Được bố mẹ đón về sau khi tan học là một trong những chuyện Đào Khê khao khát nhất khi còn bé, nhất là khi trời đột nhiên mưa lớn mà cậu lại không mang dù. Cậu nhìn từng bạn học lần lượt được bố mẹ đến đón, phía dưới rất nhiều chiếc ô sặc sỡ đủ màu sắc là các bạn nhỏ líu ríu cùng tiếng ba mẹ nói liên miên.
Mới đầu cậu sẽ chờ một lúc, nhìn xem Quách Bình có đến đón cậu không. Nhưng sự chờ đợi trong hi vọng hết lần này đến lần khác bị dập tắt, cậu che đầu lao vào trong màn mưa, chạy trên con đường bùn lầy về nhà, thay quần áo, giặt quần áo, nấu nước nóng cho người nhà tắm buổi tối. Sau khi làm xong tất cả những việc này thì bắt tay làm bài tập, khi đã lớn hơn còn phải tự nấu cơm.
Vì vậy khi Đào Khê học vẽ xong, thấy Lâm Khâm Hòa xuất hiện ở phòng khách nhà họ Kiều, niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt, chẳng khác gì miếng chanh khô được ném vào thau nước đường ấm, tâm tình có chua xót hơn nữa cũng sẽ ứa ra sự ngọt ngào.
Mặc dù Lâm Khâm Hòa chỉ trùng hợp đi đến đây, sau đó tiện thể dẫn cậu theo.
Hoàng hôn đẹp lạ thường nhuộm mái ngói đỏ thẫm của dương phòng nhà họ Kiều. Đào Khê hí hửng đi theo Lâm Khâm Hòa lên xe nhà họ Lâm, cậu nhìn qua đã nhận ra tài xế là Trần Đình đang ngồi trên ghế dựa chỗ vô lăng, nghiêng đầu cười tít mắt hô một tiếng với anh ta:
“Chào buổi tối chú Trần!”
Tâm trạng cậu không vui, thấy ai cũng ngứa mắt. Nhưng nếu tâm trạng cậu vui, thấy ai cũng vừa lòng thân thiết.
Trần Đình sửng sốt, bị nụ cười “vui vẻ” kia làm lóe mắt, khách sáo cười nói: “Chào cháu, lại gặp mặt rồi.”
Trong lòng anh ta hơi kinh ngạc. Lần trước anh ta đưa Đào Khê đến bệnh viện, gương mặt cậu trai này dù đẹp nhưng nhợt nhạt, ánh mắt thì âm u, cả đường đi cúi thấp đầu không nói năng gì. Sao hôm nay lại…rực rỡ thế nhỉ?
Lâm Khâm Hòa liếc Trần Đình, giọng nói lạnh lùng: “Vừa nãy sao không thấy cậu gọi như thế?”
Đào Khê ngẩn người nhìn Lâm Khâm Hòa, theo bản năng hỏi: “Gọi ai?”
Lâm Khâm Hòa ngoảnh mặt sang nhìn cậu ở bên cạnh, đôi hàng mi dài hơi rũ xuống nhuốm màu hoàng hôn ngoài cửa sổ, con ngươi màu hổ phách cũng trở nên tối hơn một chút.
Đào Khê nghĩ ngợi, Lâm Khâm Hòa chắc đang nhắc đến chuyện lúc nãy ở phòng khách nhà họ Kiều cậu thấy anh nhưng không gọi anh. Nhưng mà lúc đó vì cậu vui quá nên quên mất, chỉ lo ngắm nhìn người ta ngẩn cả người ra.
Không ngờ Lâm Khâm Hòa lại để ý lễ tiết này, Đào Khê nhích sang gần Lâm Khâm Hòa một chút, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Hay là tôi bù cho cậu nhé?”
Lâm Khâm Hòa không để ý cậu, chỉ để cho cậu một góc nghiêng lạnh lùng kiêu ngạo.
Đào Khê kéo tay áo Lâm Khâm Hòa, Lâm Khâm Hòa mới nhìn sang cậu, nhướng mày lên.
Đào Khê cười tít cả mắt, hàng mi dày trên dưới đan xen vào nhau, giống như lúc gọi “Chào buổi tối chú Trần“, nhỏ giọng nói:
“Anh Khâm Hòa buổi tối tốt lành.”
Ai bảo cậu lòng dạ nhỏ mọn chứ, nếu mà so với tiếng gọi anh Khâm Hòa của Dương Đa Lạc nghe còn gần gũi thân thiết hơn nhiều.
Lâm Khâm Hòa nhìn vào mắt Đào Khê, con ngươi lóe lên. Anh nhanh chóng ngoảnh mặt sang nhìn bên ngoài cửa sổ, không mặn không nhạt ừ một tiếng.
Đào Khê hơi thất vọng nhìn phản ứng của Lâm Khâm Hòa. Ánh mắt cậu không tự chủ rơi vào cục xương nhỏ nhô ra trên cổ họng Lâm Khâm Hòa, thấy nó đang di chuyển lên xuống.
Mặc dù mặt mũi Lâm Khâm Hòa vẫn lạnh tanh nhưng trong lòng cậu vẫn rất cao hứng, bắt đầu quấn lấy Lâm Khâm Hòa kể chuyện chiều nay mình học vẽ như thế nào, kể mình trồng rau giúp thầy được bái sư ra sao, Kiều Hạc Niên giỏi giang như thế nào, còn bản thân vẫn còn kém xa, vân vân và vân vân. Phần lớn Lâm Khâm hòa chỉ nghe không lên tiếng, thi thoảng đáp lại vài câu.
Nhưng Đào Khê vẫn không biết mệt, giống như cậu nhóc học sinh Tiểu học tan học về nhà kể chuyện thú vị xảy ra ở trường cho ba mẹ nghe.
Mãi đến khi cuối cùng cậu cũng dừng lại, Lâm Khâm Hòa nhìn cậu hỏi: “Báo cáo xong chưa?”
Đào Khê ngẩn ra, thấy Lâm Khâm Hòa hơi nhếch miệng lên, trong mắt ánh lên ý cười, nhất thời mới biết mình bị cười nhạo. Cậu cố gắng mồi cho ngọn lửa trong hai mắt bùng cháy lớn, trợn mắt nhìn Lâm Khâm Hòa nói: “Tôi không kể nữa.”
Lâm Khâm Hòa không quan tâm trong mắt Đào Khê chẳng có tí tức giận nào uy hiếp người ta cả, vặn nắp một chai nước suối đưa cho cậu, lạnh nhạt nói:
“Chưa kể xong thì thôi, lát ăn cơm lại kể nốt cho tôi nghe.”
Đào Khê mờ mịt nhận chai nước uống mấy ngụm, đầu óc chưa tải kịp: “Ăn cơm gì cơ?”
Đúng lúc này xe dừng lại. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhận ra mình không được đưa về Nhất Trung Văn Hoa mà đang ở hầm đỗ xe của một nơi nào không biết.
Đào Khê nghi ngờ hỏi Lâm Khâm Hòa: “Đây là đâu?”
Lâm Khâm Hòa lấy lại chai nước trong tay cậu, vặn nắp lại, nói: “Lần trước cậu mời tôi ăn nhưng tôi không tới được, tôi đã nói lần sau đổi thành tôi mời cậu.” Nói xong trực tiếp đẩy cửa xuống xe.
Đào Khê hơi ngẩn ra. Cậu nhớ lại khoảng thời gian trôi qua ở bệnh viện vào tối chủ nhật tuần trước, tựa như một ly rượu hỗn tạp ưu tư khó tả, có chua có đắng, cũng có vị ngọt nhàn nhạt, giống như được nếm mùi ngọt ngào sau khi nhận cay đắng, khó mà gọi tên được.
Cậu không ngờ lúc ấy trong điện thoại Lâm Khâm Hòa lại nói thật, còn thật sự mời cậu ăn một bữa.
Cửa xe bên cạnh được mở ra, Lâm Khâm Hòa đứng ngoài xe, hơi cúi người xuống nói với cậu: “Không muốn ăn à?”
Đào Khê lấy lại tinh thần, vội nhảy xuống xe lắc đầu nói: “Đương nhiên muốn ăn rồi.”
Cậu ngó Trần Đình vẫn ở trong xe, hỏi: “Chú Trần không ăn cùng bọn cháu sao?”
Trần Đình sửng sốt, nhận ra Lâm Khâm Hòa đang nhìn mình, vội vàng khách khí nói: “Không cần không cần, chú về nhà ăn.”
Anh ta làm tài xế nhiều năm cho nhà họ Lâm như vậy, chút năng lực nhìn mặt đoán ý này đương nhiên có.
Đào Khê đi theo Lâm Khâm Hòa ra khỏi bãi đỗ xe mới phát hiện đây là một nhà hàng cua rất lớn, một khoảng sân được bao quanh bằng những rặng trúc xanh rì, yên tĩnh và thanh bình.
Nhìn qua cũng biết rất sang trọng.
Đào Khê đi theo sau lưng Lâm Khâm Hòa, do dự một hồi nói: “Thật ra lần trước nhà hàng tôi định mời cậu ăn không chứa nổi 100 người.”
Cậu phát hiện ra mỗi lần mình muốn trả ơn Lâm Khâm Hòa điều gì, cuối cùng Lâm Khâm Hòa toàn trả lại cho cậu nhiều hơn.
Khi đó cậu còn chưa biết, Lâm Khâm Hòa vì cậu nên mới làm những chuyện như thế.
Lâm Khâm Hòa đưa một tấm thẻ không biết là thẻ gì cho người phục vụ dẫn đường, hỏi: “Cho nên?”
Đào Khê nhỏ giọng nói: “Nếu cậu cảm thấy bị thiệt, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Lâm Khâm Hòa dẫn Đào Khê vào phòng bao, hỏi: “Vậy giờ tôi bị thiệt, cậu định bồi thường thế nào?”
Đào Khê nghĩ ngợi một lúc, cười giỡn nói: “Tôi có thể bán tài nghệ, bán mấy bức tranh cho ông chủ để lấy tiền cơm. Nếu vẫn không đủ thì cũng chỉ còn đường bán thân.”
Lâm Khâm Hòa mỉm cười, thờ ơ thấp giọng nói: “Vậy chẳng bằng cậu bán cho tôi.”
Đào Khê ngẩn ra, không biết Lâm Khâm Hòa đang nói bán tranh hay là bán người. Cậu cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên đập loạn nhịp, vội vàng ngậm miệng không dám nói đùa nữa.
Người phục vụ yên lặng cả đường đi dẫn bọn họ vào một căn phòng rất yên tĩnh, giá để nến trong góc đốt một cây nến, ngoài cửa sổ tre còn có một cây cầu nhỏ và dòng nước chảy qua. Lần đầu tiên Đào Khê đến một nơi như vậy dùng bữa, luống cuống đến mức tay chân mất đi sự nhanh nhẹn.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Khâm Hòa đưa thực đơn cho cậu, nói: “Muốn ăn gì thì gọi.”
Đào Khê thấp thỏm gật đầu, mở thực đơn ra xem, tranh ảnh và tên món còn chưa xem xong đã bị cái giá phía sau hù chết.
Cái này cho dù có bán thân cũng không đủ tiền cơm!
Ánh mắt Lâm Khâm Hòa rơi lên gương mặt cậu, hiểu rõ cậu nghĩ gì: “Yên tâm, không để cậu bán thân đâu.”
Đào Khê ngượng ngùng cúi đầu, đẩy thực đơn sang bên Lâm Khâm Hòa, nói: “Tôi không biết chọn, cậu chọn đi.”
Cậu cảm thấy chọn món nào cũng rất đau lòng, trong lòng không ngừng mặc niệm “Rượu thịt nhà giàu khó nuốt quá đi”.
Lâm Khâm Hòa không nói gì, nói thẳng với người phục vụ một loạt tên món ăn, rõ ràng rất quen thuộc với nơi này.
Tháng 10 chính là thời điểm mùa cua ăn ngon nhất. Từ trước đến nay Đào Khê chưa từng được thử nhưng điều này chẳng cản được việc cậu đã rất thèm thuồng món này từ lâu rồi.
Nhưng khi con cua được đặt lên bàn, cậu lại trợn tròn mắt.
Đào Khê ngẩng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, chớp mắt một cái, giọng thẳng thắn vô tội: “Tôi không biết cách ăn.”
Người phục vụ ở bên cạnh tinh ý chuẩn bị đi đến phục vụ bóc cua thì bị Lâm Khâm Hòa hờ hững nhìn qua, sự tinh ý tự giác biến mất.
Đào Khê thấy Lâm Khâm Hòa rửa sạch tay, mở dụng cụ bóc cua, có xiên tăm, cái kẹp, búa nhỏ… Nhìn lướt qua cũng thấy rất chuyên nghiệp. Những ngón tay thon dài trắng trẻo của Lâm Khâm Hòa lần lượt dùng từng dụng cụ để cắt từng chiếc chân cua, mở mai cua, từ từ loại bỏ bao tử cua, tim cua và những bộ phận không thể ăn khác, sau đó dùng một chiếc muỗng chuôi dài cạo phần tinh hoa của cua là phần gạch cua ngon nhất.
Đào Khê nhìn chằm chằm không chớp mắt những động tác tay của Lâm Khâm Hòa, chỉ cảm thấy không hổ là bàn tay chơi dương cầm, bóc cua thôi mà cũng hoàn mỹ đến vậy.
Nhưng sau đó sự chú ý của cậu bị chiếc muỗng kim loại múc đầy gạch cua bóng nhẫy hấp dẫn, Đào Khê không nhịn được nuốt nước miếng.
Đào Khê chuyển ánh nhìn từ gạch cua lên gương mặt Lâm Khâm Hòa, lông mi rung rung, cậu òa lên một tiếng, nịnh nọt nói: “Cậu thật là siêu!”
Đôi mắt cậu lấp lánh, trong mắt không hề che giấu chút nào suy nghĩ “Tui muốn ăn”.
Lâm Khâm Hòa không mờ mắt vì sự nịnh nọt của cậu, đưa chiếc muỗng dài chứa đầy gạch cua sang phía đối diện, đặt xuống trước mặt Đào Khê, nói: “Nếm thử đi.”
Giây phút ấy Đào Khê rất muốn ngậm luôn cái muỗng Lâm Khâm Hòa đưa tới để ăn gạch cua, nhưng cậu sợ Lâm Khâm Hòa để ý, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy muỗng từ tay anh, cười nói “Cảm ơn”, sau đó mới ăn gạch cua.
Lâm Khâm Hòa thu tay về, ngón tay đặt trên bàn co lại.
Đào Khê tỉ mỉ thưởng thức hương vị nơi đầu lưỡi rồi mới nuốt xuống, thỏa mãn híp mắt lại, khen ngợi nói: “Ăn ngon quá đi!”
Sau đó cậu thấy Lâm Khâm Hòa lại bắt đầu bóc tiếp con cua thứ hai.
Đào Khê học cách bóc cua theo Lâm Khâm Hòa. Đang bóc dở thì Lâm Khâm Hòa đã đặt gạch cua vào trong đĩa, đưa đến trước mặt cậu, sau đó lóc thịt chân cua, từ đầu đến cuối chưa ăn gì cả.
Cậu ngẩn người hỏi: “Cậu không ăn sao?”
Lâm Khâm Hòa thản nhiên nói: “Tôi dị ứng cua.”
Tại sao bị dị ứng còn muốn mời cậu đến đây ăn cua?
Đào Khê cụp mắt xuống, cúi đầu ăn gạch cua Lâm Khâm Hòa chuẩn bị cho cậu, trái tim trong lồng ngực bất an càng ngày đập càng mạnh.
Cảm giác đó khó có thể dùng lời diễn tả được, mập mờ như kinh trập* đến, sự yêu mến đã cắm sâu vào trong xương tủy, một câu nói thôi lại giống như hạt giống được chôn xuống đất trong mùa đông, từ đầu đến cuối vẫn chưa dám chui lên khỏi mặt đất.
Có lẽ nó muốn thăm dò thêm chút nữa.
*Ngày 5 hoặc 6 tháng 3 Dương lịch, ý chỉ mùa xuân đến, cây cối đâm chồi nảy lộc. Ở đây có thể hiểu tình cảm đã đến nhưng vẫn còn mập mờ chưa rõ ràng, chỉ thiếu một câu nói nữa thôi.
Sau khi kể mấy chuyện linh tinh ở trường, tự nhiên Đào Khê nói sang chuyện khác: “Mấy hôm trước có mấy bạn gái trong lớp đưa thư tình bày tỏ với cậu, tôi từ chối giúp cậu, cậu sẽ không trách tôi chứ?”
Lâm Khâm Hòa đang bóc cua khựng tay lại, lạnh lùng nói: “Không trách cậu, tôi cũng không định nhận.”
Đào Khê siết chặt lấy đũa, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, bình tĩnh nói tiếp: “Tôi cũng nghĩ thế. Sau đó mấy cô ấy hỏi tôi có phải cậu thích ai rồi không, tôi nói chắc là không có, trông Lâm Khâm Hòa không giống như đang có người mình thích.”
Cậu cúi đầu xuống ăn thịt chân cua mà Lâm Khâm Hòa lóc ra cho cậu, mùi vị thơm ngon tràn ra ngập đầu lưỡi.
Lâm Khâm Hòa im lặng một lúc, đột nhiên thấp giọng nói: “Chưa chắc.”
Trong nháy mắt đó, Đào Khê tựa như nghe được âm thanh chuyển động của máy móc trong não mình, giống như kim đồng hồ chỉ hướng vào một điểm mới, cũng không biết đâu mới là giây phút kết thúc.
Cậu cắn đầu lưỡi, cảm giác nhói đau lấn át sự thơm ngon của chân cua, vờ như vô tình hỏi: “Chưa chắc là sao? Không lẽ cậu thật sự có người mình thích à?”
Khi nhắc đến chuyện này, khóe miệng Đào Khê nhếch lên, hóng hớt y chang Tất Thành Phi, hỏi: “Không lẽ là con gái lớp chúng ta sao?”
Cậu hỏi xong thì hối hận, trái tim như bị một bàn tay không mạnh không nhẹ bóp lấy, không trên không dưới, không trái không phải.
Ngay cả động tác đang bóc cua của Lâm Khâm Hòa cũng khiến cậu cảm thấy hoảng hốt, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ăn.
Lâm Khâm Hòa lại dừng tay một lần nữa, ngẩng mặt lên nhìn Đào Khê đang cúi đầu dùng đũa chọc vào thịt chân cua, nói: “Ý tôi không phải vậy.”
Vậy đó là ý gì?
Đào Khê ồ một tiếng, không chọc đũa nữa, gắp một miếng thịt chân cua lên chấm vào đĩa giấm rồi bỏ vào trong miệng, cả khoang miệng ngập tràn vị chua chua, chua đến mức đôi mắt mơ màng.
Chẳng qua chỉ là một trận sợ bóng sợ gió, thế nhưng lồng ngực vẫn không ngừng ê ẩm.
Bầu không khí tế nhị yên tĩnh vài giây, chỉ có âm thanh vỏ cua được kẹp răng rắc. Dưới ánh đèn, phần mềm mại nhất của con cua lộ ra không sót một phần nào.
Đào Khê đang định nói sang chuyện khác, chợt nghe thấy Lâm Khâm Hòa không đầu không đuôi hỏi: “Còn cậu thì sao?”
Lồng ngực cậu căng thẳng, không biết tại sao trong nháy mắt đã hiểu ý Lâm Khâm Hòa là gì, cười nói: “Chẳng phải cậu nói không được yêu sớm sao? Hôm nay ông nội Kiều cũng nói như vậy với tôi, đương nhiên tôi không ý kiến gì rồi.”
Lâm Khâm Hòa đặt thịt chân cua và gạch cua vào trong đĩa, bình thản hỏi: “Thế nên ý cậu vốn là thế này ư?”
Đào Khê im lặng mấy giây, dùng câu mà Lâm Khâm Hòa vừa nói trả lời anh: “Ý tôi không phải vậy.”
Nếu cậu không nói cho tôi, vậy tôi cũng không nói cho cậu đâu.
Cậu hơi tủi thân.
Lâm Khâm Hòa đặt dụng cụ bóc cua trong tay xuống, ánh mắt sa sầm nhìn Đào Khê ngồi đối diện, giọng nén xuống rất thấp: “Hoàng Tinh à?”
Đào Khê ngẩn ra, mở to hai mắt mờ mịt nhìn Lâm Khâm Hòa, hai hàng mi run rẩy.
Nhưng mà vẻ mặt cậu như vậy càng khiến đáy mắt Lâm Khâm Hòa càng u ám tối tăm hơn, ngay cả thịt chân cua đã được lóc hết cũng không đưa cho cậu.
Đào Khê chợt phản ứng kịp, lắc đầu như trống lắc, không thể tin được nói: “Làm sao có thể?! Hoàng Tinh chỉ thích học thôi mà?”
Sắc mặt Lâm Khâm Hòa vẫn khó coi như cũ, giọng càng trầm xuống: “Hình như cậu rất hiểu cô ấy.”
Đào Khê híp mắt, nhớ đến thái độ thù địch lần trước của Lâm Khâm Hòa đối với Hoàng Tinh, không nhịn được nói: “Lâm Khâm Hòa, có phải kỳ thi giữa kỳ sắp tới khiến cậu căng thẳng không? Thật ra cậu không cần căng thẳng, tôi khẳng định cậu sẽ thi tốt hơn Hoàng Tinh, ngồi vững hạng nhất, tôi tin tưởng cậu!”
Nhưng mà sự khích lệ của cậu hình như không có tác dụng. Lâm Khâm Hòa vẫn không đưa đĩa chân cua cho cậu, còn nhếch miệng cười, lạnh lùng nói: “Người nên căng thẳng chẳng phải là cậu sao?”
Giọng điệu đầy sự giễu cợt.
Đào Khê nhụt chí, rũ hai bả vai xuống, bất mãn ai oán nói: “Sao cậu cứ nhắc đến thi giữa kỳ lúc ăn làm gì, tôi căng thẳng không còn tâm tình ăn cua nữa rồi.”
Cứ như đang tố cáo kẻ ác.
Chân mày Lâm Khâm Hòa càng nhíu sâu hơn, anh cầm đĩa thịt chân cua đã lóc xong, đặt bộp xuống trước mặt Đào Khê, không nói không rằng như thể ra lệnh: “Phải ăn hết cho tôi.”
Bầu không khí lúng túng biến mất sạch sẽ trong nháy mắt.