Cả quãng đường về nhà Kiều Dĩ Đường rất lo lắng. Cô nhìn thấy bài đăng Weibo đó bị đẩy lên hotsearch, càng ngày càng có nhiều người tràn vào phần bình luận, chẳng biết phân biệt phải trái đúng sai đã chửi bới Đào Khê. Ngay cả ban tổ chức CAC và những ai liên quan đến Nhất Trung Văn Hoa cũng bị mắng nhiếc rất dữ dội.
Cô liếc sang Đào Khê bên cạnh, chàng trai này lại nhắm mắt dựa lưng lên ghế ngồi dưỡng thần*, nhất thời tức giận tắt điện thoại đi. Kiều Dĩ Đường thầm nghĩ, đúng là tên nhóc này không bị phụ thuộc vào Lâm Khâm Hòa tí nào, chuyện lớn như vậy vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh lý trí.
*Là giữ trạng thái thăng bằng của cơ thể và tâm lý.
Cuối cùng xe taxi cũng lái đến dương phòng nhà họ Kiều, Kiều Dĩ Đường và Đào Khê xuống xe. Cô kéo tay Đào Khê phi thẳng vào cửa nhà, vội vã tìm cách kể khổ với ông nội. Kết quả Kiều Hạc Niên vừa thấy Đào Khê liền kéo tai cậu mắng to:
“Thằng nhóc con, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có vẽ tranh dự thi ở chỗ người khác. Vẽ xong phải biết đường khóa kỹ vào không được để bừa đó, nói mãi mà con vẫn nước đổ đầu vịt! Lần này thì hay rồi, còn để cho kẻ ăn cắp tranh phản công lại!”
Trên mặt Đào Khê không còn vẻ ung dung như ban nãy, cậu vội vàng hối lỗi: “Con sai rồi, con sai rồi ông nội.”
Chung Thu Sinh đang ngồi trêu con vẹt ở phòng khách, bình tĩnh ôn hòa nói với Đào Khê: “Ông đã bàn bạc xong với chủ tịch hội đồng giám khảo năm nay rồi, đợi lát nữa cháu mở video cuộc họp, trình bày bằng chứng cho bọn họ, thuyết trình thật rõ ý tưởng sáng tác, bọn họ nhìn một cái là hiểu.”
Kiều Hạc Niên buông tai của Đào Khê ra, vỗ bồm bộp lên lưng cậu: “Còn không mau đi lấy giấy chứng nhận bản quyền đi!”
Đào Khê vội vàng chạy lên tầng.
Kiều Dĩ Đường hoàn toàn không biết rõ tình hình hết nhìn ông nội mình lại nhìn sang Chung Thu Sinh chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở đây, ngẩn người ra hỏi: “Giấy chứng nhận bản quyền gì cơ?”
Đến khi Đào Khê cầm giấy chứng nhận tới, tiến hành họp video cùng hội đồng giám khảo CAC và Chung Thu Sinh trong phòng sách, Kiều Dĩ Đường mới nghe ông nội mình kể lại kĩ tất cả mọi chuyện.
Nửa tháng trước, Đào Khê vẽ xong tác phẩm dự thi, sau đó đến nhà họ Kiều cùng Kiều Hạc Niên đi đăng ký quyền tác giả cho tranh. Theo lý mà nói, tác phẩm nghệ thuật từ khi hoàn thành là tự động có bản quyền, nhưng nếu không công khai thì rất khó chứng minh ai là tác giả chính chủ của tác phẩm hoặc sáng kiến. Có rất nhiều kẻ đã lợi dụng kẽ hở này để ăn cắp thành quả của người khác.
Đào Khê muốn tham gia dự thi, đương nhiên không thể công khai sớm tác phẩm của mình. Nhưng cậu đi đăng ký bản quyền thì không giống vậy. Thời gian hoàn thành tác phẩm của cậu trên giấy chứng nhận bản quyền sớm hơn nhiều so với thời gian công bố giải thưởng cúp Kim Thái của Phùng Á Đông, mà Phùng Á Đông chắc chắn không thể có chứng cứ công bố sớm hơn cậu.
Không chỉ có vậy, hôm đó Đào Khê còn mang bản thảo tác phẩm cùng Kiều Hạc Niên đến thăm hỏi Chung Thu Sinh. Bậc thầy hội họa này đã nhiều lần làm chủ tịch và cố vấn của hội đồng giám khảo, CAC lần này đã nhận được rất nhiều cáo buộc. Nếu không phải Chung Thu Sinh hiểu rõ sự bảo đảm của Đào Khê, rất có thể trước áp lực dư luận buộc phải loại bỏ tác phẩm của cậu.
Cuộc họp diễn ra trong nửa tiếng, toàn bộ quá trình chỉ có mình Đào Khê ngồi quay về hướng máy quay trao đổi với giám khảo CAC. Chung Thu Sinh chỉ ngồi quan sát từ xa.
Chủ tịch hội đồng giám khảo năm nay là Đàm Sơn, thường được biết đến là học trò của Chung Thu Sinh, nhưng ông ta cũng không nể tình riêng mà bao che cho Đào Khê, mặt mũi nghiêm túc hỏi Đào Khê rất nhiều vấn đề. Cả quá trình Đào Khê vẫn luôn giữ được nét mặt bình tĩnh, không hoảng hốt không hấp tấp trình bày chi tiết ý tưởng sáng tác của mình cho hội đồng giám khảo. Ngoài ra cậu còn có rất nhiều “chứng cứ” để chứng minh bản thân là tác giả chính chủ.
Một trong số những chứng cứ khiến cho sắc mặt giám khảo dãn ra, thậm chí Đàm Sơn còn nói đùa với Đào Khê một câu: “Cháu còn nhỏ tuổi, vậy mà đã biết chuẩn bị kỹ lượng thế này. Kẻ vu oan giá họa lần này hết đường chối cãi.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Kiều Dĩ Đường đi nhanh vào phòng sách, hỏi Đào Khê: “Giám khảo nói sao? Có tin tưởng em không?”
Đào Khê gật đầu, bình tĩnh nói: “Tác phẩm của em sẽ được giữ lại.”
Kiều Dĩ Đường thở phào nhẹ nhõm, vui mừng suýt chút nữa nhảy cẫng lên: “Tốt quá rồi! Vẫn tiếp tục được tham gia cuộc thi!”
Đào Khê cung kính cảm tạ Chung Thu Sinh, lần này may nhờ có sự giúp đỡ của Chung Thu Sinh. Chung Thu Sinh ôn hòa vỗ vai Đào Khê, cười nói: “Những chuyện trên mạng thì ông không giúp được cháu rồi, nhưng tin chắc cháu có thể xử lý tốt. Ông đi đánh cờ với thầy cháu đây.”
Đào Khê tiễn Chung Thu Sinh xuống phòng khách bên dưới, sau đó cùng Kiều Dĩ Đường bàn bạc trong phòng sách cách để phản kích bài đăng trên Weibo.
“Có giấy chứng nhận này là đủ rồi. Khẳng định Phùng Á Đông không thể có chứng cứ công khai sớm hơn chúng ta đâu.” Kiều Dĩ Đường ngồi trước máy tính soạn thảo bài đăng Weibo, ghim hình ảnh giấy chứng nhận bản quyền ở ngay đầu.
“Nhưng hắn vẫn có thể tiếp tục làm loạn, nói mình sơ sót không lưu lại bằng chứng tác phẩm để trả đũa.” Đào Khê chống cằm ngồi một bên, bình tĩnh phân tích.
Kiều Dĩ Đường cau may suy nghĩ một lúc, đúng như lời Đào Khê nói. Mặc dù dựa theo phương diện pháp luật mà nói, Đào Khê đã có quyền tác giả tuyệt đối, có thể trực tiếp truy tố đối phương xâm phạm và phỉ bang, nhưng rõ ràng đối phương đã mua không ít thủy quân*, lợi dụng thân phận là kẻ yếu thế để dắt mũi dư luận. Việc bôi nhọ chuyện Đào Khê đăng ký bản quyền là âm mưu được vạch ra từ trước cũng không phải không thể được. Dẫu sao chuyện thế này cũng đã từng xảy ra.
*Chỉ những người được trả tiền để bình luận nhằm dẫn dắt cư dân mạng theo ý của người trả tiền.
Cô đang đau đầu suy tính, chợt thấy Đào Khê cầm lấy con chuột, mở tác phẩm tranh của cậu ra khiến bức tranh được phóng to trên màn hình, không bỏ sót chi tiết nào.
“Chị nhìn kỹ bức tranh này xem, có phát hiện ra gì không?” Đào Khê nhìn cô, mỉm cười nói.
Kiều Dĩ Đường trố mắt nhìn chằm chằm bức tranh kia, bức tranh sơn dầu này được đặt tên là “Bản thân“. Cô đã từng xem rất nhiều lần. Phong cách sơn dầu là một trường phái chủ nghĩa tối cao, ngập tràn những đường nét và hình học không có quy luật, thể hiện sự chuyển động và va chạm hỗn độn ngoài bề mặt, đồng thời trong sự tập trung giới hạn của màu sắc cũng thể hiện bản thân và sự tìm kiếm thế giới.
Cô tập trung quan sát một lúc, bỗng dưng phát hiện ra một phần đường nét dưới góc phải bức tranh có gì đó khang khác. Dù chiếm tỉ lệ rất nhỏ nhưng vẫn hài hòa trên tổng thể bức tranh, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được.
“Đây là?” Kiều Dĩ Đường chỉ ngón tay vào góc phải bên dưới.
Đào Khê dựa ra sau ghế ngồi, không nhanh không chậm nói: “Đây là chữ ký của em, dùng mã Morse*.”
Kiều Dĩ Đường nhanh chóng hiểu ra, cô cũng biết về mã Morse. Trong phần tranh dưới góc phải kia, mỗi một đường nét dài ngắn không hề lộn xộn bừa bãi mà kết hợp lại tạo thành năm ký tự tiếng Anh tương ứng với mã Morse – taoxi.
Hình thức ký tên trên tranh sơn dầu có rất nhiều kiểu đa dạng. Có nhiều họa sĩ sẽ ký thẳng vào góc tranh, cũng có không ít họa sĩ ký lẫn tên mình vào hoa văn hay sự vật trong tranh. Ví dụ như trong bức tranh sơn dầu hoa hướng dương của Van Gogh, chữ ký nằm trên lọ gốm. Đào Khê không ký thẳng tên mà vẽ mã Morse tương ứng với tên mình lẫn vào trong tranh.
Kiều Dĩ Đường vội vàng mở lại bức tranh của Phùng Á Đông, sau đó phát hiện ra sau khi phóng đại góc phải bên dưới, người này hoàn toàn rập khuôn theo bức tranh của Đào Khê, ngay cả chữ ký của người khác cũng bắt chước y hệt.
“Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến giám khảo CAC tin tưởng em.” Đào Khê nhìn nơi ký tên của bức tranh “hàng nhái” kia, hài hước nói.
Tranh vẽ có thể treo đầu dê bán thịt chó, có thể thời gian công khai không rõ ràng, nhưng chữ ký của tác giả là thứ không thể nào đổi trắng thay đen được. Chính vì vậy nên mỉa mai thay, người ta phát hiện ra được bức tranh này không thuộc về Phùng Á Đông.
Kiều Dĩ Đường không nhịn được dựa ra sau ghế cười ha hả, nói: “Cái thằng Phùng Á Đông này đã chép tranh thì thôi, lại còn vẽ y chang cả chữ ký, không thèm thay đổi một chút nào.”
Đào Khê uống một ngụm nước, khẳng định nói: “Bức tranh này có lẽ cũng không phải do anh ta vẽ, em xem tranh anh ta vẽ rồi, có thể nhận ra được.”
Giống như một giáo viên Mỹ thuật từng nói, vẽ tranh cũng giống như viết chữ, nét chữ của một người dù có bắt chước thế nào cũng vẫn nhận ra được. Thói quen viết chữ cả đời này không thể thay đổi, vẽ tranh cũng như vậy.
“Không phải hắn thì là ai?” Kiều Dĩ Đường ngẩn người, nghẹo đầu suy nghĩ một lát: “Nhưng mà cũng lạ quá, hắn chỉ là một sinh viên Đại học, còn không biết em, thế lấy được tranh em vẽ từ đâu ra?”
Đào Khê đan hai tay trước ngực, hỏi theo: “Đúng vậy, lấy từ đâu nhỉ?”
Kiều Dĩ Đường chợt quay đầu nhìn sang Đào Khê, cái thằng nhóc này từ đầu đến cuối bình tĩnh đến đáng sợ. Cô nheo mắt hỏi: “Có phải em biết đứa nào giở trò rồi không?”
Thậm chí cô còn có suy nghĩ vẩn vơ, vẽ xong tác phẩm lập tức đi đăng ký bản quyền, mang tranh đi gặp giám khảo các mùa trước của CAC là Chung Thu Sinh, trong tranh còn cố ý để lại tên mình theo mã Morse, để lại rất nhiều dấu vết khó phát hiện như vậy… Có lẽ vẫn có thể giải thích vì người này quá mức cẩn thận, nhưng một người cẩn thận như vậy tại sao lại để tranh của mình vô tình bị tiết lộ ra ngoài?
Cứ như là tiên tri biết trước vậy.
Đào Khê lắc đầu, vẻ mặt vô tội: “Em cũng không biết.”
Kiều Dĩ Đường bán tín bán nghi, chỉ nói: “Cái này điều tra sau, bây giờ chúng ta phải vả thẳng vào mặt thằng cha Phùng Á Đông đã.”
Hai người bắt đầu soạn bài đăng Weibo, Đào Khê tự viết bài thanh minh, Kiều Dĩ Đường giúp Đào Khê sắp xếp lại dòng thời gian và chứng cứ trên máy tính, trừ giấy chứng nhận bản quyền còn có cả bản thảo bức tranh của Đào Khê được chụp lại tiến độ bắt đầu từ ngày đầu tiên vẽ. Mỗi bức ảnh được kèm theo cả ngày tháng, có thể nhìn ra rõ ràng nguyên vẹn quá trình sáng tác tranh.
Tám giờ tối, một tài khoản Weibo mới đăng ký đăng một bài đăng, tựa đề là tám chữ: Gửi đến kẻ chép tranh Phùng Á Đông.
Bài đăng rất dài thể hiện rõ ràng các bằng chứng khác nhau, giấy chứng nhận bản quyền, hình ảnh tiến trình sáng tạo, chữ ký ẩn của bức tranh, nguồn cảm hứng và ý tưởng sáng tạo… Ngoài ra còn làm sáng tỏ bối cảnh gia đình của Đào Khê, nhưng Đào Khê không đồng ý phần thổi phồng sự nghèo khó của gia đình mình thế nào mà Kiều Dĩ Đường đề nghị, chỉ đơn giản khách quan trần thuật lại mình được hưởng chương trình học phát sóng trực tiếp từ xa nên mới có cơ hội đến Nhất Trung Văn Hoa học.
Câu cuối cùng của bài đăng là: Tôi sẽ buộc Phùng Á Đông và những kẻ vu khống phải chịu trách nhiệm pháp lý theo quy định của pháp luật.
Không hề nhân nhượng cho Phùng Á Đông bất kỳ một con đường sống nào.
Tài khoản Weibo mới lập vốn không gây được chú ý, cũng may Tô Vân đã giúp bọn họ liên hệ với một công ty quan hệ công chúng lớn, được rất nhiều blogger V lớn có tầm ảnh hưởng rộng hơn trong các lĩnh vực liên quan share lại bài đăng Weibo này, ngoài ra cũng nhờ một vài mạng lưới thông tin điện tử đưa tin về chuyện này.
Theo thông báo trực tuyến quy mô lớn, số lượt chia sẻ và bình luận bài Weibo này tăng mạnh. Nó nhanh chóng leo lên top hotsearch của Weibo, mức độ phổ biến còn cao hơn nhiều so với bài tạo phốt.
Cả bài đăng Weibo được viết một cách rất kiềm chế và lý trí, không hề có một phần tình cảm nào thổi phồng hoặc phóng đại, chứng cứ rõ ràng, đọc lướt qua là thấy ngay. Bài đăng vu khống hoàn toàn bị lật đổ, xác nhận lại kẻ đăng bài mới là người sao chép, học sinh cấp ba xuất thân quyền quý, đi đường tắt trong tin vịt lần trước mới là người thật sự có hoàn cảnh khó khăn nhưng nỗ lực cố gắng giành được học bổng.
Sự lội ngược dòng đầy kịch tính luôn thu hút sự chú ý và bàn luận của cư dân mạng, đặc biệt chữ ký mã Morse trong tranh đã đánh tan mọi lời vu khống và nghi ngờ. Dù sao cũng không có kẻ nào ngu ngốc đến nỗi ký tên người khác lên tranh của mình cả.
“Tôi cứ tưởng đưa ra kết luận rồi, kết quả lại đảo ngược lại? Còn lội ngược dòng hoàn toàn thành công luôn? Buổi trưa tôi còn đóng vai cư dân mạng chính nghĩa giúp Phùng Á Đông tố cáo mắng chửi người ta, bây giờ mới thấy ghê tởm như đớp phải con ruồi!”
“Tôi xin lỗi vì bình luận buổi trưa của mình, chứng cứ trong bài đăng phản kích rõ ràng thuyết phục hơn bài tạo phốt nhiều. Nhất là chữ ký, Phùng Á Đông này ngu xuẩn đi trộm tranh của người ta đã đành, ngay cả chữ ký cũng cắp luôn. Cha mẹ nó biết con trai mình thay tên đổi họ có phải sẽ tức chết không?”
“Phùng Á Đông đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Một sinh viên Đại học không có bản lĩnh đi sao chép tranh của một học sinh cấp ba, còn hắt nước bẩn về phía người ta, đúng là một kẻ ti tiện bỉ ổi.”
“Cậu học sinh cấp ba này quá thông mình, nếu không phải cậu ấy khôn ngoan thì giờ này đã bị Phùng Á Đông và mấy đứa dân mạng não tàn hại chết rồi.”
“Tôi nghe nói bạn học sinh này được hạng nhất huyện nghèo mới có cơ hội đến Nhất Trung Văn Hoa học. Nếu như chuyện hôm nay Phùng Á Đông thực hiện thành công, rất có thể bạn ấy sẽ bị đuổi về, tương lai bị hủy hoại. Tôi ủng hộ mãnh liệt bạn ấy kiện Phùng Á Đông, phải kiện chết mẹ nó đi! Loại rác rưởi này không xứng đáng được tiếp tục hưởng tài nguyên giáo dục quốc gia!”
“Bây giờ tôi cũng nghi ngờ giải thưởng Phùng Á Đông nhận được trước đây là giả, có ai điều tra thử giúp tôi đi!”
“Tại sao Học viện Mỹ thuật Văn Hoa lại giữ một tên cặn bã như Phùng Á Đông? Không mau đuổi đi nhỡ còn tiếp tục gieo họa cho người khác thì sao?”
…
Cư dân mạng bị lừa tức giận mất kiểm soát, trên phần bình luận của Weibo đầy rẫy những dòng lên án và nhục mạ. Weibo của Phùng Á Đông cũng bị người ta tìm ra được, mỗi bài đăng của hắn đều bị cư dân mạng chửi bới ở phần bình luận phía dưới, ảnh chụp gần đây nhất cũng bị chửi rất khốc liệt.
Mà Weibo chính thức của Học viện Mỹ thuật Văn Hoa cũng bị vạ lây, những bài đăng bình thường giờ ngập tràn bình luận phỉ nhổ. Không ít cư dân mạng yêu cầu nhà trường phải xử phạt Phùng Á Đông, thậm chí là đuổi học hắn ta luôn. Người phụ trách Weibo của trường sợ hãi, cả đêm phải chọn lọc bình luận.
Rất nhanh bên phía ban tổ chức cuộc thi CAC đã đưa ra thông báo, bày tỏ đã bác bỏ bài tố cáo nhận được, tiếp tục giữ lại tác phẩm dự thi của Đào Khê. Weibo chính thức của cuộc thi cúp Kim Thái cũng đăng bài thông báo, tuyên bố sẽ hủy bỏ giải thưởng mà Phùng Á Đông đã nhận được.
Nhưng chỉ hủy bỏ không thôi rõ ràng không thể làm nguôi ngoai cơn cuồng nộ của cư dân mạng. Có người nhanh chóng phát hiện ra trong rất nhiều cuộc thi mà Phùng Á Đông từng tham gia trong hai năm qua, thực sự có vài bức tranh được sao chép từ tác phẩm của các tác giả trong và ngoài nước, lý lịch sáng sủa và đẹp đẽ chỉ là giả tạo. Có người còn dày công liên hệ cụ thể với những tác giả bị ăn cắp ý tưởng này, một trong số những họa sĩ nói rằng mình sẽ kiện Phùng Á Đông.
Sau khi làm xong tất cả đã gần 9 giờ, Kiều Dĩ Đường vẫn luôn lướt bình luận Weibo, vừa đọc vừa cười ra tiếng. Đào Khê thuật lại tình hình trên mạng cho Kiều Hạc Niên và Chung Thu Sinh, rốt cuộc hai ông lão đã yên lòng, Chung Thu Sinh đứng dậy tạm biệt.
Đào Khê tiễn Chung Thu Sinh đến cửa sân, nhìn ông lão ngồi lên xe rời đi mới thở phào nhẹ nhõm. Thần kinh căng thẳng hơn nửa ngày tạm thời thả lỏng.
Cậu lẳng lặng đứng một mình trong sân, vươn người, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.
Vừa có một trận tuyết đổ xuống nên bầu trời vẫn chưa hoàn toàn trong. Mặt trăng nửa ẩn nửa hiện đang chậm rãi di chuyển trong làn mây mỏng, nhu hòa mà mông lung.
Đột nhiên cậu hơi nhớ Lâm Khâm Hòa, cả ngày hôm nay bận rộn cậu chỉ mới gọi được một cú điện thoại với anh mà thôi.
Điện thoại rung lên, Đào Khê nhanh chóng cầm máy nhìn, cứ như là thần giao cách cảm, là điện thoại của Lâm Khâm Hòa.
“Em bảo rồi, em tự giải quyết được rồi đó!” Đào Khê ngồi lên bàn đá, hơi hất cằm lên nói, giọng điệu không giấu được sự đắc ý.
Giọng Lâm Khâm Hòa trầm trầm vẫn nghiêm túc: “Chuyện này vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong, anh đã liên lạc với một luật sư có tiếng, sẽ giúp em truy tố Phùng Á Đông, còn cả kẻ đăng bài ẩn danh phỉ báng em nữa.”
Anh dừng lại, giọng trầm hơn nữa: “Người giật dây sau lưng, em muốn xử lý thế nào?”
Đào Khê rũ mắt xuống, sau một hồi im lặng thì nói: “Nếu em cũng muốn truy cứu trách nhiệm, anh có cảm thấy khó xử không?”
Cậu chưa nói ra kẻ giật dây là ai, bởi vì chuyện này chỉ ngầm hiểu trong lòng.
Phùng Á Đông chỉ là một kẻ bị đẩy lên trước làm bia đỡ đạn, ai trộm tranh của cậu, ai sao chép nó, ai thuê Phùng Á Đông, những câu hỏi này cậu đã biết rõ trong lòng từ trước.
Lâm Khâm Hòa không hề do dự: “Anh đã nói rồi, cho dù em muốn làm gì đi chăng nữa, đừng lo lắng sẽ khiến anh khó xử.”
Đào Khê nhớ Lâm Khâm Hòa từng nói anh sẽ thiên vị cậu vô điều kiện, cậu ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng trên bầu trời, đung đưa hai chân, cười rộ lên:
“Được, vậy anh tham gia thi đấu thật tốt, bọn em chờ anh trở về.”
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, dường như Đào Khê nói mãi cũng không hết chuyện, mãi đến khi nói không ra hơi nữa thì dứt khoát giữ yên lặng giống Lâm Khâm Hòa. Hai người không ai nói gì, lắng nghe tiếng hít thở của nhau.
Kiều Dĩ Đường đọc được một bình luận Weibo vừa hả giận vừa buồn cười, nóng lòng muốn cho Đào Khê xem. Lúc cô chạy ra ngoài sân thì thấy Đào Khê đang ngồi trên bàn đá gọi điện thoại, một tay chống lên mặt bàn sau lưng, đung đưa chân giống như đứa trẻ con, trên mặt là nụ cười thuần khiết. Ngay cả khóe mắt chân mày cũng ngập tràn sự ỷ lại, hoàn toàn khác hẳn thái độ trầm ổn bình tĩnh trước mặt cô hôm nay.
Đột nhiên cô ngẩn ra, cô luôn coi Đào Khê là người được Lâm Khâm Hòa giúp đỡ và bảo vệ. Thậm chí hôm nay sau khi chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của cô là muốn Lâm Khâm Hòa đi bảo vệ cậu. Nhưng bây giờ cô đã nhận ra, từ trước đến nay Đào Khê không hề yếu đuối hay ỷ lại, cũng không cần dựa dẫm để người ta bảo vệ mình. Cậu có thể đến được nơi này vì bản thân đủ thông minh và đủ dũng cảm.
Sau một đêm ồn ào, vụ việc được giải quyết đã tạm lắng xuống. Tài khoản có ID “Chuyện về Học viện Mỹ thuật Văn Hoa” đã xóa bài đăng Weibo được gửi ẩn danh vào lúc nửa đêm, còn đặc biệt đưa ra một thông báo nói rằng tài khoản này chỉ nhận đăng lên các nội dung được gửi, nội dung được đăng lên không phải của người đăng, rõ ràng muốn vội vã phủi sạch trách nhiệm.
Dưới sự đưa tin của nhiều blogger V lớn và các phương tiện truyền thông trực tuyến, ngày càng có nhiều cư dân mạng chú ý đến vấn đề này. Trang web bình chọn của cuộc thi đã có rất nhiều người tức giận đổ xô vào bình chọn cho tác phẩm số 82 của Đào Khê, thậm chí máy chủ trang web còn bị quá tải và sập trong vài tiếng.
Nhưng những chuyện này Đào Khê không biết, cũng không quan tâm lắm. Sáng hôm sau cậu vẫn lên lớp học bình thường như bao học sinh khác, vừa vào lớp thì các bạn cùng lớp đã lập tức xông tới, ồn ào chúc mừng cậu đã được “rửa sạch oan khuất”, trông bọn họ còn hớn hở vui vẻ hơn cả người trong cuộc là cậu.
“Tôi đã bảo anh Khê không sao rồi mà!” Tất Thành Phi nắm vai Đào Khê, gân giọng hô: “Tối hôm qua tôi đọc cái bài phản kích đó mẹ nó chứ sảng khoái chết mất thôi. Tôi còn dùng tài khoản của mình đi chửi cái thằng cha Phùng Á Đông kia một trận!”
Kim Tinh cũng quan tâm chuyện này cả đêm, còn thức rõ khuya, bây giờ hai vành mắt đen sì như gấu trúc, cười nói với Đào Khê: “Chuyện này của cậu quá giật gân, trưa hôm qua tôi đọc được còn giận không chịu nổi, lo cậu không có cách thanh minh. Cũng may cậu chuẩn bị đầy đủ, hung hăng vả mạnh vào mặt hắn, không để kẻ hèn hạ bỉ ổi đạt được mục đích!”
Lý Tiểu Nguyên suy nghĩ vẫn chu đáo nhất, tuy vui mừng nhưng vẫn quan tâm hỏi Đào Khê: “Tôi thấy bọn họ thủ tiêu bài đăng Weibo kia rồi, nhỡ sau này lại lấp liếm phủ nhận thì sao?”
Đào Khê mỉm cười, nói: “Không sao, luật sư đã lấy được bằng chứng rồi, có xóa bài đăng cũng vô dụng.”
Tất cả mọi người đã yên tâm, lại ồn ào sôi nổi thảo luận chuyện bình chọn cho Đào Khê.
Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên đã sớm kêu gọi các bạn cùng lớp bỏ phiếu cho Đào Khê trong nhóm lớp. Tất Thành Phi quan hệ rộng còn đặc biệt thành lập “Tổ đội bình chọn CAC“, gồm rất nhiều học sinh trong trường bỏ phiếu liên tiếp. Ngay cả Hoàng Tinh lạnh lùng ít nói cũng dán cả mã QR bình chọn lên trước cửa kính của tiệm trà sữa nhà mình.
Trong lòng Đào Khê biết tỉ lệ ảnh hưởng của việc bỏ phiếu chỉ chiếm rất nhỏ nhưng cậu vẫn chân thành bày tỏ sự biết ơn với các bạn trong lớp, liên tục gửi mấy bao lì xì trong nhóm lớp, chỉ một giây sau, tài khoản WeChat của cậu hết sạch tiền.
Thật ra từ sau vụ bị vu oan trộm tai nghe đến bây giờ, cậu vẫn còn đề phòng rất nhiều người trong lớp. Lần này các bạn cùng lớp đều đứng về phía cậu là chuyện nằm ngoài dự đoán, khiến cậu rất cảm động.
Trong giờ học buổi sáng, Chu Cường có qua lớp gọi Đào Khê ra ngoài, tìm một góc yên tĩnh không có ai nói chuyện.
“Em yên tâm, nhà trường rất xem trọng chuyện này. Buổi sáng hiệu trưởng Kiều còn nói trong buổi họp sẽ tiếp tục ủng hộ em, em cần trợ giúp gì hãy nói với thầy, thầy sẽ phản ánh lên nhà trường.” Chu Cường nói với Đào Khê.
Đương nhiên là hiệu trưởng Kiều sẽ coi trọng chuyện này rồi, ngoài việc Đào Khê là học trò của ba anh ta ra, chuyện này có ảnh hưởng rất rộng rãi, gây ra ồn ào quá lớn. Nếu như không phải Đào Khê có đầy đủ bằng chứng xác thực để xoay ngược tình thế, danh dự của Nhất Trung Văn Hoa cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Mà thân phận của Đào Khê còn liên quan đến hạng mục phát sóng truyền hình trực tiếp tầm xa mà chính phủ vừa tài trợ, lãnh đạo nhà trường không ai muốn hạng mục này dính phải bất kỳ một vết nhơ nào.
Ngoài ra, chuyện này cũng có rất nhiều điểm khả nghi. Tại sao tranh vẽ của học sinh Nhất Trung Văn Hoa lại bị một sinh viên của Học viện Mỹ thuật Văn Hoa vốn không hề quen biết sao chép lại? Là ai trộm tranh của Đào Khê? Những câu hỏi này chỉ cần suy nghĩ sâu xa sẽ nhận ra sự bất thường.
“Đào Khê, em cẩn thận nhớ lại xem, lúc em vẽ có tiếp xúc với ai không? Có những lúc nào em vẽ tranh ngoài trường không?”
Đào Khê ngước mắt nhìn Chu Cường, nói: “Em chỉ vẽ ở phòng ký túc xá, bức tranh luôn được đặt ở trong phòng.”
“Chỉ trong phòng ư?”
Trong lòng Chu Cường đã đưa ra dự đoán. Ban đầu ông dẫn Đào Khê đến tận phòng ký túc xá, lo lắng Đào Khê không hòa nhập được nên còn đặc biệt chú ý, nhớ hai người bạn cùng phòng của cậu, một người là học sinh của lớp 2, một người là học sinh lớp Mỹ thuật. Nếu nhìn thoáng qua hẳn học sinh lớp Mỹ thuật sẽ có khả năng cao hơn.
Có vẻ như Đào Khê đã nhìn thấu sự hiểu lầm của ông, cậu nói: “Không phải là Phan Ngạn, mặc dù cậu ấy học vẽ nhưng quan hệ với em rất tốt.”
Chu Cường nhất thời hiểu ra Đào Khê đã có đối tượng hoài nghi, sắc mặt ông nghiêm trọng, gật đầu một cái, nói: “Em yên tâm, nếu quả thật có học sinh trường chúng ta ăn cắp tranh của em, nhà trường tuyệt đối sẽ không nhân nhượng em ấy. Thầy sẽ về báo với hiệu trưởng, lập tức bắt đầu điều tra chuyện này.”
Đào Khê nói cảm ơn Chu Cường. Chuông vào học nhanh chóng vang lên, cậu theo dòng người đi về lớp. Lúc đi ngang qua lớp 2, cậu nhìn vào trong cửa.
Từ Tử Kỳ ngồi ở hàng đầu tiên, lúc va phải ánh mắt cậu, sắc mặt cậu ta đột nhiên trở nên trắng bệch, thậm chí ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đào Khê nhếch môi, mỉm cười với Từ Tử Kỳ, sau đó rời ánh mắt đi, tiếp tục về phòng học của lớp 1.