Bạch Lập Nhân cuống cuồng.
“Diệu Diệu!”
“Diệu Diệu!”
“Diệu Diệu!”
Thế nhưng cho dù anh có hô to đến đâu thì cũng không nghe thấy bất cứ tiếng trả lời nào.
Lẽ nào cô quay về bệnh viện rồi? Bạch Lập Nhân nhanh chóng mở cửa phòng xông ra ngoài.
Cấp tốc chạy đến bệnh viện.
Tiết Khiêm Quân vẻ mặt mệt mỏi dựa lưng vào ghế dành cho người thăm bệnh ở lại qua đêm, khi nhìn thấy Bạch Lập Nhân thì ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bạch Lập Nhân vốn là người rất xem trọng bề ngoài, nếu không phải hai người họ đã quá quen thuộc thì khi Tiết Khiêm Quân nhìn thấy người đàn ông nửa đêm mặc áo ngủ, đi dép lê chạy đến bệnh viện, anh đã nghĩ chỉ là người giống người mà thôi.
Bạch Lập Nhân ngay cả việc liếc mắt nhìn Tiết Khiêm Quân cũng tiếc, bước lên ấn mạnh chuông cửa phòng theo dõi đặc biệt.
“Có chuyện gì vậy?” Y tá mở cửa, vẻ mặt không hề dễ chịu, cũng hỏi câu tương tự.
“Liêu Diệu Trăn tỉnh rồi ư?” Bạch Lập Nhân xông tới hỏi.
Y tá cau mày, giọng nói vô cùng bực mình, “Không có! Không phải đã nói rồi sao? Nếu như cô ấy tỉnh lại, chúng tôi sẽ thông báo cho các anh trước tiên.” Theo như quy định, trong phòng theo dõi đặc biệt nhất định lúc nào cũng phải có người, nguyên nhân là vì nếu có chuyện khẩn cấp, phải lập tức thông báo cho người nhà bệnh nhân.
“Không có khả năng, cô ấy nhất định đã tỉnh!” Giọng Bạch Lập Nhân rất chắc chắc, Tiết Khiêm Quân hơi hơi cau mày, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng.
“Anh nghe không hiểu tiếng người sao?! Tôi đã nói rồi, cô ấy chưa tỉnh!” Vì Bạch Lập Nhân quá cố chấp nên thái độ của y tá cũng thô lỗ hơn: “Bây giờ không phải thời gian thăm bệnh, mời anh ngày mai lại đến!”
Sau đó không chút khách khí đóng cửa lại.
Thế nhưng Bạch Lập Nhân lại dùng sức đẩy mạnh cửa ra, y tá không kịp cản, suýt chút nữa va vào tường.
Bạch Lập Nhân không để ý được nhiều chuyện như vậy, chỉ chăm chăm bước nhanh vào phòng.
Tiết Khiêm Quân cũng ngẩn ra, yên lặng đi theo phía sau.
Bạch Lập Nhân hoàn toàn không biết Diệu Diệu nằm ở giường nào, nhưng phòng theo dõi đặc biệt không quá mười bệnh nhân, rất dễ tìm.
Các bác sĩ phụ trách cũng nghe thấy tiếng chuông mà chạy đến: “Tiên sinh, phiền anh nhanh chóng ra ngoài, thế này không đúng theo quy định!” Nhưng khí thế của Bạch Lập Nhân khi này rất mãnh liệt, không ai có đủ can đảm để ngăn anh lại.
“Bác sĩ, tim của bệnh nhân giường số năm đột nhiên ngừng đập!” Y tá khẩn cấp thông báo, bác sĩ cũng không đoái hoài đến bọn họ nữa, đi thẳng đến giường bệnh số năm.
Số năm?
Bạch Lập Nhân đặt tay lên tim, nó đang đập rất dữ dội trong lồng ngực, anh theo bước chân bác sĩ bước thẳng đến giường bệnh số năm.
Thấy bác sĩ đang cố gắng cứu sống một bệnh nhân nam trẻ tuổi, thân thể cao to thì thở phào một hơi.
“Tít. Tít” Tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đều, cùng với khuôn mặt trắng bệch của …
Chính là Diệu Diệu.
Đầu cô vẫn cuốn băng dày đặc, mắt nhắm chặt, trên người cắm đầy dây, màn hình theo dõi hiển thị huyết áp rất thấp, mạnh đập thong thả.
Không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
“Không thể nào, tại sao có thể như vậy?” Bạch Lập Nhân bị đả kích rất lớn.
Tại sao có thể như vậy? Anh cứ nghĩ…
“Cô ấy chưa tỉnh, nếu cô ấy tỉnh, tôi sẽ biết.” Tiết Khiêm Quân vẫn giữ yên lặng ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
“Không thể nào, cô ấy không thể nào chưa tỉnh!” Bạch Lập Nhân vẫn chưa chấp nhận được chuyện này.
Nếu cô ấy chưa tỉnh lại, nếu như cô chưa trở về, như vậy, cô đã đi đâu?
Một hồn phách đang yên đang lành, sao có thể tự nhiên biến mất không thấy tăm hơi chứ?
Tiết Khiêm Quân nhìn tình cảnh xung quanh một chút, hai bên giường của bệnh nhân giường số năm, bác sỹ đã thông báo cho người nhà đến nhận tin tử vong.
Người vợ trẻ tuổi cùng đứa con chưa đến mười tuổi khóc thét lên, khiến người khác không khỏi đau lòng.
“Bạch Lập Nhân, đã khuya rồi, nhân viên y tế cũng phải làm việc, chúng ta ra ngoài thôi.” Tiết Khiêm Quân kéo tay anh.
Tình huống này không thích hợp để ở lại.
“Buông ra!” Nhưng Bạch Lập Nhân lại lạnh lùng hất tay Tiết Khiêm Quân ra, cố chấp đứng một bên: “Trước khi trời sáng, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”
Hồn phách ngu ngốc kia chắc còn đang trên đường tới bệnh viện. (=)))
Vừa rồi anh lái xe tới đây nên chắc nhanh hơn cô một chút.
Anh muốn chờ ở đây, chờ cô tỉnh lại!
Cô đã từng nói, con rồng trên vai anh chỉ khiến cô bị bỏng thôi, tĩnh dưỡng một chút sẽ bình phục, sở dĩ như thế nên anh mới nhất định không tin khả năng Diệu Diệu đã hồn phi phách tán.
Giọng nói Bạch Lập Nhân rất chắn chắn, khiến Tiết Khiêm Quân không khỏi cau mày, trong lòng nổi lên nghi ngờ, ánh mắt anh càng ngày càng thâm trầm, không tiếp tục ngăn cản nữa.
Hai người đàn ông, một trái một phải đứng cạnh giường bệnh.
Ba bốn tiếng sau, sương mù tan dần, bầu trời dần sáng lên.
Sắc mặt Bạch Lập Nhân càng lúc càng tái nhợt.
“Hu hu hu…” Người phụ nữ mới thành quả phụ ở bên cạnh vẫn chưa ngừng khóc, âm thanh lúc cao lúc thấp, càng khóc, lòng anh càng lạnh lẽo.
Cô ấy không tỉnh.
Vẫn chưa tỉnh.
Suy nghĩ dần trở nên thông suốt, Bạch Lập Nhân ngẩn ngơ xoay người, sau đó nặng nề rời đi.
“Bác sĩ, tình huống của Liêu Diệu Trăn bây giờ có thể chuyển ra khỏi phòng theo dõi đặc biệt chưa?” Tiết Khiêm Quân lo lắng nhìn cảnh sinh sinh tử tử thê thảm xung quanh, gặng hỏi.
“Thực ra chúng tôi cũng có dự tính như thế, bệnh nhân này tạm thời không có khả năng tỉnh lại, chúng tôi đang chuẩn bị chuyển cô ấy sang phòng chăm sóc đặc biệt.”
Bạch Lập Nhân không còn hơi sức để nghe tiếng thảo luận phía sau nữa.
Trong lòng nặng nề, không có bấy kỳ cảm giác nào.
Đến tận khi đi ra khỏi bệnh viện, anh mới nghĩ, có một nơi, anh nhất định phải đi.
Nhà Liêu Diệu Trăn tương đối dễ tìm, ở xung quanh hỏi một chút, hầu như ai cũng biết.
Trong nhà cô vang lên tiếng người ầm ỹ, thậm chí xe anh còn không đi vào được.
Đóng sầm cửa xe, Bạch Lập Nhân đậu xe ngay giữa đường.
“Chàng thanh niên này, cậu cũng đến đây hỏi chuyện hả?” Một người đàn ông trung niên bước ra chặn đường anh, xem ra là trợ lý nhà Diệu Diệu.
“Phải.” Anh quả quyết.
Trước kia cô sống thế này sao? Chẳng trách muốn dọn ra ngoài.
“Tiên cô mỗi ngày chỉ phát năm mươi số, số hôm nay đã phát hết rồi, ngày mai mời tới sớm!” Người đàn ông lịch sự thông báo.
Nhưng Bạch Lập Nhân mặc kệ ông ta ngăn cản, nhanh chóng bước vào nhà.
“Này, sao anh ta có thể chen ngang hả?” Mấy người ở phía sau suýt chút nữa là bạo loạn.
Người đàn ông trung niên kia thấy thế thì muốn đánh anh để ngăn cản, Bạch Lập Nhân cũng đang định trả đòn.
“Để cậu ta vào, tôi đã chờ cậu ta mấy tiếng đồng hồ rồi.”
Cửa lớn mở ra, mẹ Diệu đã ngồi trước bàn xem bói chờ anh.
“Diệu Diệu ở đâu? Cô ấy về nhà rồi sao?” Bạch Lập Nhân không quanh co, trực tiếp hỏi.
Mẹ Diệu nở nụ cười: “Diệu Diệu? Nó không phải đang ở nhà cậu sao?”
Còn ở trong nhà anh? Làm sao có thể như vậy!
“Cậu uống bùa chú là có thể thấy được nó, thế nhưng bùa chú cũng có hạn sử dụng nha!” Mẹ Diệu vẫn ngồi đó, giải đáp thắc mắc của anh.
Bạch Lập Nhân sửng sốt.
Lúc đó, anh nhắm mắt ôm chút hi vọng nên mới uống bừa, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thứ nước đó cũng có thời gian sử dụng.
Một lời thức tỉnh người trong mộng.
Anh xoay người, vội vàng bước đi.
“Này, cậu kia, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói!” Mẹ Diệu thấy anh không chút lễ phép, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có, có phần tức giận.
Cậu ta mà làm con rể bà, thực sự là không hài lòng!
Thế nhưng, cẩn thận nghĩ lại, mẹ Diệu lại không giận mà cười: “Xem ra, vấn đề khó giải quyết nhất cũng đâu vào đó rồi, sắp có trò vui nha…”
Con gái bà đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, một người đàn ông chỉ mặc áo ngủ chạy khắp nơi, sợ là cá đã cắn câu.
….
Bạch Lập Nhân vội vàng chạy về nhà, quả nhiên trong phòng rất im ắng.
Anh lập tức mở ngăn kéo lấy bùa ra đốt.
Đêm hôm đó, khi vừa mới uống xong thứ nước bùa bẩn thỉu tro nổi lềnh bềnh…
“Bạch Lập Nhân! Bạch Lập Nhân! Tôi ở đây!” Bên tai lập tức liền truyền đến tiếng khóc của Diệu Diệu.
Anh xoay người, trong chăn, đúng ở vị trí khi nãy cô biến mất, quả nhiên có một hồn phách đang cuộn lại thành một cục, khóc lóc thê thảm đến nỗi mắt mũi tèm nhem.
Diệu Diệu không biết có chuyện gì xảy ra, Bạch Lập Nhân ngủ ở bên cạnh đột nhiên nửa đêm hoảng sợ gọi tên cô.
Cô lên tiếng trả lời, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Sau đó, cô kinh ngạc phát hiện, cho dù mình có trả lời lớn tiếng thế nào, có gọi tên anh nhiều lần bao nhiêu thì anh cũng không nghe thấy, không nhìn thấy cô.
Tại sao lại như vậy?
Thấy Bạch Lập Nhân lao ra cửa, Diệu Diệu sợ đến nỗi cũng muốn theo ra ngoài, nhưng mà, cô đang rất yếu.
Nỗi hoảng sợ đột nhiên dâng lên, một đêm này, Diệu Diệu cũng không biết mình đã vượt qua như thế nào.
Cô rất sợ, sợ Bạch Lập Nhân từ nay về sau thực sự không còn nhìn thấy cô nữa.
Vậy cô phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Hoảng sợ đến hừng đông, Diệu Diệu không dám trở lại chậu lan dạ hương vì sợ khi Bạch Lập Nhân quay về sẽ không tìm thấy mình.
May mà, trong phòng đủ tối, cô mới có thể chống đỡ đến bây giờ.
Trong lúc cô khóc đến nỗi mắt sưng húp thì Bạch Lập Nhân trở về.
Giống như lúc trước, cô gọi anh thế nào, anh cũng đều không nghe thấy.
Sau đó, cô chính mắt nhìn thấy anh uống bát nước bùa.
Hóa ra là như thế, lý do anh có thể nhìn thấy cô, không phải do trùng hợp như mình vẫn nghĩ.
Nhưng không phải anh đã nói, cho dù có đánh chết, anh cũng không uống bát nước đen như mực này sao? Không phải anh khinh thường loại hủ tục mê tín dị đoan thế này sao?
Nỗi xúc động lại nảy nở trong lòng Diệu Diệu.
“Lại nhìn thấy cô rồi.” Bạch Lập Nhân thở phào nhẹ nhõm, giả vờ thoải mái chào hỏi.
Tai họa do con rồng đen gây ra cũng đã qua rồi.
“Hu hu hu, anh làm tôi sợ muốn chết.” Diệu Diệu khóc lóc không ngừng.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Bạch Lập Nhân ngồi xuống đầu giường, nhẹ nhàng lau mồ hôi.
May mà cô vẫn còn ở đây.
“Hu hu hu.....” Diệu Diệu vùi đầu vào lưng anh, hoảng loạn khóc.
Mặc dù trên lưng không hề cảm nhận được thứ gì, nhưng bên tai vẫn vang lên tiếng nấc của Diệu Diệu, khiến Bạch Lập Nhân cứng đờ.
“Sao tim anh đập nhanh thế!” Diệu Diệu vừa khóc, vừa oán giận.
Vậy cũng nghe được sao? Bạch Lập Nhân bỗng trở nên bối rối, mạnh miệng nói: “Tim tôi đập nhanh, liên quan… liên quan gì tới cô!”
Đúng là không liên quan đến cô, thế nhưng thực ra tim cô cũng đang đập rất nhanh.
Hai người, không ai mở miệng.
Anh biết cô đã ngừng khóc, nhưng vẫn dựa vào anh, toàn bộ hồn phách gần như dán trên lưng anh.
Nào có chuyện anh chủ động đi nhắc nhở cô, có điều bên tai vẫn ửng hồng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người ai cũng không muốn chủ động tách ra.
Bầu không khí càng lúc càng mờ ám.
Chỉ là, cuối cùng….
“Bạch Lập Nhân, tôi nghe thấy tiếng gì đó?” Diệu Diệu ngẩng đầu lên, hỏi: “Có phải anh đói bụng rồi không?”
Thật là sát phong cảnh.
Có điều, câu sát phong cảnh đích thực là…
“Chết rồi, tiêu rồi! Tôi bị tiêu chảy!” Bạch Lập Nhân nhảy dựng lên chửi rủa.
Một câu, chỉ một câu thôi đã đủ khiến mặt mày hai người họ xám ngoét.
Quá mất mặt.
Đáng ghét.
Anh chạy vào toilet, còn cô đỏ mặt, tiếp tục quay về làm tổ trong chăn.Ham hố ngồi xem bóng đá nên dự định tung hàng sớm bị đổ bể:v
Cả nhà đọc truyện vui nhé, ta lại lọ mọ đi viết bài để mai nộp đây:v