“Lạc Lạc, con ra ăn chút cơm được không?”
La Chinh Âm lại gõ cửa phòng nghe nhìn, bên trong chỉ vang lên tiếng phim chiếu rất nhỏ. Dương Đa Lạc vẫn im lặng không lên tiếng, mà cửa bị cậu khóa trái từ chiều đến tối. Cậu đã ngây người ở trong này hơn sáu tiếng chưa ra.
La Chinh Âm thở dài, lẳng lặng đứng ở cửa một lúc, sau đó gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Khâm Hòa.
Mấy ngày trước Dương Đa Lạc vẫn luôn ở nhà ông bà ngoại cậu, chiều nay đột nhiên lại tới. Lúc ấy La Chinh Âm nhìn thấy sắc mặt Dương Đa Lạc trắng bệch, dáng đi cũng lắc lư lảo đảo, tưởng sức khỏe cậu lại xảy ra vấn đề, gấp đến mức suýt chút nữa gọi cấp cứu, nhưng Dương Đa Lạc ngăn cô lại.
La Chinh Âm lo lắng hỏi han một lúc, Dương Đa Lạc chỉ im lặng không nói lời nào, mặt cắt không còn một giọt máu, một lát sau đột nhiên hỏi cô:
“Mẹ La, lúc ấy con…Mẹ con sinh con ra ở cụ thể chỗ nào?”
La Chinh Âm không ngờ Dương Đa Lạc sẽ hỏi vấn đề này. Dương Đa Lạc ra đời hơn mười sáu năm trước là ký ức cả cô và hai ông bà lão nhà họ Phương đều không muốn nhắc đến. Mà lúc ấy cô cũng vừa sinh con xong chưa được bao lâu, mắc chứng trầm cảm sau sinh, không thể đi cùng hai ông bà họ Phương và Dương Tranh Minh đến nơi Phương Tuệ sống cuối đời.
La Chinh Âm tưởng Dương Đa Lạc nhớ mẹ, mà những năm gần đây cô không còn muốn nghĩ đến nữa, đỏ mắt nói: “Lúc ấy sau khi ông bà ngoại con nhận được điện thoại thì vội đến huyện Thanh Thủy đón con về. Mẹ cũng là nghe chú Phương kể lại sau này mới biết, A Tuệ vẫn luôn sống ở đó, cụ thể ở chỗ nào thì đến bây giờ chú Phương vẫn chưa nói cho mẹ, chỉ biết là một hộ gia đình nông thôn tốt bụng ở huyện Thanh Thủy cho cô ấy ở nhờ.”
Tính cách Phương Tổ Thanh cứng ngắc bảo thủ, chuyện con gái của ông lão là một chuyện đau buồn, vẫn luôn giấu kín không nói với người khác, nhiều năm như vậy vẫn không tiết lộ gia đình kia, mà cô cũng không dám tìm đến nơi thương tâm đó.
“Huyện Thanh Thủy…” Ánh mắt Dương Đa Lạc trống rỗng, lẩm bẩm nói.
“Lạc Lạc, rốt cuộc con sao thế?” La Chinh Âm lo lắng nhìn Dương Đa Lạc, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ mình yêu thương nhất tỏ ra tuyệt vọng như vậy.
Dương Đa Lạc không trả lời cô, nhốt mình trong phòng. Cô đã ở ngoài cửa khuyên nhủ nhiều lần nhưng không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Lâm Khâm Hòa. Mỗi khi Dương Đa Lạc cáu gắt, để Lâm Khâm Hòa ra mặt là hữu dụng nhất.
La Chinh Âm đi xuống tầng, đúng lúc thấy Lâm Khâm Hòa đi vào từ cửa, vội vàng đi tới nói: “Khâm Hòa, con mau đi xem thử Lạc Lạc đi. Hôm nay không biết nó làm sao, không nói năng gì cũng không ăn cơm, khuyên thế nào cũng không được.”
Lâm Khâm Hòa cau mày, im lặng đi lên tầng.
Anh đứng bên ngoài giơ tay lên gõ cửa, cất cao giọng: “Lạc Lạc.”
Lâm Khâm Hòa còn tưởng mình phải thúc giục một trận, không ngờ Dương Đa Lạc nhanh chóng ra mở cửa. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt của bộ phim đang chiếu. Dương Đa Lạc đăm đăm nhìn anh không nói câu nào, con ngươi cũng không có ánh sáng.
Lâm Khâm Hòa đi thẳng vào trong, quét mắt nhìn bộ phim đang chiếu trên màn ảnh, thoạt nhìn là một bộ phim có vẻ buồn bã sầu thảm, không phải thể loại mà Dương Đa Lạc thích xem trước đây.
Anh nhìn Dương Đa Lạc trở về ghế salon co ro ngồi xuống, hỏi thẳng: “Xảy ra chuyện gì?”
Xưa nay anh không kiên nhẫn dỗ dành như La Chinh Âm.
Dương Đa Lạc ôm chân, nhìn chằm chằm phim trên màn ảnh, vẫn không nói lời nào.
Lâm Khâm Hòa cũng nhìn bộ phim kia, trên màn ảnh là một cậu trai mười bảy mười tám tuổi đang nằm ngủ trên chiếc giường màu xanh lá cây đậm. Dường như cậu ấy đang gặp ác mộng, cau mày nắm chặt chăn nói mớ, kết hợp cùng nhạc nền khiến người ta sinh ra cảm giác bất an.
Lâm Khâm Hòa bật đèn lên, dùng điều khiển từ xa tạm dừng phim lại, đi đến ghế salon ngồi xuống, xé túi khoai tây chiên mà bình thường Dương Đa Lạc thích ăn nhất, đặt trước mặt cậu, giọng có phần nhẹ nhàng:
“Nếu như trong lòng có gì không thoải mái có thể nói với tôi. Chẳng phải trước đây cậu đều vậy sao?”
Dương Đa Lạc không thích ứng với ánh sáng, giơ tay lên che mắt, sau một lát mới khàn giọng:
“Anh Khâm Hòa, anh tốt với em, không liên quan đến mẹ em, cũng không phải vì em là con trai của mẹ có đúng không?”
Lâm Khâm Hòa nghe vậy cau mày, im lặng rồi nói: “Không liên quan.” Dừng một chút lại hỏi: “Tại sao lại hỏi điều này?”
Dương Đa Lạc thả bàn tay đang che mắt xuống, dùng điều khiển bật phim chạy tiếp, cậu không trả lời câu hỏi của Lâm Khâm Hòa, nhỏ giọng lẩm bẩm như trước:
“Nếu như có một ngày, có người tính toán muốn cướp đồ của anh bằng mọi cách, anh sẽ làm gì?”
Cậu trai trong phim đột nhiên thở hồng hộc giật mình tỉnh lại khỏi giấc mộng, trong tiếng nhạc nền nặng nề, cậu ấy mở đôi mắt đỏ như máu.
Lâm Khâm Hòa cau mày nhìn ánh mắt Dương Đa Lạc rệu rã không có chút tinh thần nào, câu hỏi mà Dương Đa Lạc hỏi có phần ngớ ngẩn, anh lạnh lùng trả lời:
“Nếu như là đồ của cậu, người khác cướp không nổi. Nếu không phải của cậu, sớm hay muộn đều phải trả lại.”
Bỗng chốc Dương Đa Lạc nhìn Lâm Khâm Hòa, trong đôi mắt tối tăm hiện lên mấy phần tức giận lẫn oán hận, mấp máy môi muốn nói gì, cuối cùng lại nhịn.
Cậu ở trên ghế salon nhích lại gần Lâm Khâm Hòa, kéo cánh tay anh như đang tìm kiếm thứ gì để dựa vào, không đầu không đuôi hỏi:
“Anh Khâm Hòa, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em chứ? Cho dù em làm gì, cho dù em là ai.”
Lâm Khâm Hòa đặt túi khoai tây chiên lên mặt bàn. Anh kìm nén sự phiền não trong lòng, chỉ cảm thấy câu hỏi này ấu trĩ giống như con người luôn tự do tùy hứng này, dùng nốt sự kiên nhẫn còn sót lại nói:
“Lạc Lạc, cậu không còn là trẻ con nữa. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện phải trái đúng sai, bắt người khác phải lựa chọn đúng sai theo ý cậu không có ý nghĩa gì hết.”
Lâm Khâm Hòa nói xong, điện thoại trong túi rung lên. Anh nhanh chóng lấy ra xem, là tin nhắn WeChat của Tô Vân.
Anh còn chưa kịp mở khung chat ra, đột nhiên Dương Đa Lạc ở bên cạnh đứng bật dậy hét lên:
“Là Đào Khê nhắn cho anh sao?!”
Trong giọng nói ngập tràn sự căm phẫn thù địch, đôi mắt Dương Đa Lạc đỏ hoe, tay siết chặt thành nắm đấm, giống như một con chim sợ ná, tư thế vừa sợ vừa phòng bị.
Lâm Khâm Hòa tắt màn hình điện thoại, chậm rãi đứng lên. Chân mày anh nhăn lại rất sâu, sắc mặt tối sầm, anh nhìn người trước mặt rõ ràng tinh thần đang không ổn định, không nói một lời.
Dương Đa Lạc theo bản năng sợ Lâm Khâm Hòa như vậy, cậu lùi về sau một bước, giơ tay lau nước mắt, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào không rõ, mục đích định tỉ tê khóc lóc như khi còn bé ép Lâm Khâm Hòa phải nhượng bộ:
“Anh Khâm Hòa, rõ ràng em đã nói với anh, em không thích cậu ta. Tại sao anh vẫn đi cùng cậu ta thế chứ? Chúng ta lớn lên từ nhỏ với nhau, chẳng lẽ tình cảm nhiều năm như vậy lại thua mấy tháng anh quen cậu ta sao?”
Cậu đã sớm phát hiện ra quan hệ giữa Lâm Khâm Hòa và Đào Khê càng ngày càng thân thiết, thân đến mức không giống bình thường, trước kia chỉ cảm thấy không thoải mái trong lòng, hôm nay mới biết được.
Người kia tính toán mọi cách đến Nhất Trung Văn Hoa, tiếp cận cậu và Lâm Khâm Hòa, chính là vì muốn từng bước cướp hết tất cả mọi thứ của cậu!
Cậu không muốn tin người đàn ông khiếm nhã thô tục tự xưng là cha mình đó, nhưng sự thật không cho phép cậu không tin. Cơn ác mộng đeo bám cậu từ bé đang dần dần thành hiện thực.
Đến từ huyện Thanh Thủy, tướng mạo hết sức giống Phương Tuệ, thiên phú hội họa, quan trọng hơn cả là:
Lần đầu tiên gặp cậu đã thể hiện thái độ thù địch mãnh liệt!
Nhất định là cậu ta đến báo thù mình, muốn cướp đi tất cả mọi thứ của cậu, nhất định là thế.
La Chinh Âm vẫn luôn ở ngoài cửa nghe thấy Dương Đa Lạc nói năng lộn xộn mất khống chế, không nhịn được đi vào, thấy Dương Đa Lạc mặt mũi đẫm nước mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cuống lên đi đến nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dịu dàng trấn an vài câu, một bên ra hiệu ánh mắt cho Lâm Khâm Hòa.
Nhưng Lâm Khâm Hòa không thấy. Dường như anh bị kích động, chân mày cau lại, đôi mắt vốn luôn lạnh lùng giờ đè nén đầy lửa giận, sau khi nhịn hồi lâu thì trầm giọng nói với Dương Đa Lạc:
“Dương Đa Lạc, không phải tất cả mọi người đều muốn vây quanh cậu, cậu ghét ai thì liên quan gì đến tôi?”
Giọng nói hoàn toàn cay nghiệt lạnh lùng.
“Khâm Hòa!” La Chinh Âm nhìn Lâm Khâm Hòa, ánh mắt đầy sự bất mãn: “Đừng nói năng như vậy với Lạc Lạc, con biết rõ tâm trạng nó không tốt!”
Dương Đa Lạc vùi mặt vào vai La Chinh Âm khóc lóc, La Chinh Âm vội vàng quay đầu lại an ủi.
Lâm Khâm Hòa nhìn hai người trước mặt, hít sâu một hơi quay người đi thẳng ra ngoài cửa, giống như muốn thoát khỏi không gian ngột ngạt khiến anh hít thở khó khăn.
La Chinh Âm vừa vuốt lưng để Dương Đa Lạc hít thở, vừa lau nước mắt trên mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Được rồi đừng khóc, mấy ngày tới con ở nhà mẹ La, ngày mai có muốn ra ngoài chơi không?”
Dương Đa Lạc chỉ khóc không nói gì, La Chinh Âm nghe thấy điện thoại di động của Dương Đa Lạc kêu, dỗ dành nói: “Nhìn xem ai gọi cho con? Có phải ông bà ngoại hỏi thăm con không? Bọn họ nhất định không hi vọng con khóc đâu.”
“Con không muốn nghe.” Dương Đa Lạc nức nở nói.
“Được được được, không nghe thì không nghe, mẹ cúp máy giúp con.” La Chinh Âm cầm máy nhìn lướt qua, cũng không phải điện thoại của ông bà họ Phương mà là của Quan Phàm Vận, tình nhân của Dương Tranh Minh.
Cô nhíu mày, cúp thẳng máy, dặn dò Dương Đa Lạc: “Sau này người phụ nữ họ Quan kia mà tìm con, đừng quan tâm nữa là được.”
Những năm gần đây Dương Tranh Minh có vô số người tình, chỉ có Quan Phàm Vận tương đối ổn định trong hai năm liền. Lần trước cũng vì cô ta đến thẳng trường tặng quà cho Dương Đa Lạc nên cậu mới giận đến mức xin nghỉ về nhà, cơm cũng không ăn.
La Chinh Âm tưởng tâm trạng Dương Đa Lạc trở nên thất thường như vậy hôm nay là vì người phụ nữ kia, trong lòng suy nghĩ muốn tìm cơ hội nói chuyện với Dương Tranh Minh, bảo Quan Phàm Vận đừng có quấy rầy Dương Đa Lạc nữa.
Lâm Khâm Hòa trở về phòng mình, không bật đèn, ngồi xuống ghế dựa ngoài ban công lộ thiên, sau một hồi im lặng mới lấy máy điện thoại ra nhìn, nhận ra nửa tiếng trước Đào Khê có nhắn cho mình hai tin nhắn WeChat:
“Vừa rồi đàn chị Kiều nói với em, em lại có một bức tranh ở triển lãm được bán rồi, hai chục ngàn!”
“Cuối tuần mời anh ăn một bữa thật ngon, đắt nữa cũng không sao cả. Bây giờ em là người có tiền!”
Phía sau là một loạt biểu tượng cảm xúc hình động vật, mèo chó gà ngỗng hớn hở, vui mừng, nhìn rất khoe khoang.
Lâm Khâm Hòa nhìn những hình ảnh động này, nhếch miệng bật cười. Anh nhìn đồng hồ, đúng lúc tiết thứ hai tự học buổi tối đã tan, vì vậy trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Chờ em chút, em ra khỏi lớp đã.” Sau khi điện thoại được nối máy thì nghe thấy giọng nói gấp gáp bên Đào Khê cùng với tiếng bước chân đang xa dần phòng học ồn ào.
“Ổn rồi, có thể nói được rồi. Chuyện trong nhà anh giải quyết xong rồi sao?”
Lâm Khâm Hòa nhìn bóng cây lay động ngoài ban công như sương mù dày đặc bao trùm lấy ngôi biệt thự, anh nói: “Xong rồi, em lại tham gia triển lãm tranh lúc nào vậy? Sao không nói cho anh biết?”
“Em chỉ đưa một bức tranh cho thầy, thầy giúp em gửi cho triển lãm. Em cũng không biết là bán được, lại còn bán được nhiều tiền như thế!”
Trong giọng nói của Đào Khê không che giấu được sự hưng phấn vui vẻ, cậu tiếp tục nói: “Em đang nghĩ sau này muốn bán nhiều tranh hơn, kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền. Em muốn mua một căn nhà lớn, tốt nhất là loại có sân vườn ấy. Chúng ta có thể trồng trong vườn một tí hoa cỏ, à không được, anh bị dị ứng phấn hoa. Vậy thì nuôi một con mèo hoặc con chó…vân vân, anh sẽ không dị ứng cả lông mèo lông chó nữa chứ?”
Lâm Khâm Hòa mỉm cười nói: “Không dị ứng.”
Đào Khê tựa như thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục thoải mái nói: “Vậy thì tốt, sau đó hàng năm cũng phải đi du lịch. Anh chụp ảnh, em ở bên cạnh vẽ tranh, lúc nào về em có thể mở triển lãm tranh, còn có thể mở triển lãm ảnh anh chụp…”
Lâm Khâm Hòa nằm lên ghế thảnh thơi dựa ra sau, nhìn mặt trăng dịu dàng ở trên bầu trời, nghe Đào Khê kể về tương lai sau này của bọn họ.
Anh nhận ra Đào Khê gần như chưa bao giờ kể về gia đình và quá khứ của cậu, trừ cô em gái mắc bệnh ra, trong lòng Đào Khê dường như chỉ có tương lai tươi sáng, và cả anh.
“Anh cảm thấy kế hoạch của em thế nào?” Đào Khê dừng lại, có phần hồi hộp hỏi.
Lâm Khâm Hòa hỏi: “Một năm chỉ đi một nơi thôi sao?”
“Nếu như có thời gian, đương nhiên có thể đi nhiều nơi rồi. Nhưng mà em cảm thấy đến lúc đó công việc của anh có thể sẽ bận rộn lắm.” Đào Khê nói.
Hai người tán gẫu vu vơ về tương lai vài phút, cho đến khi Đào Khê thúc giục: “Phải vào học rồi, em ngắt máy nhé.”
Trước khi ngắt máy, Lâm Khâm Hòa vội nói: “Hôm nay em còn chưa đưa truyện tranh cho anh.”
Đào Khê nói: “Hôm nay anh đi bất ngờ quá, ngày mai nhất định em sẽ bù cho anh.” Cậu vừa nói vừa quay về lớp, nhỏ giọng thì thầm: “Đừng bảo anh muốn em vẽ truyện tranh nhỏ cho anh cả đời nhé!”
Lâm Khâm Hòa nghe thấy, cười một tiếng, chắc chắn nói: “Đương nhiên rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Khâm Hòa mở WeChat ra mới nhớ lúc trước Tô Vân có gửi tin nhắn cho mình, là tài liệu liên quan đến việc xin vào các trường Đại học Tô Vân bổ sung thêm.
Anh gửi toàn bộ tài liệu cho Đào Khê, sau đó mở khung chat với Tô Vân ra, vốn muốn định nhờ cô mua giúp lại tranh Đào Khê vừa bán nhưng nghĩ lại rồi thôi.
Tương lai sẽ còn rất nhiều người giống anh, mua những bức tranh của Đào Khê về cất giấu thật kỹ như báu vật quý giá.
Lâm Khâm Hòa đứng dậy khỏi ghế, vào phòng bật đèn lên, mở chiếc hộp luôn khóa để trong tủ sách, lấy ra bên trong một cuốn sổ.
Tất cả những truyện tranh nhỏ Đào Khê vẽ cho anh từ trước đến nay đều được anh công phu đóng lại thành tập theo ngày tháng.
Anh mở tập truyện tranh ra, giống như lật cuốn sách “Nghìn lẻ một đêm” chỉ thuộc về mình anh.
Thật ra từ nhỏ anh không có hứng thú với truyện hay truyện tranh nhưng vẫn nhớ lúc còn rất nhỏ, anh cũng từng mong đợi La Chinh Âm đến kể chuyện cho mình trước khi đi ngủ, giống như mỗi đêm cô đều ở trong phòng Dương Đa Lạc kể chuyện cho cậu ta nghe vậy.
Lâm Khâm Hòa cúi đầu xem trang thứ nhất của tập truyện tranh, là mẩu truyện đầu tiên Đào Khê vẽ cho anh.
Mặt trăng: “Cậu là ngôi sao có phải không?”
Thiên thạch nhỏ: “Tớ chỉ là một thiên thạch nhỏ thôi, nhưng một ngày nào đó, tớ sẽ trở thành một vì sao nhỏ tỏa sáng.”
Mặt trăng: “Tại sao lại trở thành vì sao?”
Thiên thạch nhỏ: “Bởi vì như thế tớ mới có thể giống Mặt trời, ở trong vũ trụ chiếu sáng cho cậu.”