Trong phòng riêng của quán cafe, Tô Vân lấy máy tính bảng trong túi văn kiện ra, nói với chàng trai ngồi đối diện:
“Không có nhiều người biết chuyện năm đó, dẫu sao cũng đã mười mấy năm trôi qua. Tống Tân phải tốn ít thời gian mới tìm được người biết chuyện hỏi thăm, là một bà cụ trong thôn, từng làm bà đỡ.”
Tống Tân là một thám tử tư có năng lực nghiệp vụ rất giỏi. Khoảng thời gian trước Lâm Khâm Hòa có nhờ cô giúp chuyện này, cô bèn thuê Tống Tân, bảo anh ta đến Đào Khê Loan huyện Thanh Thủy một chuyến.
“Ban đầu bà cụ rất đề phòng, Tống Tân phải tốn ít thời gian mới khiến bà ta nói hết ra sự thật, cũng được quay hết trong video này.” Tô Vân mở video trên màn hình, đưa đến trước mặt Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa im lặng nhìn video, không nhận nó một cách nhanh chóng.
Anh chưa từng nhận ra bản thân lại nhát gan đến vậy, nhát đến mức không có dũng khí đi chứng thực suy đoán khiến anh mỗi lần nghĩ đến trong khoảng thời gần đây đều cảm thấy đau lòng.
Ngay cả khi nó đã quá rõ ràng.
Cuối cùng anh hít sâu một hơi, đeo tai nghe lên, cứng ngắc mở video.
Video này được Tống Tân quay lại ở Đào Khê Loan. Một bà cụ tóc hoa râm ngồi trong gian nhà chính, kể lại chuyện xảy ra vào một đêm đông mười bảy năm trước bằng thứ giọng đặc tiếng địa phương, sự việc xảy ra trong một hộ gia đình nhà nông ở Đào Khê Loan.
“Cô gái hay vẽ tranh đó ở thôn chúng tôi hơn nửa năm, luôn ở cùng con dâu nhà họ Đào. Quan hệ hai người rất tốt, còn trùng hợp mang thai cùng nhau, lại còn sinh cùng một ngày. Tôi nhớ ngày hôm ấy tuyết rơi rất lớn, mẹ chồng nhà họ Đào đến tìm tôi và bà Lưu trong thôn hỗ trợ đỡ đẻ.”
“Con dâu nhà họ Đào sinh hạ bé trai chưa đủ tháng. Lúc ấy bà Lưu nói đứa nhỏ này có thể không dễ nuôi. Tôi nhớ rõ lắm, trên cổ tay thằng bé có một vết bớt hồng. Con dâu nhà họ Đào và mẹ chồng cô ấy chắc chắn không nhầm được đâu.”
“Hầy, đáng tiếc cô gái họa sĩ đó sinh con xong chưa được bao lâu thì băng huyết. Chúng tôi đưa cô ấy lên phòng hộ sinh trên thị trấn, còn chưa đến nơi cô ấy đã không còn thở nữa. Sau này tôi mới nghe kể cô gái ấy lẫn đứa con đều được người nhà đến đón về.”
“Nhưng sau đó tôi phát hiện ra đứa trẻ nhà họ Đào nuôi không có vết bớt hồng trên cổ tay phải. Lúc ấy tôi cảm thấy rất bất thường, sợ mình nhớ nhầm nên đặc biệt đi hỏi bà Lưu một lần. Bà ấy nói cũng nhớ trên tay đứa con nhà họ Đào có vết bớt. Lúc ấy chúng tôi mới biết người nhà họ Đào đã âm thầm tráo đổi hai đứa bé.”
“Trước khi ra đi mấy năm trước, bà Lưu đã nói với tôi chuyện này nhiều lần, nói rằng trong lòng không hề thanh thản, tôi cũng không thể thanh thản được.”
“Đúng là tội nghiệp, trẻ con vốn phải được lớn lên trong thành phố lớn lại bị trói buộc phải trưởng thành ở vùng núi chúng tôi. Mẹ thằng bé ở trên trời cao nhìn xuống buồn biết bao.”
…
Lâm Khâm Hòa tắt video, nhắm đôi mắt khô khốc đã đỏ lên, ngón tay siết chặt run bần bật, móng tay mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay, mạnh đến mức khớp xương cũng đau nhức.
Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, nghĩ đến rất nhiều khả năng, cũng từng ác ý suy đoán về bản chất con người, giờ phút này biết được chân tướng hoang đường, anh vẫn cảm thấy giận mất kiểm soát, sự căm phẫn và tức giận như lửa cháy lan ra đồng cỏ, gần như muốn đốt cháy lục phủ ngũ tạng.
Anh không thể tha thứ cho bất kỳ một người nào trong gia đình đó, càng không thể tha thứ cho sự vụng về và ích kỷ hèn hạ của bọn họ.
Cũng không thể nào tha thứ được cho hai bà cụ tận mắt chứng kiến hết thảy, nếu đã cắn rứt lương tâm, tại sao vẫn lựa chọn im lặng không vạch trần sự giả dối?
Thậm chí anh cũng không có cách nào tha thứ được cho những người xung quanh mình. Tại sao nhiều năm như vậy, hai ông bà nhà họ Phương, Dương Tranh Minh, mẹ anh La Chinh Âm, những người luôn nhớ đến Phương Tuệ không quên, tại sao đến bây giờ vẫn chưa một lần trở lại thăm nơi Phương Tuệ sinh sống những ngày cuối đời, thăm đứa trẻ bị tráo đổi năm ấy?
Nhưng nối gót cơn thịnh nộ là sự hối hận và đau đớn vô tận, ký ức như cơn bão tuyết ùn ùn kéo đến quấn anh chìm sâu vào trong đó. Mỗi bông tuyết giống như một thanh đao sắc nhọn, giày vò ma sát trong trái tim anh.
“Bạn học Lâm, có thể cho tôi mượn vở ghi của cậu một lát không?”
“Không thể.”
“Tôi, tôi chỉ muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu, muốn trở thành…bạn của cậu.”
“Đừng có dùng cách thức nhàm chán này hoặc lợi dụng Dương Đa Lạc nữa.”
“Đây là quà ba của Dương Đa Lạc mang về cho cậu ấy. Hôm nay cậu ấy không đến, cậu mang về cho cậu ấy đi.”
“Nếu như tôi nói với cậu, bây giờ tôi rất muốn khóc nhưng không có nơi nào để khóc, cậu hài lòng chưa?”
“Sinh nhật tôi cũng trùng lễ Giáng Sinh.”
“Lâm Khâm Hòa, nếu như một ngày tôi bị ốm, rất đau rất đau đớn, cậu có đến thăm tôi không?”
“Còn nhớ mẹ cậu để lại một bức thư chờ cậu đọc khi 18 tuổi không? Tôi nghĩ bà ấy rất hi vọng lúc cậu mở bức thư ra đọc cũng là khi cậu đã trở thành một người lớn luôn kiên cường lạc quan.”
“Lâm Khâm Hòa, tôi cũng sẽ cố gắng trở thành một người lớn luôn kiên cường lạc quan.”
“Anh nói xem, nếu như, em chỉ nói là nếu như, em lớn lên từ nhỏ cùng anh, anh sẽ vẫn thích em chứ?”
…
Những chi tiết bản thân vô tình không để ý đến, ẩn giấu sau nụ cười là sự cố gắng đè nén những thống khổ lẫn không cam lòng.
Rõ ràng có những dấu vết để phát hiện, những điềm báo như được sắp đặt sẵn, nhưng anh không biết.
Anh không biết.
Anh cũng không thể tha thứ cho chính bản thân mình.
“Khâm Hòa?” Tô Vân khẽ gọi, ánh mắt cô lo lắng. Cô gần như có ảo giác chàng trai trước mặt muốn rơi nước mắt.
Lâm Khâm Hòa muốn mở miệng nói gì nhưng nhận ra cổ họng ứ nghẹn, giống như bị củi cháy chặn lại, mỗi khi hít vào một hơi sẽ đau đớn đến mức trái tim tê dại.
Anh gượng ép bản thân phải bình tĩnh, tốn rất nhiều sức lực mới hỏi bằng giọng khàn đặc:
“Bà ta không kể cậu ấy lớn lên thế nào sao?”
Tô Vân nhìn chàng trai mà bản thân cô gần như đã chứng kiến anh trưởng thành, tại sao lại không hiểu tình cảm của anh đối với cậu bé kia, khẽ thở dài nói:
“Ở nơi như vậy có thể trưởng thành thế nào chứ?”
Số phận vốn đã bất công. Có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, có người sinh ra như cỏ rác. Nhưng một ngôi sao vốn dĩ nên được tỏa sáng lấp lánh lại bị vận mệnh hoang đường níu chân vùi xuống bùn lầy đáy giếng. Nếu không hao tổn hết sức lực bò ra thì lúc này đã cô đơn im lặng, cả đời chôn vùi trong cát bụi.
Không phải là Lâm Khâm Hòa không biết, nhưng anh vẫn không dám nghĩ, không dám nghĩ đến những năm qua Đào Khê sinh sống ở gia đình đó thế nào.
Những người đó biết rõ cậu ấy không phải con ruột, liệu có áy náy nhân từ đối xử tử tế với cậu ấy không? Lúc cậu ấy bị ốm có ai chăm sóc không? Lúc tan học trời đổ mưa có ai đến đón cậu ấy không? Cậu ấy thích ăn kẹo, có ai mua kẹo cho cậu không?
Giáng Sinh mỗi năm qua đi, có ai mua cho Đào Khê của anh một chiếc bánh sinh nhật không?
Mỗi người đều có thể có hai lần, ba lần thậm chí là nhiều lần hơn được làm cha mẹ, nhưng mỗi người vĩnh viễn chỉ có một lần được làm trẻ con, trên đời này có những thứ đã bỏ lỡ sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến những ca khúc Giáng Sinh vui vẻ, hàng năm đều là những giai điệu bất hủ nghe đến quen tai, thế nhưng cho đến bây giờ mọi người vẫn không thấy chán, nghe hết năm này qua năm khác.
Lâm Khâm Hòa nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đột nhiên đứng bất dậy, xoay người muốn đi lại bị Tô Vân gọi lại. Cô lấy một cái ví da đã cũ từ trong túi xách, tốc độ nói rất nhanh chuyển sang chuyện khác:
“Mấy hôm trước Đào Kiên từ chức. Chị đặc biệt đến tận công ty bất động sản để hỏi thăm, nghe được đồng nghiệp của hắn nói, khoảng thời gian trước đây Đào Kiên thường xuyên ra ngoài, nói là đánh bạc, thua không ít tiền nhưng không tìm đồng nghiệp hỏi vay tiền.”
Công việc của Đào Kiên là do cô hỗ trợ sắp xếp, gần đây Lâm Khâm Hòa đang tìm hiểu chuyện này, vì vậy cô cũng chú ý bên Đào Kiên.
“Đồng nghiệp hắn đưa cho chị một cái ví da hắn đánh rơi ở ký túc xá nhân viên. Ban đầu chị nghĩ Đào Kiên có thể sẽ quay lại tìm nhưng hắn chưa từng đến một lần nào, đồng nghiệp cũng không biết hắn đi đâu.”
Lâm Khâm Hòa gần như có thể chắc chắn ai là người cho Đào Kiên số tiền này, anh im lặng nhận lấy ví da từ tay Tô Vân.
Rõ ràng chiếc ví đã được dùng rất nhiều năm, lớp da thô kém chất lượng đã bị mài mòn không ít, bên trong cũng không có nhiều tiền, nhưng anh nhìn thấy ở phần để ảnh trong suốt có một tấm ảnh chụp chung.
Có lẽ hình được chụp ở một tiệm chụp ảnh trên thị trấn nhỏ, phông nền là một tấm màn sân khấu. Ngồi chính giữa phía trước tấm màn là một đôi vợ chồng khoảng 30 tuổi, bên phải người phụ nữ có một bé gái tầm bảy tám tuổi đứng.
Lâm Khâm Hòa nhanh chóng nhận ra, cô bé ấy là em gái Đào Khê từng được cậu vẽ lên tranh, đôi vợ chồng này không cần nói cũng biết.
Có lẽ do bị nhét vào phần trong suốt chật chội này, tấm ảnh bị gập lại khiến viền ví cộm lên, ngón tay anh khựng lại, rút tấm ảnh ra, mở phần ảnh bị gập lại.
Trong tấm ảnh hoàn chỉnh, bên cạnh Đào Kiên có một cậu bé khoảng 10 tuổi đang đứng.
Cậu bé đứng nghiêm, hơi hất cằm về phía ống kính, trên người mặc đồng phục ngả vàng cũ kỹ, trên cổ đeo khăn quàng đỏ chỉnh tề, đưa tay lên làm tư thế chào.
Khóe miệng cậu mỉm cười, đôi mắt cong cong sáng ngời như vì sao, nụ cười còn rực rỡ hơn ánh mặt trời.
Thật giống như cậu là người bạn nhỏ hạnh phúc nhất trên thế gian.
Lâm Khâm Hòa nhìn hình ảnh cậu bé bị gập lại trong tấm ảnh gia đình, yết hầu ở cổ họng kịch liệt động đậy. Anh khàn giọng trịnh trọng nói cảm ơn Tô Vân, xoay người đi ra ngoài.
Đêm Giáng Sinh có trận tuyết đầu mùa, bông tuyết lặng lẽ lay động theo chiều gió rơi xuống đất, tiếng nhạc Giáng Sinh ngập tràn con đường trống trải. Những chiếc ô đầy màu sắc nhấp nhô cao thấp trên đường phố, những bóng đèn neon rực rỡ chiếu sáng khắp mọi nơi.
Tô Vân lo lắng đuổi theo ra ngoài quán cafe, đưa dù của mình cho Lâm Khâm Hòa, nhẹ giọng an ủi:
“Sau tất cả vẫn còn may mắn, thật may là em đã đến bên cậu ấy, không phải sao?”
Trên vai Lâm Khâm Hòa đã rơi đầy bông tuyết nhỏ vụn lóng lánh, anh lắc đầu: “Là cậu ấy đến bên em.”
Anh che dù bước vội vào trong màn gió tuyết đầy trời.