượng đá kia của Lâm Khâm Hòa đã làm tổn thương trái tim biết bao nhiêu thiếu nữ mới lớn. Thật may Dương Đa Lạc không phải con gái, nếu không lửa ghen đã thiêu đốt con tim từ lâu rồi.

Nhưng một nam sinh như Đào Khê mà lại buồn đến mức này, cậu ta không hiểu lắm. Nhưng có lẽ chắc do tính cách Đào Khê quá nhạy cảm, lại vừa đến môi trường xa lạ này cho nên trong lòng yếu đuối mỏng manh khác thường.

Nghĩ như vậy, Tất Thành Phi càng yêu quý bạn học yếu đuối mới chuyển đến này hơn, an ủi: “Trừ Dưỡng Lạc Đa ra, học thần đối xử với ai cũng lạnh lùng, cho nên cậu không cần quá để ý. Cậu ấy tuyệt đối không phải cố ý nhắm vào cậu đâu.”

Đào Khê hít sâu một hơi, ngay cả lời nói cho có lệ cũng không còn sức mà nói.

Sao cậu có thể không để ý được?

Thời điểm cậu ngây dại định buông xuôi theo dự tính của Quách Bình mà lãng phí thời gian cả một đời ở Đào Khê Loan, là Lâm Khâm Hòa giúp cậu nhìn thấy được ánh sáng.

Giống như chuyện từ nhỏ đã sống bên trong cái giếng, thi thoảng ngước đầu lên ngó trăng sáng qua miệng giếng nhỏ hẹp mới có thể liều lĩnh dốc cạn sức trèo ra khỏi nơi đây.

Thậm chí cậu cũng đã tự nhủ, cho dù số phận bị chôn vùi trong vũng bùn đến mức nào, cậu cũng phải khiến bản thân trở nên đủ tốt, tốt đến mức cậu đủ tư cách bước chân vào bầu trời kia, trở thành vì sao lấp lánh bên cạnh vầng trăng sáng.

Hiện tại, sự cuồng nhiệt giống như một tín đồ luôn cống hiến đã giúp cậu dốc cạn sức lực bò được ra khỏi miệng giếng, trèo đèo lội suối chạy lên trời nhưng cuối cùng lại phát hiện ra, bên cạnh mặt trăng vẫn luôn có một vì sao khác quẩn quanh.

Mà vị trí của ngôi sao ấy vốn dĩ phải thuộc về cậu.

Làm sao cậu có thể cam lòng được đây?

Tất Thành Phi nhận ra sự an ủi của mình trở nên vô ích, Đào Khê không hề vui hơn chút nào.

Cậu ta bế tắc, nghĩ ngợi đợi lát nữa trong giờ Thể dục sẽ kéo Đào Khê ra nhìn mình chơi bóng rổ. Dù sao con gái trong lớp đều nói quan sát cậu chơi bóng trông rất thú vị.

Giáo viên Thể dục là một thầy giáo 30 tuổi, tên Liêu Dũng. Từ trước đến giờ tiết học này luôn được thả lỏng, giáo viên cho học sinh chạy vài vòng rồi tập mấy động tác, sau đó thả cho bọn họ hoạt động tự do như bầy cừu.

Tất Thành Phi chỉ chờ giây phút này, chạy loăng quăng hô hào mọi người chơi bóng rổ. Thế nhưng phần lớn con trai yếu ớt lười biếng, cứ như hội chị em bạn dì ngồi trên ghế ăn kem tán gẫu, trái lại con gái chơi bóng chuyền, đánh cầu lông rất khí thế.

Đến giờ Đào Khê cũng hiểu tại sao Tất Thành Phi đến lượt được trở thành lớp phó thể dục, ít nhất cậu ta là người thích vận động.

Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên tốt bụng thân thiện, thấy Tất Thành Phi quá mức đáng thương bèn chủ động xin đi, nói: “Để tôi đi cùng.”

Đào Khê đánh giá Lý Tiểu Nguyên, vóc dáng cậu chàng này không cao, vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt tròn xoe trông có vẻ ngu ngơ, trông không giống người sẽ thích chơi bóng rổ.

Kết quả Tất Thành Phi mừng rỡ khôn xiết, cứ như mời được một cao tăng có võ công cao cường ra quét sân, khen lấy khen để lớp trưởng một lát, không ngừng kêu: “Cảm ơn viên* thần.”

*Viên (圆) và Nguyên (源) là hai từ đồng âm khác nghĩa, đều đọc là [yuán].

Lý Tiểu Nguyên xấu hổ cười, nhìn sang bên Đào Khê, tốt bụng nói: “Bạn học Đào cùng đến chơi bóng rổ đi, chúng ta chơi với nhau.”

Đào Khê vừa định làm con lừa thuận thế lao xuống sườn núi đồng ý để giữ mặt mũi cho lớp trưởng, với lại lâu lắm rồi tay chân không được hoạt động mạnh bạo nên có hơi ngứa ngáy.

Kết quả Tất Thành Phi khua tay nhỏ giọng nói với Lý Tiểu Nguyên: “Bạn ngồi sau tôi mong manh yếu đuối không chơi được đâu, hay là để cậu ấy quan sát chúng ta chơi đi, tránh cho việc trong lòng đã tổn thương rồi đến cả thể xác cũng bị thương thì chết.”

“…”

Đệt mợ, bà nội cậu mới yếu đuối mong manh không chơi được ấy!

Lý Tiểu Nguyên lại quan sát Đào Khê, bạn học mới này vóc dáng cao thật đấy, da lại trắng, khung xương mảnh khảnh, ngoại hình rất đẹp nhưng đúng là không phù hợp chơi bóng rổ. Nếu cậu ấy lại tự ti trên sân bóng vậy cũng không được ổn cho lắm.

Cho nên lớp trưởng tán thành nhiệt liệt, gật đầu nói: “Bạn học Đào, thế cậu cứ đứng bên cạnh xem bọn tôi chơi nhé, phải cẩn thận không bị bóng lạc đập trúng người đó.”

Đào Khê cười gượng, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Tất Thành Phi lại gào lên đi lôi kéo được thêm hai nam sinh tên Viên Hạo và Tào Hiên vào cùng, cuối cùng cũng lôi được Đào Khê chạy đến sân bóng rổ.

Kết quả lại chạm mặt đội ngũ lớp 2 trên sân bóng rổ duy nhất của trường.

Lớp 2 vẫn luôn khó chịu khi bị lớp 1 áp đảo, đã rất bất mãn với đám loi choi lớp 1 từ lâu rồi. Nhất là thể loại như Từ Tử Kỳ bị đào thải khỏi lớp 1, thấy Tất Thành Phi đến như đốm lửa rơi vào trong chảo dầu, lửa nổ tí tách văng khắp nơi.

“Hay là hai lớp chúng ta đấu một trận đi?” Lớp phó thể dục lớp 2 có dáng người cao lớn, giọng rất thèm đòn.

Từ Tử Kỳ nhìn Tất Thành Phi, còn cả Đào Khê đang đứng bên cạnh cậu ta bàng quan xem trò vui, tính cách quái gở nói: “Bọn họ đâu có đủ người, đấu một trận chẳng phải bắt nạt người ta sao?”

Tất Thành Phi như con mèo bị người ta giẫm phải đuôi nhanh chóng xù lông nhảy cẫng lên: “Đấu thì đấu, ai sợ ai, các cậu chờ đấy. Cho tôi năm phút, tôi đi gọi thêm người.”

Lúc nói thì mạnh mồm, đến khi tìm người lại tắt điện. Có nam sinh thấy Tất Thành Phi đến, thậm chí còn che mặt lùi ra đằng sau, chê trách nói: “Đừng có tìm tôi, tôi không muốn đổ mồ hôi đâu.”

Chậc, đây là lời một thằng con trai nên nói sao?

Đào Khê liếc sang Dương Đa Lạc ngồi trên ghế dài cách đó không xa, nói chính xác thì cậu vẫn luôn lặng lẽ quan sát Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh người này.

Trước đây, sau những giờ hoạt động tự do, Dương Đa Lạc đều kéo Lâm Khâm Hòa đến cửa hàng tiện lợi mua hai cây kem, lần lượt ăn từng cái một. Mà Lâm Khâm Hòa thì ngồi bên cạnh chơi điện thoại, có lẽ lại chơi Tiêu Tiêu Lạc.

Đào Khê im lặng cười, cụp mắt xuống che đi phiền muộn trong mắt, xoay người nói với Tất Thành Phi vẫn đang lo lắng vì không tìm được đủ người: “Sao cậu không thử tìm Lâm Khâm Hòa?”

Tất Thành Phi ngây người, trên mặt thể hiện vẻ không tưởng tượng nổi, lắc đầu nói: “Học thần sẽ không đồng ý đâu.”

Đào Khê cau mày, hỏi: “Cậu ấy không biết chơi bóng rổ à?”

Đầu Tất Thành Phi lắc như cái trống: “Học thần ở trong đội bóng rổ của trường mà. Nếu mà cậu ấy không biết chơi thì trường ta làm gì còn ai biết chơi nữa. Nhưng mà chắc chắn cậu ấy sẽ không đồng ý chơi với chúng ta đâu.”

Về phần nguyên nhân, Tất Thành Phi vẫn chưa nói.

Đào Khê thấy Dương Đa Lạc ăn xong cây kem rồi cầm vợt cầu lông ở bên cạnh lên, nói với Tất Thành Phi: “Cậu không thử sao mà biết được? Cậu nói với cậu ấy, chỉ cần cậu ấy giúp cậu đánh thắng trận bóng rổ này, sau này cậu sẽ hạn chế nói chuyện ồn ào xung quanh.”

Tất Thành Phi ngẩn người, nhìn Đào Khê bằng ánh mắt kì lạ, ngạc nhiên nói: “Sao cậu biết cậu ấy chê tôi ồn ào?”

“…”

Ai mà chẳng thấy cậu ồn ào?

Tất Thành Phi do dự vài giây, đảo mắt qua thấy Từ Tử Kỳ ngu ngốc lại nhìn chòng chọc mình bằng tròng mắt đen như chó, sự do dự nhanh chóng biến mất. Cậu ta nhấc chân chạy như bay đến, cản lại hai người đang định đánh cầu lông.

Đào Khê đứng dưới gốc cây lặng lẽ quan sát.

Tất Thành Phi nước bọt văng tung tóe khua tay múa chân thuyết phục, từ đầu đến cuối vẻ mặt Lâm Khâm Hòa vẫn rất lạnh lùng. Đào Khê cảm thấy có lẽ Tất Thành Phi thật sự không mời nổi vị này qua giúp mình được đâu.

Nhưng lúc này Lâm Khâm Hòa bỗng nhiên nhìn cậu một cái, Đào Khê ngây người, còn chưa kịp phản ứng thì cái nhìn không nhiệt độ đó đã thu về.

Không bao lâu sau, Tất Thành Phi hết sức phấn khởi chạy về, mà bên kia Lâm Khâm Hòa đứng lên cúi đầu nói gì đó với Dương Đa Lạc.

Tất Thành Phi nắm vai Đào Khê hưng phấn nói: “Cách của cậu dùng chuẩn không cần chỉnh!” Không hề có chút tự ái nào khi phải hạ thấp bản thân để thuyết phục được người ta ra sân chơi bóng cùng mình.

Đào Khê thấp giọng hỏi: “Cậu nói thế nào với cậu ấy?” Cậu vô cùng nghi ngờ tên này đã bán đứng mình.

“Tôi bảo là, cậu nói với tôi chỉ cần bảo cậu ấy đấu thắng giúp tôi trận bóng này thì sau này sẽ không gây ồn ào làm phiền cậu ấy nữa.”

“…”

ĐM, làm ơn dừng cái trò trẻ con này lại đi!

Nếu không phải Lâm Khâm Hòa đã đi tới, Đào Khê thật sự rất muốn lắc cái đầu của Tất Thành Phi để xem trong đầu cậu ta rốt cuộc chứa bao nhiêu nước.

Tất Thành Phi một tay lôi Đào Khê đi như gà mẹ, một bên nịnh nọt chào mừng Lâm Khâm Hòa đến sân bóng rổ. Sau khi có mặt trên sân thì khí thế ngút trời nhìn đội hình lớp 2, đúng là sự giải thích sinh động cho cái gì gọi là cáo mượn oai hùm.

Cuối cùng đội hình lớp 1 cũng miễn cưỡng góp đủ năm người, còn lớp 2 ngay cả đội hình dự bị cũng có đến năm người.

Nhưng khi Lâm Khâm Hòa đến, sự ngạo mạn của hai phe lập tức có sự thay đổi.

Những nữ sinh đang soi gương, đánh son, ăn quà vặt, tán gẫu đủ thứ chuyện của lớp 1 và lớp 2, thậm chí cả những lớp khác cũng đang học Thể dục nghe tin thì rối rít bu lại, khoảng sân nhanh chóng trở nên vô cùng náo nhiệt.

Lớp 2 không thể ngờ Lâm Khâm Hòa sẽ đến, ai mà không biết người này không bao giờ chơi bóng với bạn cùng lớp? Bọn họ nhìn nhau mấy lần định đánh bài chuồn, nhưng lời của lớp phó thể dục đã nói ra khỏi miệng rồi, cho nên bọn họ chỉ đành đưa ánh mắt ra hiệu cho cậu ta.

Lớp phó thể dục của lớp 2 rất cần mặt mũi, huống hồ cô bạn gái bé nhỏ của cậu ta vẫn còn đang quan sát bên cạnh, quyết định tự tạo bậc thang để bản thân xuống nước trước: “Tất Thành Phi, chúng ta chỉ tùy tiện chơi vui một trận thôi, cậu còn mời cả đại thần đội bóng trường đến đây, như thế chẳng phải phạm quy sao?”

Trừ Lâm Khâm Hòa là kẻ biến thái coi bóng rổ để tiêu khiển mà năng lực học tập vẫn có thừa ra, đội bóng rổ của trường gần như toàn học sinh có sở trường thể dục thể thao, dựa vào chén cơm này để thi Đại học. Cho dù lớp 2 bọn họ có liều mạng để thành tích vào được top 100 đi chăng nữa, làm sao có thể so được với người của đội tuyển trường?

Tất Thành Phi vừa định phản bác thì nghe thấy Lâm Khâm Hòa cười nhẹ, giọng nói rất trầm: “Quy định nào nói người của đội tuyển trường không thể chơi bóng ở đây?”

Lớp phó thể dục lớp 2 vội vàng cười nói: “Không có không có.” Sau đó vỗ vai Từ Tử Kỳ vẫn luôn không lên tiếng kể từ khi Lâm Khâm Hòa đến, cố ra vẻ trêu đùa nói: “Lão Từ, ông cũng không thể vì mình ở lớp 1 hồi trước mà tha cho bọn họ được.”

Rõ ràng là muốn đẩy Từ Tử Kỳ ra đỡ đạn.

Sắc mặt Từ Tử Kỳ phức tạp, cuối cùng vẫn nhịn không mở miệng nói gì.

Khi trước Đào Khê bị Tất Thành Phi cương quyết lôi đến đây, thấy trận đấu sắp bắt đầu thì cậu định chuồn trước. Nhưng lúc này Lâm Khâm Hòa chợt quay người lại, đưa điện thoại di động tới trước mặt cậu.

“?” Đào Khê không kịp phản ứng, ngẩn người nhìn Lâm Khâm Hòa.

Lâm Khâm Hòa rũ mắt nhìn cậu, hàng lông mày đẹp nhíu lại, giọng nói có vài phần mất kiên nhẫn: “Cậu gọi tôi tới đấu, không thể cầm điện thoại di động giúp tôi được hay sao?”

“Ừ.”

Đào Khê tự giác đưa tay ra cầm lấy điện thoại từ trong tay Lâm Khâm Hòa.

Cậu mặt không đổi sắc cầm điện thoại ra bên ngoài sân, cảm thấy giác quan toàn thân đang tập trung hết trên cái tay kia của mình.

Vừa rồi cậu chạm phải tay Lâm Khâm Hòa, nhiệt độ lòng bàn tay anh nóng hơn tay cậu một chút.

Đào Khê đi đến rìa sân bóng rổ ít người hơn xem trận đấu. Nữ sinh hai lớp đã bắt đầu tự giác tạo thành đội cổ động viên, lúc hô khẩu hiệu sẽ đỡ xấu hổ hơn khi hô một mình.

Để đảm bảo công bằng, một nam sinh lớp 8 được chọn làm trọng tài. Người nhảy lên đập bóng là Từ Tử Kỳ của lớp 2, mà lớp 1 đương nhiên là thanh niên Lâm Khâm Hòa có thực lực mạnh nhất.

Sau khi trận đấu bắt đầu, Lâm Khâm Hòa không ngoài dự đoán giành được quyền tấn công, đang rất ăn ý chuyền bóng qua lại với Lý Tiểu Nguyên, thế nhanh như chớp dẫn trước lớp 2 hai điểm. Người của lớp 1 tinh thần tăng mạnh, Kim Tinh gân cổ lên hét cùng các nữ sinh khác. Trong nháy mắt, nữ sinh lớp 2 cũng phản bội đội nhà, cùng nhau hò hét chói tai ba chữ Lâm Khâm Hòa cùng nữ sinh lớp 1.

Sau khi biết Lâm Khâm Hòa ở đội tuyển của trường, Đào Khê không hề ngạc nhiên, để cậu ấy chơi bóng với đám nghiệp dư lớp 2 này khác gì giết gà dùng dao chặt trâu đâu.

Một người khác cũng không hề khiến cậu kinh ngạc là Tất Thành Phi. Anh chàng này đúng là sức dài vai rộng, thế nhưng tay chân lại không hề nhịp nhàng, trên sân bóng rổ cứ như một con lừa chạy đây chạy đó, được đằng này hỏng đằng kia, ngoại trừ tấu hài khiến người xem bật cười thì không còn tác dụng nào khác.

Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên hơn cả chính là Lý Tiểu Nguyên. Một chàng trai trông rất thanh tú nho nhã, ấy vậy mà khi lên sân đấu lại như biến thành người khác. Khả năng bật nhảy kinh người hoàn toàn bù đắp cho chiều cao hạn chế, phối hợp tương đối ăn ý với Lâm Khâm Hòa.

Nếu không phải lớp 2 thật sự rất xoàng xỉnh, cộng thêm có Lâm Khâm Hòa và Lý Tiểu Nguyên ở đây, Đào Khê có thể tưởng tượng ra cảnh Tất Thành Phi dẫn người thi đấu chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.

Đào Khê vừa quan sát Lâm Khâm Hòa, vừa phân tích thế cục trên sân, đột nhiên nghe thấy có giọng nói vang lên bên cạnh:

“Bạn học Đào Khê, có phải điện thoại của anh Khâm Hòa ở chỗ cậu không?”