Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 60: Như chưa từng tồn tại




Chiếc Ferrari đỏ tiến vào cổng một chung cư cao cấp nằm giữa trung tâm thành phố. Chỉ mới 3 giờ sáng, nơi đây tràn ngập dư vị cô độc, lạnh lẽo. Âm thanh thang máy phát ra đơn điệu, cứng nhắc khiến tâm trạng con người tụt dốc không phanh.

Lê Khánh Nhã thuần thục ấn vân tay mở cửa căn hộ A4.14, tiếng "tích" vang lên, cửa tự động mở ra. Cô dường như bỏ quên vị khác theo sau cứ vậy không chút chần chừ đi thẳng vào phòng ngủ.

Nguyễn Đức Khải ngồi trên sô pha quan sát căn phòng một lượt. Có vẻ cô không thường lui tới nơi này nên đồ đạc ít đến đáng thương, căn hộ gọn gàng ngăn nắp. Cách bài trí so với nơi ở trước kia của cô không khác nhau là bao.

Cạch!

Cửa phòng ngủ mở ra. Trên tay Nhã cầm hộp y tế màu trắng đi về phía anh.

"Cởi!"

Nguyễn Đức Khải vờ ôm lấy ngực mình: "Cô đừng có ép tôi! Tôi không nói lấy thân báo đáp đâu nhé!"

Lê Khánh Nhã không muốn nói nhiều, ngồi sát lại gần ép anh dính chặt vào góc tay vịn sô pha. Cô hung hăng cởϊ áσ anh ra, ném xuống sàn.

Lê Khánh Nhã nhíu chặt mày khi thấy máu không ngừng tuôn ra trên vai anh: "Sao không nhiễm trùng chết quách đi cho xong!"

Nội tâm Roy dậy sóng: Đồ miệng thối! Chẳng nói được lời nào ra hồn! Tôi phải xui xẻo mấy kiếp mới gặp được cô!

Thế nhưng, bề ngoài anh vẫn duy trì vẻ lạnh lùng trầm ổn, chỉ bình thản hỏi: "Cô lấy viên đạn ra giúp tôi được không?"

Nhã nhướng mày: "Cầu xin tôi đi!"

Mẹ nó! Tôi không muốn ở đây thêm phút nào nữa! Đồ thần kinh!

Tuy nghĩ vậy nhưng anh vẫn không nói ra. Anh đứng phắt dậy, xoay người định đi, bước chân chậm rãi như chờ người phía sau giữ lại.

"Cửa ra bên phải! Không tiễn!"

Hai bàn tay Nguyễn Đức Khải xuôi bên hông siết chặt lại. Anh hít một hơi thật sâu, rồi cười cười quay lại sô pha: "Xin cô!"

Nhã nhúng vai: "Nói sớm ngay từ đầu có phải tốt hơn không!"

Đừng cản tôi! Tôi phải gϊếŧ chết cô ta!

Nhã nào biết đối phương đang có ý định thủ tiêu mình. Cô thuần thục tiêm thuốc gây tê ở vai anh, rồi dùng dao mổ và nhíp gắp viên đạn ra.

Roy chứng kiến cô thành thạo như vậy có chút bất ngờ nhưng tiếp nhận cũng rất nhanh. Anh chỉ đang thắc mắc phải là người máu lạnh cỡ nào mới có thể lấy viên đạn sâu trong máu thịt mà không buồn nhíu mày.

"Tôi nghe nói ngày mai mối tình đầu của cô đính hôn!"

Giữa không gian tĩnh mịch, giọng nói trầm thấp êm tai của anh vang lên khuấy động bầu không khí. Nhưng nội dung lại không hề dễ nghe chút nào. Sau khi nói câu này, anh cố ý quan sát biểu cảm của cô nhưng không nhìn ra được gì. Cô quá bình thản, nụ cười lưu manh vẫn duy trì như cũ tựa như việc đó không quan hệ gì với cô.

Đến khi anh cho rằng Nhã sẽ giữ im lặng, cô bất ngờ lên tiếng: "Anh biết nhiều thật đấy! Anh yêu thầm tôi sao?"

Tuy biết cô đang đánh trống lãnh, thế nhưng anh không cách nào phủ nhận từng đợt sóng mạnh mẽ đang xáo trộn con tim vốn bình lặng của anh, tiếng "thình thịch" vang lên liên tục không có quy luật. Nhưng ngoài mặt anh vẫn cười cợt châm chọc: "Tôi không ngờ cô tự luyến đến mức này! Vậy cô nói thử xem cô có gì khiến tôi yêu thích?"

"Xinh đẹp!"

"Không biết xấu hổ!" Lời này là anh bất chợt nói ra theo bản năng đến khi nhận thấy không đúng thì đã quá muộn.

Anh hắng giọng.

Lê Khánh Nhã không quan tâm lắm, chỉ ném liều thuốc hạ sốt cho anh rồi xoay người đi vào phòng ngủ khoá lại từ bên trong

Nguyễn Đức Khải nhìn chằm chằm cửa phòng đóng kín của cô, thời gian cứ như ngừng lại kể từ giây phút đó. Không biết qua bao lâu, anh bước đến gần, ngồi tựa lưng vào cửa nhắm chặt mắt. Anh mơ hồ có cảm giác, khoảng cách giữa hai người đã gần thêm chút nữa.

Đến khi Nhã thức dậy rời giường, bên ngoài đã không còn ai. Căn phòng đã trở về trạng thái vắng vẻ, yên tĩnh như trước.

Người đàn ông đó cứ như vậy rời đi, tựa như chưa từng tồn tại.