Hoàng hôn một chiều tháng bảy, một khoảng sương tím lững lờ trên bầu trời dần dần hạ xuống che khuất nửa ánh tà dương. Trong phòng học cũ, cánh quạt sắt xoay tròn vang lên tiếng két két, miễn cưỡng xua tan được chút khí trời nóng bức của mùa hè.
Hiện tại đã ba ngày trôi qua kể từ khi kỳ liên thi cuối kỳ toàn huyện kết thúc. Những học sinh khối 10 nằm trong lớp mũi nhọn của trường Nhất Trung huyện Thanh Thủy đã bước vào kỳ nghỉ hè từ lâu. Thế nhưng trước cái nhìn chằm chằm của giáo viên trên bục giảng, bọn họ không thể làm gì khác hơn là tâm hồn treo ngược cành cây nhưng vẫn phải ngẩng đầu nhìn màn hình đang phát sóng trực tiếp trên đó.
Trên màn hình đang hiển thị một phòng học khác cách xa nơi đây cả ngàn cây số. Giáo viên dạy Toán lớp 10-1 của trường Nhất Trung Văn Hoa đang say mê ngẩng cao đầu giảng đề Toán, trên bảng đen đã viết chằng chịt các công thức. Thầy nói rất nhanh, trong toàn bộ quá trình không có bất kỳ một học sinh nào đặt câu hỏi, cứ như những đề bài này quá đơn giản.
Tuy nhiên, những đề bài này đối với học sinh Nhất Trung Thanh Thủy mà nói chẳng khác nào phó bản cấp S đầy rẫy khó khăn. Nó vốn dĩ là thứ biến thái của những thiên tài Nhất Trung Văn Hoa tự dùng để rèn luyện cho bản thân, không hề nằm trong khả năng của những học sinh huyện nghèo bọn họ. Cho nên bọn họ không hề tập trung lắng nghe.
Bởi vì hoàn toàn nghe không hiểu.
Chỉ có một nam sinh tập trung tinh thần lắng nghe từ đầu đến cuối, vở ghi chép ghi lại ngay ngắn đầy đủ quá trình giải đề trên bảng, chiếc áo phông trắng trên đôi vai gầy đã thấm đẫm mồ hôi. Cậu quệt mu bàn tay lau bừa lên trán, tránh không cho mồ hôi nhỏ giọt xuống vở ghi.
“Tao nghe nói mai là có xếp hạng thi cuối kỳ.” Lưu Thụy liếc giáo viên ngồi trên bục giảng đang cúi đầu chấm bài tập, lặng lẽ thì thầm tin tức hóng hớt được với Đào Khê ngồi cùng bàn đang viết lia lịa.
Đào Khê đã chép xong đến dòng cuối cùng, đúng lúc giáo viên trên màn hình cũng tan lớp. Cậu đặt bút bi xuống, đóng vở ghi chép lại, cũng không nhìn sang Lưu Thụy, bình thản ồ một tiếng.
Lưu Thụy thấy Đào Khê cúi đầu, lại cầm bút lên mở nắp ra đóng nắp vào không ngừng, biết người này giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã căng thẳng muốn rụt cả ngón chân vào, nói: “Anh Khê, mày thông minh như thế, lại còn học theo kiểu liều mạng nữa, tao dám cược mày chắc chắn đứng nhất huyện.”
Cả lớp đều biết Đào Khê muốn được hạng nhất kỳ liên thi cuối kỳ toàn huyện đến mức nào. Cả một năm qua cậu giống như bị điên, học ngày học đêm, thành tích vọt như tên lửa phi thẳng vào top 3.
Có lẽ vì lần này, hạng nhất toàn huyện sẽ được “du học” đến Nhất Trung Văn Hoa trong một năm.
Bắt đầu từ năm ngoái, huyện Thanh Thủy – một huyện nghèo cấp quốc gia nằm ở vùng núi Tây Nam được hợp tác với ngôi trường Nhất Trung Văn Hoa nức tiếng cả nước qua chương trình “lớp học phát sóng trực tiếp từ xa”. Tất cả các phòng học ở Nhất Trung Thanh Thủy đều được trang bị thiết bị phát sóng trực tiếp với sự tài trợ của chính phủ và doanh nghiệp. Học sinh lên lớp cùng một lúc với học sinh Nhất Trung Văn Hoa. Huyện trưởng có nằm mơ cũng phải mơ thấy, thông qua lần hợp tác này sẽ rửa sạch được nỗi nhục “không một ai*” của huyện đối với kỳ thi Đại học.
*Linh nhất bổn [零一本]: Ở đây muốn đề cập đến tin tức huyện Phong Sơn, Quảng Tây (Trung Quốc) đã tạo nên lịch sử có 102 khi kỳ thi tốt nghiệp năm ấy không có bất kỳ một thí sinh nào đạt ngưỡng điểm vào được các trường Đại học trọng điểm. Link đọc cụ thể: http://www.xinhuanet.com//local/2017-09/13/c_1121652666.htm
Nhưng giữa hai ngôi trường có sự chênh lệch về trình độ quá lớn, trong các giờ học song song, hầu như học sinh hoàn toàn không thể bắt kịp được tiến độ học tập của Nhất Trung Văn Hoa. Có rất nhiều học sinh chịu sự đả kích lớn bởi sự tương phản rõ rệt, cuối cùng chữa lợn lành thành lợn què, thành tích còn xuống dốc nhiều hơn.
Khoảng nửa năm sau, Nhất Trung Thanh Thủy quyết định chỉ có một nửa số học sinh có thành tích khá hơn có thể tiếp tục theo học chương trình phát sóng trực tiếp với Nhất Trung Văn Hoa. Những học sinh khác vẫn do giáo viên của trường dạy như cũ, còn những người nằm trong top 50 sẽ tạo thành một lớp tiếp tục học cùng Nhất Trung Văn Hoa, được gọi là lớp mũi nhọn mang hi vọng thi đỗ Đại học của cả huyện.
Đào Khê là một học sinh trong lớp này, cuối cùng cậu cũng đóng nắp bút lại, hít một hơi thật sâu, không nói gì.
Chỉ có chính bản thân cậu mới biết, mấy ngày gần đây cậu căng thẳng đến mức hít thở không thông.
Tiết sau là giờ tiếng Anh. Khi tiếng chuông vang lên, học sinh đang uể oải đột nhiên lên dây cót tinh thần.
Đào Khê cũng ngồi thẳng lưng, mở to hai mắt nhìn lên màn hình.
Trên màn hình có một cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp bước vào, vừa xuất hiện trên bục giảng là lũ học sinh ở dưới bắt đầu xì xào bàn tán. Con gái thì hâm mộ thảo luận chiếc áo đầm đẹp mắt của cô, con trai thì cười cợt nháy mắt ra hiệu với nhau.
Giáo viên tiếng Anh trường bọn họ hắng giọng, nói: “Trật tự lắng nghe!”, bọn họ mới yên lặng lại.
Cả một năm nay học sinh lớp mũi nhọn được học từ xa nhưng cũng giống như những học sinh tàng hình của lớp 1 Văn Hoa, biết được rất nhiều tên giáo viên và học sinh ở đây. Ví dụ như cô giáo xinh đẹp đang giảng bài trên màn hình tên Tất Ngạo Tuyết, thậm chí bọn họ còn biết được biệt danh của cô là bà cô Tất.
Nhưng bọn họ cũng biết, thầy trò của Nhất Trung Văn Hoa hoàn toàn không biết đến bọn họ.
Bọn họ nhìn qua màn hình, dường như đang nhìn vào một thế giới khác.
Đào Khê cũng nhìn chăm chú lên đó, nhưng cậu không phải đang nhìn giáo viên tiếng Anh mà hình như đang chờ ai đó xuất hiện.
“Lâm Khâm Hòa, anh lại thích đến muộn đúng không?” Trên màn hình, Tất Ngạo Tuyết đột nhiên quay đầu nhìn ra cửa nói, giọng nói không hề nghiêm nghị trách cứ mà có chút bất đắc dĩ chế nhạo.
Lông mi Đào Khê khẽ run, cậu siết chặt cây bút trong tay, không nhúc nhích nhìn màn hình.
“Quy tắc cũ, đọc diễn cảm đoạn văn này một lần.” Tất Ngạo Tuyết cầm một quyển sách, lật một trang bất kỳ rồi đưa cho chàng trai cao ráo đang đi lên bục giảng.
Bên này, phòng học của lớp mũi nhọn Nhất Trung Thanh Thủy ồn ào ngay lập tức. Các nữ sinh không kiềm chế được sự kinh ngạc và vui mừng, nhỏ giọng thảo luận cái tên Lâm Khâm Hòa này.
Chàng trai khôi ngô tuấn tú, vẻ mặt lạnh nhạt mặc sơ mi đồng phục trắng của Nhất Trung Văn Hoa nhận lấy quyển sách từ tay cô giáo, không cảm xúc đọc đoạn văn tiếng Anh được yêu cầu.
Các nữ sinh huyện Thanh Thủy hoàn toàn nghe không hiểu anh đọc cái gì, cũng không biết khẩu ngữ tiếng Anh của người này tốt đến mức nào, bọn họ chỉ nhìn gương mặt của anh mà thôi.
Bởi vì anh ta quá đẹp trai.
Đào Khê chớp mắt, không thể rời mắt khỏi màn hình, bút trong tay nhanh chóng tốc ký vào giấy nháp theo giọng đọc tiếng Anh của nam sinh trên màn hình, gặp phải nhiều từ vựng lạ hoắc chỉ biết ghi lại phiên âm ngắn gọn.
Trí nhớ của cậu rất tốt, cho dù tốc độ đọc rất nhanh nhưng cậu vẫn có thể nhớ kỹ sơ lược.
Chàng trai trên màn hình đọc xong rất nhanh, sau khi Tất Ngạo Tuyết gật đầu thì đi xuống bục giảng, biến mất khỏi màn hình.
“Anh Khê, cái này mà mày cũng ghi lại hả? Không cần thiết đâu. Đây chỉ là cách mà bà cô Tất chuyên trừng trị học sinh đến muộn thôi.” Lưu Thụy thích gọi biệt danh của Tất Ngạo Tuyết, gọi đến là bon mồm, cứ như thể cậu ta cũng đang ngồi trong lớp học trên màn hình đó.
Đào Khê rời mắt khỏi màn hình, nhìn ghi chép ngắn gọn trên giấy nháp, nói dối: “Tôi luyện kĩ năng nghe.”
“Đỉnh của chóp.” Lưu Thụy giơ ngón tay cái lên.
Cuối cùng giờ học cũng nhanh chóng kết thúc. Khi tiếng chuông vang lên, học sinh lập tức lao về phía nhà ăn bằng tốc độ ánh sáng. Để tiết kiệm được thời gian lấy cơm, Đào Khê đang định cao chạy xa bay cùng Lưu Thụy thì đột nhiên bị chủ nhiệm lớp Phùng Viễn chặn giữa đường.
Lưu Thụy rất không nghĩa khí chuồn trước, để lại Đào Khê oán thầm đau lòng cho thời gian quý giá của mình, trên mặt vẫn khôn khéo cười hỏi: “Thầy Phùng, thầy tìm em có chuyện ạ?”
Phùng Viễn là chủ nhiệm lớp mũi nhọn, cũng là thầy giáo Toán học có lai lịch dày nhất của Nhất Trung Thanh Thủy, tính cách cứng nhắc nghiêm nghị, bọn học sinh có dám đắc tội với hiệu trưởng cũng không dám đắc tội với vị chủ nhiệm lớp này. Ông mặc chiếc sơ mi màu lam cũ đã bị mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa, trong đôi mắt không giấu được niềm vui, ho nhẹ nói: “Đi với thầy một lát.”
Hoàng hôn đỏ rực bao phủ lấy núi rừng và mây mù, trên bầu trời đã ngả màu tím sẫm, đất cát trên sân trường vì bước chân tán loạn lẫn quả bóng rổ mà tung bay bụi mù.
Đào Khê chạy vòng quanh sân trường không mục đích, nhịp tim trong lồng ngực đập kịch liệt không thể bình tĩnh nổi, tiếng bụng réo vang lên cũng hoàn toàn không có cảm giác đói. Mãi cho đến khi quả bóng rổ đột nhiên đập lên người cậu, cậu mới dừng bước chân lại.
“Ôi, anh bạn cậu có sao không?” Một nam sinh lớp 11 kêu lên, chạy đến nhặt quả bóng rổ. Người đứng trước mặt chẳng phải Đào Khê của lớp 10 mũi nhọn sao? Cái dáng người trông thì đẹp đẽ yếu đuối nhưng thành tích đánh nhau hay chơi bóng rổ thì đều biến thái ôn thần cả.
Em trai lớp phó thể dục lớp bọn họ và em gái Đào Lạc của Đào Khê học cùng trường cấp hai, tháng trước vì bắt nạt Đào Lạc mà bị Đào Khê chỉnh đốn cho một trận mấy ngày liền không dám đến trường, mà giáo viên cấp hai lại cứ khăng khăng che chở bênh vực cho Đào Khê đã tốt nghiệp.
Lớp 11 không dám trêu chọc ôn thần có giáo viên cả trường làm chỗ dựa, luôn miệng nói xin lỗi, nhưng thấy sắc mặt Đào Khê bình tĩnh, tròng mắt tối thẫm không có chút cảm xúc, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười kỳ lạ.
“Mẹ nó cậu bị bóng đập đến ngu người rồi à?” Lớp 11 nhỏ giọng lẩm bẩm, vội vàng ôm bóng chạy đi.
Đào Khê nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, đã sắp đến thời gian tự học buổi tối, xoay người chạy nhanh về lớp, cũng không kịp đi mua bánh mỳ lót bụng.
Vừa vào đến lớp, các bạn cùng lớp đã vui mừng reo hò, vây xung quanh cậu, cái lớp ồn ào như vỡ chợ, cứ nói làm cẩu giàu sang phú quý rồi thì đừng có quên nhau.
“Tôi nói không sai chứ? Anh Khê lại hạng nhất chứ còn gì nữa.” Lưu Thụy ôm vai Đào Khê, cao hứng cứ như bản thân mới là người thi được hạng nhất.
“Đào Khê, cậu đến Nhất Trung Văn Hoa thì đừng quên bọn tôi!”
“Đi một năm thôi, lớp 12 vẫn phải về.”
“Hâm mộ quá, tôi còn chưa bao giờ ra khỏi huyện.”
“Nhưng mà đến đó áp lực cũng rất lớn, đám thiên tài ở Nhất Trung Văn Hoa hoàn toàn không phải người!”
“Ầy anh đẹp trai duy nhất của trường chúng ta cũng phải đi cống hiến cho Nhất Trung Văn Hoa.”
Nháo nhào hò hét đến tận khi tiếng chuông reo kết thúc giờ tự học buổi tối vang lên, Đào Khê vẫn chưa thể bình tĩnh lại để tự học. Cậu mở một quyển vở ghi chép có bìa ngoài màu lá cọ, trang đầu tiên là dòng tiếng Anh duy nhất cậu viết lên bằng bút máy:
“I won’t try to pick the moon. I want the moon to come to me.”
“Tôi sẽ không cố gắng hái trăng, tôi muốn mặt trăng đến bên tôi.”
Cậu vĩnh viễn nhớ ngày đầu tiên được thấy Lâm Khâm Hòa trên màn hình là vào cuối mùa hè năm ngoái, khi hoàng hôn sắp buông xuống.
Lúc ấy, vì chuyện trong nhà mà cậu đờ đẫn cả người, hoàn toàn không có chút hứng thú nào với lớp học phát sóng trực tiếp, sau khi khai giảng xong thì trốn ở cuối lớp ngủ.
Chủ nhiệm lớp Phùng Viễn vốn định coi Đào Khê là học sinh giỏi để tập trung bồi dưỡng, vì thành tích cấp hai của em ấy rất vượt trội. Không ngờ rằng sau khi khai giảng xong thì dáng vẻ lại mất hồn mất vía, có mắng mỏ thế nào cũng không vào đầu được.
Sau vài ngày nhập học, hiệu trưởng vất vả chạy về từ thành phố Văn Hoa, dưới ánh nắng chói chang gân giọng nói trước toàn trường, lớp học phát sóng trực tiếp từ xa này sẽ thay đổi số phận của bọn họ.
“Các em có thể được hưởng những tài nguyên giáo dục cùng ngôi trường tốt nhất cả nước, cùng những học sinh và thầy cô giỏi nhất toàn quốc! Chỉ cần các em cố gắng học tập theo thầy cô Nhất Trung Văn Hoa, các em có thể thi đỗ Đại học, thi đâu trúng đó, đỗ được cả Thanh Hoa Bắc Đại!”
Hiệu trưởng hùng hồn kể lể cảm động nhằm khích lệ các học sinh, thậm chí có học sinh đã khóc tại chỗ.
Lúc đó, Đào Khê đang đứng trên sân trường bụi bặm, nhàm chán ngửa cổ nhìn lên đỉnh ngọn núi đối diện trường học. Nhà cậu ở phía sau ngọn núi đó, trong một thôn tên Đào Khê Loan.
Huyện trong núi này nghèo đến nỗi chim không muốn bay vào, giáo dục lạc hậu nên nhiều năm không có học sinh nào thi đậu.
Tất cả mọi người đều rất hi vọng vào lớp phát sóng trực tiếp từ xa này, giống như nhiều năm qua bế tắc trong cái giếng sâu rốt cuộc cũng được thả xuống một sợi dây, mà bọn họ chỉ cần nắm chặt sợi dây đó trèo lên là có thể lên trời được.
Nhưng Đào Khê vừa được trải qua cảm giác số phận bị đùa giỡn, cậu trông ra ngọn núi kia, cảm thấy bản thân vĩnh viễn không thoát ra được.
Chuông vào học vang lên, Đào Khê vẫn rúc người ngủ trên bàn gỗ. Giáo viên tiếng Anh lạnh nhạt cẩn thận điều chỉnh thử dụng cụ màn hình, ngẩng đầu lên dò xét, chợt gọi Đào Khê.
Cậu bất đắc dĩ ngồi ngay ngắn lên, dựa lên bàn học sau lưng, uể oải mắt nhắm mắt mở quan sát màn hình mới tinh trên bục giảng, hoàn toàn chẳng ăn khớp gì với cái phòng học cũ nát này.
Xuất hiện trên màn hình là một người phụ nữ trẻ tuổi, lập tức hấp dẫn được sự chú ý của tất cả học sinh. Cô mặc áo đầm được cắt may tinh xảo, nói thứ tiếng Anh lưu loát mà bọn họ chưa từng nghe, cứ như là giọng mẫu được ghi âm vậy. Giáo viên tiếng Anh ngồi trên bục giảng quản lý trật tự cũng tập trung tinh thần nhìn lên màn hình rất chăm chú.
Thầy trò bọn họ chưa bao giờ được tiếp xúc với cách dạy học mới mẻ này. Tất Ngạo Tuyết không máy móc đọc nội dung trong sách giáo khoa lên mà trò chuyện với học sinh bằng tiếng Anh. Học sinh Văn Hoa sôi nổi trả lời câu hỏi, bầu không khí thoải mái năng động như đang ở trong phòng thảo luận của một trường Đại học ngoại quốc vậy.
Học sinh Nhất Trung Thanh Thủy dần dần im lặng như tờ, bọn họ nhận ra mình hoàn toàn nghe không hiểu người ta đang nói gì. Những từ ngữ và câu cú xa lạ mà thầy trò Nhất Trung Văn Hoa đang sôi nổi trao đổi, đối với bọn họ giống như Thiên Phương dạ đàm*.
*Bắt nguồn từ câu chuyện “Nghìn lẻ một đêm”, ẩn dụ mang nghĩa kỳ lạ, liên tưởng, khó hiểu.
Sự yên tĩnh vẫn cứ bao trùm lớp học ở Nhất Trung Thanh Thủy cho đến khi Tất Ngạo Tuyết đột nhiên cười nói: “Bây giờ tôi mời bạn Lâm Khâm Hòa – người đã bỏ lỡ tiết học của tôi ngày hôm qua lên bục giảng, diễn thuyết thật hay một đoạn tiếng Anh tới các bạn học sinh ở Nhất Trung Thanh Thủy cách xa chúng ta.”
Học sinh Thanh Thủy trở nên chấn động, lần đầu tiên bọn họ ngạc nhiên mừng rỡ khi biết được, hóa ra thầy cô và học sinh trên màn hình biết đến sự tồn tại của bọn họ, mà khi nhìn đến chàng trai đang đi lên bục giảng, sự xúc động này còn mãnh liệt hơn.
Từ trước đến nay, Đào Khê không thích tiếng Anh, ban đầu cậu gật gù mệt mỏi ngủ dở dang, đột nhiên bị tiếng ồn trong lớp đánh thức. Cậu uể oải ngáp một cái, giơ tay dụi mắt rồi nhìn lên màn hình.
Cậu thấy một nam sinh cao lớn mặc sơ mi trắng đang đứng trên bục giảng, còn cao hơn Tất Ngạo Tuyết vốn đã mảnh mai nhiều. Cậu ta không có biểu cảm gì, không cảm thấy bất ngờ cũng chẳng mất kiên nhẫn, càng không thấy căng thẳng khi phải diễn giảng, ngũ quan tuấn tú như tỏa sáng dưới ánh đèn.
“Các bạn học sinh ở bên kia đang chờ, bạn học Lâm mau bắt đầu đi, nói gì cũng được.” Tất Ngạo Tuyết ở một bên cười nói.
Nam sinh được gọi tên Lâm Khâm Hòa nghe vậy, ngẩng mặt lên nhìn máy quay phim cuối lớp, thậm chí còn có thể thấy rõ được bóng hàng mi dài di chuyển khi anh ngước mắt lên.
Con gái trong lớp đồng loạt ăn ý hít một hơi thật sâu, Đào Khê nhìn ánh mắt đột nhiên nhìn thẳng mình qua màn hình, không hiểu sao trong lòng có cảm giác rung động.
Lâm Khâm Hoà bắt đầu diễn giảng tiếng Anh, thông thường phần mở đầu học sinh Thanh Thủy vẫn có thể nghe hiểu. Bọn họ nghe rất nghiêm túc, nhưng càng nghe càng sợ hãi, bởi vì nhận ra mình hoàn toàn nghe không hiểu. Hơn nữa nam sinh tên Lâm Khâm Hòa này, khẩu ngữ hoàn toàn không thua gì Tất Ngạo Tuyết, cứ như trời sinh tiếng Anh mới là tiếng mẹ đẻ.
Đây chính là học sinh Nhất Trung Văn Hoa, bọn họ hoàn toàn cảm nhận được bản thân có bao nhiêu sự thua kém.
Khi ấy bọn họ còn chưa biết, Lâm Khâm Hòa cũng chẳng phải học sinh bình thường của Nhất Trung Văn Hoa.
Đào Khê hiếm thấy nghiêm túc nhìn lên màn hình phát trực tiếp. Thật ra cậu cũng nghe không hiểu nhiều câu, chỉ là vẫn miễn cưỡng nghe hiểu lúc Lâm Khâm Hoà nói đến ước mơ và tương lai.
Có một câu ngắn gọn, không hiểu sao cậu nhớ được, còn nhớ rất lâu.
“I won’t try to pick the moon. I want the moon to come to me.”
Từ đó trở đi, Phùng Viễn vốn đang khổ não làm thế nào để đối phó với Đào Khê, đột nhiên phát hiện cậu học sinh này cứ như một đêm ăn phải linh đan diệu dược, từ đó không còn lim dim trong giờ hay trì hoãn bài tập nữa, nghiêm túc dán chặt hai mắt lên màn hình phát sóng trực tiếp.